Lâm Nhĩ Gia tàn nhẫn bất chấp, tố giác chính mình, nói: “Em không biết làm nũng, không đủ nũng nịu, không dịu dàng như Omega khác.”
“Nếu như em biết làm nũng, thì sẽ nhìn không ra sự khác nhau khi em đối xử với anh và khi em đối xử với người khác. ” Thiệu Giang Tự cười, “Cục cưng, trong mắt anh em rất dịu dàng, chỉ do bản thân em không biết thôi.”
Lâm Nhĩ Gia nghe vậy vẻ mặt hòa hoãn một chút, lại thở dài, nói: “Năm đó em thích vẽ tranh nên đã học nghệ thuật, phí phạm thành tích môn văn hóa, dẫn đến hiện tại công việc của em và anh không cùng chung chủ đề, cũng không giúp anh được chuyện gì cái, nếu như…”
“Hiện tại bây giờ cũng rất tốt. ” Thiệu Giang Tự cắt lời y, “Em là Omega của anh, phải tham gia vào cuộc sống của anh, không phải công việc.”
“Em còn nhớ chúng ta vừa bắt đầu luôn là hai mặt nhìn nhau không nói câu nào hay không… ” thậm chí có hai lần còn thông qua việc lăn giường để hóa giải im lặng.
“Thật lâu trước đây cũng không nói chuyện với nhau. ” Thiệu Giang Tự nói, “Anh nói không nhiều, nhưng anh rất thích nghe em nói. Giống như bây giờ, tại thời điểm ở bên cạnh em, thật ra anh có rất nhiều điều muốn nói với em, có đôi lúc lo lắng nói quá nhiều không lạnh lùng em sẽ không thích, mới im lặng.”
“À? Sẽ không đâu… Sao em lại không thích anh được. ” Lâm Nhĩ Gia lắc đầu như trống xoay.
“Thế nên em xem, trên công việc không cùng chung chủ đề, nhưng bây giờ chúng ta đã có rất nhiều chuyện để nói. ” Thiệu Giang Tự vén tóc mái y, đầu ngón tay chấm chấm trên trán, “Chuyện làm ăn vô vị, muốn cùng người yêu nói chuyện thú vị. Ví dụ như, lúc em ngủ anh phát hiện thái dương của em có nốt ruồi nhỏ nè, rất đáng yêu.”
“Ha ha… Em cũng thấy nốt ruồi sau tai anh rất gợi cảm. ” Lâm Nhĩ Gia nhỏ giọng tán dương, ánh mắt lại sáng lên một chút, “Có phải chính là sức mạnh của tình yêu không, mỗi lần nghe anh khen em xong, em cũng cảm thấy em hình như cũng không vô dụng như vậy.”
“Em rất quan trọng. ” Gương mặt và giọng nói Thiệu Giang Tự đều vô cùng ôn nhu, “Thầm mến em nhiều năm như vậy, rốt cuộc lừa tới tay rồi, nương tựa vào anh, cần anh, ở trong lòng ngực anh nhỏ giọng nói chuyện. ” Hắn cúi đầu hôn khóe miệng Lâm Nhĩ Gia, “Như vậy là có thể hôn được, thật hạnh phúc.”
Miệng nhỏ Lâm Nhĩ Gia bị mút cũng hạnh phúc nhếch lên, “… Nghe anh nói thế, hình như em cũng được rồi.”
Y ngửa mặt lên nhìn Thiệu Giang Tự, “Em đến tổng kết một chút! Tình yêu của chúng ta còn cao hơn chuyện lăn giường, thoát khỏi lăn giường cũng có thể đứng thẳng chân, đúng không đúng không?”
Hai người bọn họ kết hôn trước yêu nhau sau, lên xe trước mua vé sau, quả thật làm cho y vẫn mơ hồ lo lắng đề phòng.
“Vậy mấy ngày sắp tới anh không đụng chạm em, chúng ta *Platonic love. ” Thiệu Giang Tự đề nghị, “Em xem thử chính mình có bị anh cho ra rìa hay không.”
(Tình iu thuần khiết, không có tình d.ục)
“Vậy không được… ” Lâm Nhĩ Gia lôi kéo, vùi đầu vào trong lòng ngực của hắn, càng nói thanh âm càng nhỏ, “Em vất vả tới tìm anh, anh không thể không đụng em.”
Thiệu Giang Tự ôm chặt y, “Trêu em thôi, anh vốn dĩ không nhịn được. ” hắn cười nhẹ, “Em nhìn em cũng vậy kìa, muốn làm cùng anh, tuyệt nhiên không ảnh hưởng tới việc em yêu anh, hai chuyện này tạo điều kiện cho nhau, không phải chọn giữa cái này cái kia, cho nên anh không chán ghét, chỉ sẽ càng yêu em hơn, yên tâm chưa?”
“Yên tâm, yên tâm. ” Lâm Nhĩ Gia không lên tiếng, ở trong lòng ngực hắn dùng sức gật đầu, “Sau này nếu ai dám nói anh chẳng qua là tham m.uốn thân thể của em mà không yêu em, em sẽ tính sổ với người đó.”
“Bây giờ cũng chỉ có mình em nói thôi.”
“… ” Lâm Nhĩ Gia uốn éo một chút, “Mang em đi ăn cơm đi, đói bụng muốn xỉu rồi nè.”
Xác nhận ông xã sẽ không chạy, tìm về cảm giác an toàn rồi.
