Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Quyển 1 - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi


Quyển 1 - Chương 28


Edit: Dẹt

Beta: Dii + Ển

___________________

Phí Thương vô cùng biết ơn Diệp Phong Miện vì đã xuất hiện trong cuộc đời mình.

Sau khi Diệp Phong Miện qua đời, ông ta từng cảm thấy hối hận biết bao nhiêu lần. Giá như Phí Thương có thể mặt dày được như Khương Huệ thì Diệp Phong Miện đã không có cơ hội gặp mặt bà ta.

“Phí Thương này, chú chắc chắn sẽ đi trước cháu và Khương Huệ, nếu chú đi rồi, mong cháu chăm sóc Khương Huệ giúp chú nhé.”

“Chú Miện, chú đang nói cái gì vậy?”

Nào ngờ Diệp Phong Miện ra đi trước Phí Thương thật. Mặc dù đó vốn là một chuyện hiển nhiên, dù gì thì ông cũng hơn Phí Thương tận mười mấy tuổi, song ông lại ra đi vì tai nạn giao thông khi mới hơn bốn mươi. Diệp Phong Miện mất trong phòng phẫu thuật lạnh băng trong độ tuổi chưa quá già.

Phí Thương là người đầu tiên đến bệnh viện, ông nghĩ dù là thế nào cũng phải nhìn mặt lần cuối, phải thấy mặt chú Miện lần cuối. Ngay lúc ông đến cửa phòng phẫu thuật, giường mổ cũng vừa được đẩy ra. Không biết ai đang nằm trên đó, vì người ấy đã được phủ kín bằng tấm vải trắng.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Phí Thương của năm ba mươi tuổi, đôi mắt giăng kín tơ máu: “Mấy người đang quay phim ư? Chú Miện của tôi đâu?”

Phí Thương nhắm mắt lại, kéo bản thân ra khỏi dòng ký ức. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ông ta vẫn nhớ rõ tiếng khóc tan nát cõi lòng của người nhà họ Diệp trong hành lang. Diệp Tổ Mẫn ngất xỉu ngay tại chỗ, còn đám tiểu bối nhà họ Diệp bắt đầu tranh giành quyền lợi, mưu đồ muốn xâu xé tất cả mọi thứ thuộc về Diệp Phong Miện.

Còn mấy đứa con của Diệp Phong Miện hả? Không liên quan đến bọn họ.

“Đi thôi.” Phí Thương khẽ nói.

“Sếp Phí, cậu học sinh kia trông giống sếp Diệp năm xưa thật đấy.” Trợ lý đi theo Phí Thương đã lâu, nhưng đối với chuyện tình nghĩa giữa hai người anh lại nửa hiểu nửa không. Ban nãy anh nương theo tầm mắt của Phí Thương nhìn thấy cậu trai ngồi ở bồn hoa cũng phải giật mình.

Giống, nhìn thật sự rất giống!

Phí Thương khẽ bật cười: “Con trai của chú Miện, sao mà không giống được chứ?”

“Đó là con trai sếp Diệp ư?” Trợ lý Diêu ngạc nhiên nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, cậu Diệp nay đã lớn thế này.”

Trợ lý Diêu nói xong, dừng lại một chút rồi mới ngập ngừng hỏi: “Bao năm rồi không gặp mà ngài vẫn còn nhớ dáng vẻ của cậu Diệp sao?”

Từ khi sếp Phí đón Khương Huệ vào nhà không khác nào cạch mặt với nhà họ Diệp. Hiện giờ trừ chuyện làm ăn ra thì hai nhà chẳng nói với nhau nửa lời, không ai có thể thay thế được địa vị của Diệp Phong Miện trong lòng Diệp Tổ Mẫn.

Phí Thương chầm chậm mở mắt: “Còn nhớ chứ, sao có thể quên được.”

Mọi thứ liên quan đến Diệp Phong Miện, ông đều nhớ hết.

