“Trên đường từ sân bay đến đây, thấy bên đường có bán nên xuống mua một cái, bày tỏ một chút em đối với thành phố này chính là tình hữu nghị. ” Lâm Nhĩ Gia kéo vạt áo một chút, “Em biết tiếng Anh, bản tiếng Đức đọc không hiểu nên không mua. Vừa nãy còn cố ý đi vào phòng của anh Triệu thay đồ, sao, có làm anh có cảm giác hai mắt phát sáng không.”
“Ừ. Nếu như in “Tôi yêu Thiệu Giang Tự ” hai mắt anh sẽ tỏa sáng hơn. ” Thiệu Giang Tự rũ mắt nhìn, “Thật ra thì anh quan tâm chuyện em vào phòng Tiểu Triệu hơn.”
“Để em giải thích! ” Lâm Nhĩ Gia giơ tay, “Em ở phòng anh ấy, nhưng anh ấy không ở đó, anh ấy chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn nhiều. Anh Triệu không phải một người anh bình thường, là đệ nhất hiểu rõ tâm lý, ngay cả tin tức tố của ảnh em cũng không ngửi thấy.”
Thiệu Giang Tự nhướng mày, “Em còn muốn ngửi anh ta?”
“Ai ya, không có mà. ” Lâm Nhĩ Gia tiến vào lồng ngực Thiệu Giang Tự, “Em thích ngửi anh á. Anh tiếp tục giúp em cởi đồ đi.”
Bé con tiểu lưu manh thoái ẩn giang hồ đổi nghề làm nũng, một phát xuất chiêu giết người vô hình. Trong nháy mắt Thiệu Giang Tự cũng không còn tâm tư trêu chọc y, trong đầu muốn đem y bắt nạt đến khóc.
Triệu trợ lý lầu dưới lúc này hắt hơi mấy cái, cảm thấy có khả năng là bà vợ trong nhà đang nghĩ về mình, thay đổi suy nghĩ lại cảm thấy có thể là trời mưa, có hàn khí, vội vàng đứng dậy rót ly nước nóng tự thưởng bản thân.
So sánh với sự lạnh lẽo có trăng quên đèn này, không khí lầu trên ngược lại chính là thuận lý thành chương sa vào cảnh đẹp.
Thời điểm bị đưa lên giường bắt nạt, Lâm Nhĩ Gia xấu hổ đến mức tận cùng lại theo thói quen phân tâm. Y trong lúc lơ đãng quay mặt nhìn về phía cửa sổ không che rèm, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy tầng lầu xa xa phía cuối chân trời, ánh nắng chiều màu cam nhạt giống như bức tranh loan màu nước, xinh đẹp động lòng người.
“Trời nắng rồi… ” Y tế thanh tế khí chia sẻ với Thiệu Giang Tự.
Thiệu Giang Tự men theo ánh mắt của y cũng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tiếp đến lại cúi đầu hôn y, “Là vì em đến.”
“Anh thích em đến sao… ” Lâm Nhĩ Gia chống lên bờ vai của hắn hỏi.
“Dĩ nhiên. ” Thiệu Giang Tự gật đầu, “Anh rất nhớ em.”
“Em cũng thế… Nếu không phải quá nhớ anh, em mới không đến đâu. ” Lâm Nhĩ Gia lấy tay che mắt, đỏ mặt thì thầm, “Xa thật, giày vò chết người ta luôn… Bây giờ còn muốn tiếp tục giày vò.”
“Là em nói, muốn cùng anh tiểu biệt thắng tân hôn. ” Thiệu Giang Tự bắt lấy tay y, nắm trong lòng bàn tay, đem cả gương mặt đỏ bừng lần nữa chính thức lộ ra, “Anh còn nhớ rõ.”
Lâm Nhĩ Gia đáy mắt chứa đựng hơi nước, “Em cũng không… không quỵt.”
“Em ngoan nhất.”
Thiệu Giang Tự cúi người dịu dàng hôn y, không cho y có cơ hội phân tâm, dốc sức thực hiện lời hứa tiểu biệt thắng tân hôn lúc trước của bọn họ thật tốt.
Mấy ngày đổ mưa cũng kết thúc, vài cây dù rực rỡ ở đầu đường đều thu lại, số người đứng trước cửa hàng tiện lợi trú mưa cũng tiêu tan, quả cam nhỏ của hắn nhanh nhẹn mang theo trời nắng đến đây, đánh gãy ý nghĩ rối ren của hắn.
Lúc trước trong mấy năm lầm lỡ kia, hắn miễn cưỡng có thể nhịn xuống không đi quấy rầy, nhưng hôm nay rốt cuộc đã chiếm được, sẽ không có cách nào thoát ra, thậm chí không sẵn sàng chịu cảnh chia lìa chốc lát. Càng nhích tới gần, lại càng thích đến không cần mạng.