Muốn kéo qua đây hôn hai cái rồi đánh một trận quá.
Cuối cùng bảy ngày đi công tác ngọt ngào ở nước Đức đã trôi qua, sau khi Thiệu Giang Tự về nước thật sự nói là làm, tổ chức cho Lâm Nhĩ Gia một hôn lễ rất lớn.
Lớn đến mức Lâm Nhĩ Gia thậm chí cảm thấy có thể tìm vài cặp mới cưới cùng nhau ghép thành một đoàn, nếu không có chút phô trương.
Tại địa điểm tổ chức đám cưới rộng lớn không còn chỗ ngồi, khách khứa đến nghe hai người bọn họ nói câu “Tôi bằng lòng ” đếm không xuể, ngay cả Lý Mộc Vãn cũng tới. Thiệu Giang Tự còn muốn mời cả thế giới tới chung vui ăn mừng.
Lâm Nhĩ Gia hôm nay mặc đồ cực kỳ tuấn tú, một thân âu phục màu trắng không nhiễm bụi trần, đang cầm hoa đứng trên bục, đẹp đẽ giống như thiên sứ hạ phàm, nhưng đây là lần đầu tiên vì nhiều người mà có chút hồi hộp.
Y không phải sợ mất mặt, nhưng y sợ đầu óc chính mình thình lình chập mạch, khiến Thiệu Giang Tự mất mặt.
Mặc dù hiện giờ ngoài mặt y thoạt nhìn vô cùng im lặng thong dong, nhưng trên thực tế nội tâm đã gào thét long trời lở đất, nhớ lại toàn bộ mấy câu chuyện cũ loạn thất bát tao.
Ví dụ như y nhớ lại mấy hôm trước Bách Thiên Tề gọi điện thoại tới, một hai đòi ngừng kinh doanh quán bar một ngày vì hôn lễ của y, đến hôn lễ bảo nhân viên phòng bếp dựng một cái lò nướng cho anh nướng *Kebab, hứa hẹn cấp cho mỗi bàn của y thêm một món Âu nướng, làm y cảm động đến nước mắt tuôn đầy mặt, đúng là anh em tốt.
(Kebab là món ăn sử dụng thịt cắt miếng rồi xiên vào que nướng trên than hồng phổ biến tại Trung Đông, Đông Địa Trung Hải, và Nam Á… Các món kebab rất đa dạng, thông thường sử dụng thịt cừu và bò, ngoài ra còn có gà, lợn, dê, và cả cá, tôm, cua.)
Ví dụ như y nhớ lại thôi Tiểu Hạo có thể cho đến giây phút này vẫn đang trong group nhiều chuyện liều mạng phát sóng rầm rộ hiện trường hôn lễ cho những đồng nghiệp trong tòa soạn có chuyện không đến tham dự thấy được
Ví dụ như y nhớ lại thôi Tiểu Hạo có thể cho đến giây phút này vẫn đang trong group nhiều chuyện liều mạng phát sóng rầm rộ hiện trường hôn lễ cho những đồng nghiệp trong tòa soạn có chuyện không đến tham dự thấy được.
Ví dụ như y nhớ lại Thiệu Giang Khâu ngày hôm qua trực tiếp xin phép về nước, đặc biệt trở về tham gia hôn lễ của anh họ, nhưng ông chủ Đoàn Lương Tài khó chịu kia, liền đem người từ sân bay mang về nhà.
Ví dụ như y nhớ lại mới vừa rồi thấy cả nhà Lâm Thành Hải và hai vợ chồng Thiệu Nhân Hoa cùng Mạnh Y ngồi cùng một bàn, chợt thấy còn có phần hài hòa. Tôn Anh hôm nay ăn mặc coi như thanh lịch, Lâm Hựu Thừa nhìn qua cũng cố gắng an phận.
Ví dụ như y nhớ lại ngày đó khi cùng Thiệu Giang Tự đi tảo mộ mẹ, hắn nói “Cảm ơn mẹ đã sinh ra một Gia Gia tốt đẹp như vậy”.
Ví dụ như y nhớ lại vừa nãy nhìn thấy Kim Thần Dương thế nhưng cũng tới tham gia hôn lễ, còn chi số tiền khổng lồ tặng y một lẵng hoa to đặt ở trước cổng.
Ví dụ như y nhớ lại lúc trước nghe nói Lý Mộc Vãn không thể gả vào Thiệu gia, nên đã đi Châu Âu du lịch, muốn thay đổi tâm trạng, tình cờ làm quen được một anh đẹp trai ngoại quốc, rơi vào bể tình, lần này cũng theo cô tới hiện trường hôn lễ.
Lâm Nhĩ Gia nghĩ, thời gian Lý Mộc Vãn theo đuổi Thiệu Giang dài hơn so với y. Lý Mộc Vãn cũng giống như Tiểu Lâm Nhĩ Gia mười bảy tuổi, đều là những người yêu nhưng chẳng có kết quả, chẳng qua là y khá may mắn, nhiều năm sau lại *tuyệt xử phùng sinh rồi.
+
(Hồi sinh, thoát chết, chuyển nguy thành an. Thoát khỏi nguy hiểm)
Y giương mắt nhìn tân lang Thiệu Giang Tự đối diện, lễ phục màu trắng y mặc gần giống với kiểu dáng của hắn, đứng trong ánh sáng lãng mạng của buổi chiều, mặt mày dịu dàng nhìn y, dáng người cao ráo, vẫn là anh hùng tái thế của y.