Bao gồm cả lời hứa chăm sóc Khương Huệ chu đáo với Diệp Phong Miện, nhưng ông thật sự không hề có hứng thú với một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, dẫu cho bà chăm sóc nhan sắc mình như thiếu nữ mới đôi mươi.

Trợ lý Diêu thở dài, nói: “Tôi nói chuyện này mong ngài đừng tức giận, ngài nên nói rõ với phu nhân Khương rằng ngài đối xử với bà ấy tốt như thế là vì lời hứa với sếp Diệp, vả lại ngài còn vô duyên vô cớ có thêm một đứa con trai…”

Đây là lần đầu tiên anh thấy có người tình nguyện bị cắm sừng như này, khắp thế giới này chắc chỉ có mình sếp Phí của anh mà thôi.

Trợ lý Diêu nói tiếp: “Sếp Phí, tôi biết rõ ngài luôn chiều theo phu nhân Khương, bà ấy muốn cái gì ngài cũng cho tất, kể cả chuyện bà nhất thời nổi hứng muốn nghe cậu chủ nhỏ gọi là mẹ, ngài không yêu sếp Ngải thì thôi, nhưng cậu chủ nhỏ là con trai của ngài mà.”

Anh đã muốn nói từ sớm nên nhân dịp này nói hết tất cả ra.

“Đủ rồi.” Phí Thương hờ hững nói.

Trợ lý Diêu lập tức ngậm miệng lại.

Anh biết sếp Phí không muốn giải thích nhiều lời về tất cả chuyện có liên quan tới sếp Diệp, đó là chuyện riêng giữa sếp Phí và sếp Diệp nên ông sẽ không để cho một ai thuyết giảng về nó.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ lấp lánh mờ ảo dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Phí Thương đang nhớ tới Khương Huệ nhận sự chăm sóc từ ông dưới tình huống nào. Không bao lâu sau, bà ta xông vào phòng làm việc với cặp mắt đỏ hoe: “Em mang thai rồi, Phí Thương.”

“Thế thì sao?” Phí Thương không hề ngạc nhiên, bởi ông đã biết từ trước rằng người phụ nữ Khương Huệ này sẽ không chịu yên phận.

“Em muốn sinh nó ra, anh nói xem đứa nhỏ này là của anh mà, em không cần thứ gì ở nhà họ Phí, chỉ cần anh mãi mãi ở bên cạnh em là được.”

Phí Thương lật tờ tài liệu ra: “Lý do.”

Khương Huệ như đang đàm phán, bà ta hé miệng nói: “Anh sẽ không để Phong Miện chết rồi còn bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Trong phòng làm việc lặng ngắt như tờ, một lúc sau, Khương Huệ đạt được câu trả lời bà ta mong muốn.

Lúc xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, sự sung sướng thể hiện trên từng sợi tóc của Khương Huệ. Bà hiểu rất rõ từ trước đến giờ đàn ông nhà họ Phí, tuy lòng dạ họ thâm hiểm lạnh lùng nhưng lại rất trọng tình cảm, không phải Phí Thương cũng thế sao?

Phí Lan, trai của ông cũng vậy, vì Ngải Thư, hắn có thể lên núi đao xuống biển lửa.

Diệp Lệnh Úy rất tập trung đợi Diệp Sầm nên tất nhiên sẽ không chú ý tới chiếc xe chỉ dừng không tới hai phút ở cổng trường. Lúc Diệp Sầm đến, cậu ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngước mặt lên gọi anh cả.

Diệp Sầm nhìn Diệp Lệnh Úy một hồi rồi hỏi: “Thích Phí Lan lắm à?”

Diệp Lệnh Úy không cần suy nghĩ lập tức đáp: “Thích lắm ạ.”

Diệp Sầm: “…”

Hứa Mai thấy Diệp Sầm không nói lời nào, đành sốt ruột bước lên nói: “Sao em có thể thích Phí Lan được? Em có biết hiện tại tuy nhà họ Phí và nhà họ Diệp chung sống hòa bình ở mặt ngoài, nhưng thật ra là đang ngầm đối chọi như nước với lửa không. Một mặt thì làm ăn kí hợp đồng, còn một mặt rất muốn xé nát đối phương ra.”