Lâm Nhĩ Gia cuối cùng mơ mơ màng màng thoải mái ngủ thiếp, cảm giác chính mình giống như là một miếng bò bít tết nướng vượt ngàn dặm xa xôi tự nguyên bay lên giường, bị đun nóng lăn qua lộn lại, khói bốc ra từ nơi Thiệu Giang Tự đang nấu nướng, thơm ngào ngạt, đã chín rồi, bị ăn từng miếng từng miếng sạch sẽ.
Sắc trời Berlin ngoài cửa sổ sát đất dần dần trở tối, lại vừa dứt mưa, ánh sáng nhẹ nhàng cùng ánh sao trong trẻo thơ mộng gặp lại nơi chân trời, giờ phút này tựa như hai trái tim yêu thương lẫn nhau.
Sau hết thảy yên bình, Lâm Nhĩ Gia mơ thấy một giấc mơ ngắn ngủi, y luôn sẽ mơ thấy mấy chuyện lúc trước.
Trong mơ, y của năm cấp ba đang bị chặn trong một con hẻm chật chội, cùng hai tên côn đồ dốt nát chung trường đánh nhau, bởi vì bọn chúng nói xấu y và mẹ.
Sau khi bị động chạm, y luôn rất giỏi đánh nhau, hoàn toàn không giống Omega, hai tên kia bị y đánh đến sưng mặt sưng mũi, sau lại căn bản không có sức đánh trả, nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ khiêu khích y.
“Con mẹ mày, bộ dạng quỷ thô bỉ của mày mà muốn làm người yêu Thiệu Giang Tự? Soi mặt vào trong nước tiểu xem chính mình đi! Đồ tạp chủng như mày xứng chết liền? Đm đứa nào ngu lắm mới thích loại Omega giống mày? Mẹ mày không dạy mày làm sao dụ dỗ người ta hả?”
Y một viên gạch phá bỏ quá khứ, trong mơ không chịu nổi im bặt.
Lâm Nhĩ Gia khịt khịt mũi, ở trong ngực Thiệu Giang Tự ung dung tỉnh lại, phát hiện người nọ đang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phỏng theo xương mũi và dung mạo y, lướt thật ngứa ngáy, lại ấm áp.
“Nhìn trộm cũng hơn nửa ngày rồi, đẹp không? ” Mới vừa tỉnh lại, Lâm Nhĩ Gia âm thanh mềm nhũn, mang theo chút giọng mũi và khàn khàn.
Thiệu Giang Tự không do dự, “Đẹp.”
Lâm Nhĩ Gia hai tay nắm chặt ngón tay đang chơi vui trên mặt mình, di chuyển người, bỗng nhiên nói: “Anh nói, bạn đời thời nay vừa thấy mặt sẽ nhất định làm t.ình sao?”
“Sao đột nhiên hỏi như thế. ” Thiệu Giang Tự cúi đầu nhìn, “Khi nãy không thoải mái?”
“Thoải mái… Ai nha không phải. ” Lâm Nhĩ Gia mắc cỡ véo tay hắn, “Tại vì, sau khi chúng ta chân chính hòa thuận, thật giống như chỉ cần có thời gian chính, mỗi ngày đều… Không giống khoảng thời gian vừa kết hôn kia, vẫn còn tương đối câu nệ.”
“Có chỗ nào không thích hợp à?”
“Thì là… ” Lâm Nhĩ Gia lộ ra vẻ mặt lo lắng, “Em sợ tần suất quá cao anh lại bất thình lình chán ghét, sau đó trừ cái kia ra cũng không muốn cùng em làm chuyện khác, sẽ rất lúng túng.”
Thiệu Giang Tự buồn cười nhìn y, “Đã là lúc nào rồi, em cứ vẫn nghi anh chỉ muốn ăn em.”
“Nhưng mà, anh quả thật rất tham ăn…”
“Anh yêu em như vậy, dĩ nhiên là tham ăn. ” Thiệu Giang Tự vuốt tóc mái y, “Anh yêu em, chuyện này khó nhớ đến vậy ư?”
Quả cam nhỏ của hắn dường như rất thiếu hụt cảm giác an toàn, đại khái là bởi vì từ nhỏ trải qua thăng trầm. Nhưng không sao, hắn vô cùng sẵn lòng, cũng có đầy đủ kiên nhẫn, từng lần lặp đi lặp lại chuyện yêu y.
“Em biết… Em sợ ngoại trừ trên giường làm cho anh thích một chút, thời gian khác thì không làm anh hài lòng. ” Lâm Nhĩ Gia rốt cuộc dám tháo mặt nạ xuống tùy tiện nói ra chút tự ti trong lòng, “Anh tốt như vậy, em sợ em không tốt, anh sẽ càng ngày càng phát hiện ra khuyết điểm của em, bắt đầu ghét em, lại ngại vứt em đi.”