“Hồi cấp hai em không học chung trường với Phí Lan nên không biết rõ chuyện, để nay chị nói cho em biết việc mẹ Phí Lan qua đời ảnh hưởng tới cậu ấy cỡ nào.” Hứa Mai đang sốt ruột nhưng vẫn không quên vén lọn tóc ra sau đầu: “Em họ chị học chung cấp hai với Phí Lan, khi ấy bề ngoài cậu ta là học sinh đứng nhất lớp được giáo viên nâng như trứng trong tay, thật ra là ngầm đánh lộn ẩu đả, ai cũng phải sợ hãi cậu ta.”

“Em thích ai không thích, sao cứ phải là cậu ta hả?” Giọng điệu Hứa Mai nghiêm khắc lên chút ít, cô thật sự lo Diệp Lệnh Úy bị Phí Lan lừa, song song đó cô cũng thật sự cho rằng “thích” mà Diệp Lệnh Úy nói chính là cái “thích” đó.

Diệp Lệnh Úy: “…”

“Chỉ chơi cùng với nhau thôi.” Diệp Lệnh Úy thờ ơ giải thích: “Chẳng phải anh cả mặc kệ em sống chết ra sao ư?”

Diệp Sầm liếc nhìn góc mặt của cậu nam sinh, giọng điệu hờ hững khác xa với sự yếu ớt khi còn bé.

“Em bị bệnh tim thế mà anh cả lại tống em vào trường, không nhòm ngó tới.” Diệp Lệnh Úy ngước mặt lên nhoẻn miệng cười, nói: “Nếu em chết thì sao nhỉ?”

Diệp Sầm nhíu mày.

“Liệu anh cả có buồn nếu em chết đi không?”

“Em rất ngạc nhiên vì hôm nay anh đến trường đấy, nhưng em không mong anh đến dù chỉ là một chút.” Diệp Lệnh Úy cười bảo, lời nói của cậu cứ như một thanh kiếm dẻo: “Anh có tới hay không cũng chẳng quan trọng đâu. Có khi anh còn cần chị Hứa Mai nhắc nhở là em học lớp nào.”

Hứa Mai kinh ngạc một chốc, chị Hứa Mai… cậu út Diệp biết cách nói chuyện ghê, cô rất thích.

Cô nhân cơ hội liếc nhìn sếp Diệp, thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh, cô bèn giấu đi vẻ mặt ngạc nhiên, quay trở về làm một trợ lý đúng quy cách.

“Anh cả đã ghét em thì đừng diễn kịch nữa, em chết ở đâu, thối rữa ở nơi nào, anh quan tâm nhiều thế để làm gì?” Diệp Lệnh Úy nói khẽ, nhưng sức mạnh của từng chữ có thể đánh người ta thương tích đầy mình.

Cậu nói những lời đó với khuôn mặt yếu đuối, tay Diệp Sầm run rẩy muốn vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu trai nhưng anh lại lưỡng lự.

“Anh cả, Diệp Lệnh Úy bị anh đối xử lạnh lùng, bị anh chẳng buồn quan tâm tống vào trường học đã chết lâu rồi.” Diệp Lệnh Úy nói nhỏ nhưng Diệp Sầm nghe rõ ràng từng chữ một.

Diệp Lệnh Úy đang nói sự thật, tuy nhiên vào tai Diệp Sầm lại mang ý nghĩa như một lời tuyên bố: Diệp Lệnh Úy bây giờ đã không còn là Diệp Lệnh Úy của trước kia nữa.

Diệp Sầm im lặng hồi lâu, nét mặt không có vẻ gì quá đặc biệt. Một lúc sau, anh để lại một câu tự lo lấy đi, sau đó xoay người rời đi.

Hứa Mai vội vã đi theo, bước chân của Diệp Sầm rất nhanh, cô đi giày cao gót nên đuổi theo không kịp. Sau khi lên xe, Hứa Mai định nói gì đó, chợt thấy Diệp Sầm lấy một hộp thuốc trắng từ túi ra.

Hứa Mai cau mày nhìn Diệp Sầm uống thuốc xong, bảo: “Sếp Diệp, ngài nên dành chút thời gian đến bệnh viện khám đi.”

Có thể thấy rõ rằng cơ thể của Diệp Sầm đã hoạt động quá tải rồi. Từ hồi anh mười sáu tuổi đã bắt đầu gồng gánh nhà họ Diệp, anh nắm cả Thân Thành trong lòng bàn tay.

“Không gấp lắm.” Diệp Sầm bình thản đáp lại.

Hứa Mai thở dài, không khuyên nữa.

Trong đầu Diệp Sầm tất cả đều là dáng vẻ, nét mặt, giọng điệu của Diệp Lệnh Úy khi nói những lời đó. Lúc ấy anh không hề có cảm giác chán ghét, mà cùng lúc đó lại xuất hiện cảm giác trái tim bị bóp chặt, máu bị rút đi, đau buốt toàn thân.

Anh nhớ lại khoảng thời gian Diệp Lệnh Úy còn bé vẫn còn rất hồn nhiên. Diệp Huyến rất ghét cậu, Diệp Lệnh Úy không thể chơi trò chơi quá mức dữ dội, chỉ có thể ở nhà xem hoạt hình, chơi búp bê, xếp gỗ, mỗi ngày cậu chỉ mong mỏi hai chuyện.

Anh cả tan làm từ công ty về nhà.

Anh hai tan học từ trường về nhà.

Lúc đó Diệp Sầm bận rộn, thường đêm hôm khuya khoắt mới về nhà, Diệp Lệnh Úy hiếm khi đợi đến lúc anh về. Diệp Sầm khó được dịp nghỉ ngơi, anh trông thấy Diệp Lệnh Úy ôm đồ chơi chạy theo đằng sau mông Diệp Huyến.

“Anh hai, anh hại, đợi em với.” Giọng nói của bé Diệp Lệnh Úy bi bô đáng yêu.

Diệp Huyến chưa từng đáp lại cậu, đôi khi cảm thấy quá phiền, hắn sẽ đẩy Diệp Lệnh Úy: “Mày tránh ra, đừng có đi theo tao nữa, tại mày nên ba mới qua đời.”

Diệp Lệnh Úy hoàn toàn nghe không hiểu.

Vào sinh nhật hai mươi tuổi của Diệp Sầm, năm ấy Diệp Lệnh Úy mới ba tuổi, ngây ngô đợi Diệp Sầm về nhà, cậu nhảy xuống ghế sô pha, cầm lấy bánh ga tô nhỏ trên bàn trà chạy sau lưng Diệp Sầm: “Anh cả, anh cả, bánh ga tô, bánh ga tô này, sinh nhật, vui vẻ.”

Diệp Sầm hờ hững đứng trên bậc thang nhìn xuống Diệp Lệnh Úy, bảo: “Quay về ngủ đi.”

Diệp Sầm lớn hơn Diệp Lệnh Úy mười sáu tuổi, trong mắt bé con khi ấy, Diệp Sầm đóng vai trò như là ba, Diệp Sầm lạnh lùng đến đâu thì Diệp Lệnh Úy cũng phải quấn quýt anh.

Anh ấy là anh cả đó.

Nhưng Diệp Lệnh Úy chỉ ngoan ngoãn trước mặt Diệp Sầm và Diệp Huyến. Nhà họ Diệp giàu có nên người tới thăm hỏi nhiều vô kể, bọn họ rất cam tâm tình nguyện đi lấy lòng cậu út Diệp, cậu còn bé nên dễ bị lừa.

Diệp Sầm cũng cho là vậy, mãi đến khi anh trông thấy Diệp Lệnh Úy ngồi ở ghế sô pha trên lầu nhỏ giọng nói với một người đàn ông trung niên rằng: “Do anh cả tôi phớt lờ ông nên ông mới đến tìm tôi đúng không?”

“Những món đồ chơi ông tặng tôi, tôi có cả series rồi quý ông Ultraman ạ!”

Từ bé mồm miệng đã lợi hại, tính tình thì ngang ngược, cho nên bây giờ Diệp Sầm không hề ngạc nhiên khi đột nhiên Diệp Lệnh Úy có biểu hiện đến thời kì phản nghịch, đây là bản tính của cậu rồi.

Từ lúc nào mà bắt đầu thay đổi nhỉ?

Trong buổi cơm đoàn viên ở nhà họ Diệp, Diệp Lệnh Úy lúc ấy mới sáu tuổi ngồi bên cạnh Diệp Sầm, Diệp Tổ Mẫn nói ra một câu nhẹ như bay: “Bây giờ hẳn là Diệp Lệnh Úy nên quỳ ăn cơm.”

Thái độ của chủ gia đình đã thế, những người khác cũng tự hiểu rõ nên nói gì làm gì. Bọn họ chụm đầu ghé tai nhau thì thầm, Diệp Lệnh Úy từ nhỏ đã rất nhạy cảm, cậu cứ như đang ngồi bàn chông, vậy nên chỉ có thể kéo tay Diệp Sầm cầu cứu.

“Anh cả…”

Diệp Sầm do dự một chút rồi hất tay Diệp Lệnh Úy khỏi mu bàn tay mình, Diệp Lệnh Úy ngạc nhiên, nhìn sang Diệp Huyến ở bên cạnh: “Anh hai…”

“Câm mồm đừng có làm phiền tao.” Diệp Huyến đang chơi game không có rảnh để ý cậu.

Diệp Lệnh Úy ngơ ngẩn, hồi lâu sau cậu ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu xuống, ánh sáng trong đôi mắt ấy từ từ tắt đi, thay vào đó là một màu đen kịt.

Từ đó về sau tính cách Diệp Lệnh Úy thay đổi.

Diệp Sầm nhắm mắt nhớ lại, có lẽ là thay đổi vào lúc đó. Sau này có một lần bệnh tim tái phát, cậu cũng tự gọi bác sĩ gia đình. Thấy bác sĩ đi ra khỏi nhà, bọn họ mới biết Diệp Lệnh Úy phát bệnh.

Hứa Mai nhìn sắc mặt không hề ổn của Diệp Sầm bèn khuyên bảo: “Sếp Diệp nói ra được là tốt rồi, cậu út Diệp còn bé nên chỉ nói lẫy thôi, ngài đừng để trong lòng.”

Hứa Mai cứ nghĩ Diệp Sầm sẽ nói đôi ba câu, nào ngờ người đàn ông mở to mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Buổi chiều còn mấy cuộc họp nữa?”

Hứa Mai: “…”

“Ngoài ra, cô hỏi số điện thoại Phí Lan giúp tôi.”

Chuyện này rất dễ tra, chỉ cần gọi điện thoại cho trường, trường có toàn bộ thông tin của học sinh, còn không thì tra ở ngoài cũng được nên Hứa Mai đồng ý.

Họp phụ huynh xong, mọi người trong lớp lũ lượt kéo ba mẹ đến căn tin ăn cơm, trong lớp chỉ còn lác đác dăm ba người.

Phí Lan và Cao Lâm Hạo nằm nhoài trên cửa sổ thấy toàn bộ cảnh này, chỉ là nét mặt của hai người cực kỳ khác nhau, người trước thì thờ ơ, kẻ đằng sau lại sáng mắt lên.

“Má nó má nó! Anh của Diệp Lệnh Úy đẹp trai quá đi mất, gu tôi gu tôi, tôi thích tôi thích lắm!” Cao Lâm Hạo chùi mép, cả người thiếu điều muốn lao thẳng xuống luôn.

Phí Lan liếc nhìn cậu ta: “Mày sẽ bị ăn đến không còn một cái xương.”

Diệp Sầm không phải kẻ dễ gần như thế.

Cao Lâm Hạo ngây ra như phỗng, ngay sau đó mặt cậu ta nổi lên hai rặng mây hồng, bảo: “Anh Lan mày nói cái gì vậy?”

Phí Lan: “…”

Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy ngồi đợi Diệp Sầm rời đi một lúc mới từ tốn đi đến khu dạy học, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Diệp Lệnh Úy.

Mặc dù tóc cậu hơi dài, cậu ăn mặc cũng qua loa cho có, vẻ mặt lại yếu ớt, nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu bé này rất đẹp.

Sau nghe Ngải Thư nói cậu bị bệnh tim, Phí Lan cũng thành tâm thành ý coi Diệp Lệnh Úy là em trai mình.

Mấy năm đó Diệp Lệnh Úy vẫn rất dính người.

Đâu nhìn ra được sau khi lớn lên cậu lại trở thành con sói mắt trắng như này.

Cao Lâm Hạo ở bên cạnh thở dài, vẻ mặt bi ai: “Hầy, hai người giàu như vậy, tôi nghĩ tôi không xứng với hai người.”

Phí Lan nhìn sang cậu ta.

“Anh Lan có sẵn lòng giúp tao xứng với tụi mày không?”

“Không muốn.” Lời ít ý nhiều.

Cao Lâm Hạo còn muốn nói gì đó, chợt điện thoại Phí Lan rung lên, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, số lạ.

“Xin chào.” Phí Lan thản nhiên đáp lại.

“Chào cậu, tôi là Diệp Sầm.”

Cao Lâm Hạo không biết ai gọi điện tới, anh Lan chưa nói gì cả, toàn là người ở đầu dây bên kia nói, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt anh Lan dần trở nên lạnh lùng. Trong lòng Cao Lâm Hạo run rẩy, cậu ta bèn nhích mấy bước sang bên cạnh.

Rời xa chiến trường để tránh đạn lạc.

“Ban nãy tôi vừa nói chuyện với Diệp Lệnh Úy, là anh trai của thằng bé, tôi rất lo lắng đến sức khỏe, tâm lý và cả việc nó đang chơi với ai ở trường.”

Giọng điệu của người đàn ông rất lạnh lùng: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không cho rằng cậu phù hợp để kết bạn với Diệp Lệnh Úy. Tất nhiên bản thân tôi là một người không ủng hộ việc phụ huynh can thiệp vào chuyện kết bạn của con cái, nhưng không quan tâm sẽ dẫn đến kết bạn bậy bạ. Tuổi mấy cậu còn nhỏ, ứng xử vẫn thiếu cân nhắc, nên là phụ huynh của Diệp Lệnh Úy, tôi phải ra mặt nhắc nhở đôi câu.”

“Hẳn là cậu biết rất rõ ân oán giữa hai nhà chúng ta. Lúc ấy Diệp Lệnh Úy còn bé không có ấn tượng gì, nhưng cậu vốn thông minh từ bé, tôi cũng xem cậu là đối thủ trên thương trường trong tương lai, nên rất tán thưởng cậu, đồng thời rất mong cậu sẽ trở thành đối thủ của tôi. Song, hiện tại, trên cương vị là anh trai của Diệp Lệnh Úy, tôi hy vọng cậu sẽ dừng mọi liên lạc qua lại với Diệp Lệnh Úy, bằng không tôi sẽ dùng cách riêng của mình để ngăn cản hai cậu.”

“Mong cậu thứ lỗi nếu có gì mạo phạm, tạm biệt.”

Nói xong, Diệp Sầm cúp điện thoại một cách dứt khoát, anh không hỏi ý kiến của Phí Lan, anh đang báo cho Phí Lan biết rằng, về sau mong cậu đừng qua lại hay liên lạc với Diệp Lệnh Úy nữa.

Gương mặt Phí Lan không cảm xúc, hắn nhét điện thoại vào túi quần, buông mắt xuống nhìn về chỗ Diệp Lệnh Úy đứng hồi nãy.

Không có ai cả, chắc hẳn là đang đi đến lớp.

Cao Lâm Hạo không dám nhìn thẳng vào mặt Phí Lan, cậu ta chỉ dám nhìn lén sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, rồi cẩn thận dò hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Lan?”

Phí Lan không nói tiếng nào.

Trong lòng Cao Lâm Hạo càng thêm mơ hồ.

Trong lúc cậu ta đang sợ hãi, Diệp Lệnh Úy đi vào từ cửa sau, vừa đi vừa bóc vỏ kẹo, thoạt nhìn tâm trạng cậu khá tốt. Cậu thấy vẻ mặt tội nghiệp của Cao Lâm Hạo thì híp mắt.

“Sao vậy?”

Cao Lâm Hạo sán lại gần tai của Diệp Lệnh Úy, “khẽ” nói: “Vừa rồi anh Lan nghe điện thoại xong là thành ra như vậy luôn, tôi có hỏi mà nó không nói, cậu đi hỏi đi.”

Diệp Lệnh Úy ngậm kẹo đáp: “Cậu hỏi không ra, tôi cũng hỏi không ra mà thôi.”

Cao Lâm Hạo: “… “

Nhìn đi, nhìn đi, anh Lan, nhìn đi, nhìn cái con người mày coi như cục cưng lại là một kẻ bội tình bạc nghĩa kìa!

“Cậu câm miệng được rồi.” Cao Lâm Hạo đẩy Diệp Lệnh Úy một cái, đẩy đến trước mặt Phí Lan luôn, còn Cao Lâm Hạo lại nhanh chân đi trốn ở đằng xa, che kín mắt lại, cảnh tượng quá máu me không thích hợp với trẻ em.

Diệp Lệnh Úy: “…”

Cậu nghĩ, đã đến trước mặt người ta thôi thì cứ hỏi đi.

Diệp Lệnh Úy đẩy Phí Lan một cái hỏi: “Cậu sao vậy?”

Phí Lan liếc nhìn Diệp Lệnh Úy, đôi mắt hắn đen kịt, lạnh thấu xương, tựa như chôn dưới lớp băng sâu, nhưng không hẳn là lạnh băng mà bên trong còn chứa đựng điều gì đó Diệp Lệnh Úy không hiểu nổi.

Diệp Lệnh Úy cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Diệp Lệnh Úy ngồi thẳng lên bệ cửa sổ, Phí Lan đang nhìn ra ngoài, còn cậu dùng cả người để ngăn lại tầm mắt hắn nên nhận hết toàn bộ ánh nhìn của Phí Lan.

Phí Lan buông mắt hờ hững nhìn Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy ngẩng mặt lên ôm lấy cổ của Phí Lan. Phí Lan nhìn lướt qua cánh tay thon gầy trắng trẻo tựa như bạch ngọc đang khoác lên bả vai mình.

Diệp Lệnh Úy nhoẻn miệng cười lấy lòng, đôi mắt sáng rực, cậu khẽ hỏi: “Anh trai bị sao vậy, có chuyện gì không vui sao?”

Cậu nhẹ nhàng nắm hai tay lại với nhau ở sau cổ Phí Lan, dùng ngón tay gãi gãi gáy của hắn, khiến hắn vừa ngứa vừa tê.

Hồi lâu sau, Phí Lan nắm lấy một cánh tay của Diệp Lệnh Úy. Cậu cho rằng đối phương sẽ buông nó ra, nào ngờ hắn lại ngắm nghía bàn tay cậu.

Diệp Lệnh Úy cảm thấy cổ tay mình đang dần nóng lên, cậu định nắm ngược lại tay Phí Lan nhưng đối phương lại không cho cậu phản kháng.

Cuối cùng Phí Lan cũng ngẩng mặt lên nhìn, trong mắt hắn đong đầy ý cười, khác hẳn dáng vẻ lạnh lùng ban nãy.

“Đúng thế, anh trai đang không vui, Kiều Kiều làm gì để dỗ anh đi.” Phí Lan từ tốn dụ dỗ, diễn như thật.

Hết chương 28.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN