Beta: Ển
_____________
Diệp Lệnh Úy rút tay khỏi tay Phí Lan, gác lên bệ cửa sổ: “Vậy chẳng phải tôi sẽ mất mặt lắm à?”
Phí Lan chưa hiểu lắm, “hả” một tiếng.
“Cậu kêu dỗ là dỗ, vậy chẳng phải tôi sẽ mất mặt lắm ư?” Diệp Lệnh Úy từ tốn lặp lại lần nữa.
“Ừ.” Phí Lan đứng trước mặt Diệp Lệnh Úy, mi mắt hắn hơi rủ xuống như một nhành cỏ dại bị thiêu đốt đến khô héo. Hắn ngưng một lúc, nhẹ giọng nói: “Vậy anh đây xin cậu dỗ anh, thế nào?”
Diệp Lệnh Úy giật mình thật, thế mà Phí Lan lại chịu xuống nước… thật ra cũng không gọi là xuống nước, nhưng cái giọng điệu này của hắn khiến Diệp Lệnh Úy có cảm giác mình không thể từ chối được.
Cậu lại lần nữa cảm nhận được, mặt ngoài thì là cậu kiềm hãm Phí Lan, nhưng trên thực tế là Phí Lan dắt cậu đi.
“Cậu cầu xin tôi à…” Trong mắt Diệp Lệnh Úy chứa ý cười hả hê, phong thái thong dong, rõ ràng là chưa nghịch đủ: “Cậu đã cầu xin tôi rồi, tôi còn từ chối…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Phí Lan đã đưa tay ra nắm lấy sau gáy cậu, khiến cậu ngửa ra sau. Diệp Lệnh Úy từng đọc một bài phân tích hành vi này trên mạng.
Trông thì giống một động tác thân mật, nhưng thực ra là vây đối phương ở trong lòng, thứ hắn nắm giữ là yết hầu của đối phương, là sự khống chế tuyệt đối không cho người kia phản kháng.
Phí Lan buông mi mắt: “Diệp Kiều Kiều, qua đây.”
Diệp Lệnh Úy có thể cảm nhận được ngón tay của Phí Lan đang đặt sau gáy mình hơi lành lạnh. Trước mặt người khác, cậu ngả ngớn vô cùng, nhưng đối diện với Phí Lan thì biết rất rõ điểm dừng.
Chớp mắt mấy cái, Diệp Lệnh Úy đưa tay ra kéo ống tay áo của Phí Lan: “Anh ơi, anh đừng mất vui.”
Phí Lan nhìn cậu chăm chú, sau đó hắn nở nụ cười, thả lỏng tay rồi buông cậu ra: “Đi chơi đi.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
Cao Lâm Hạo đứng cách khá xa, cậu ta chẳng nghe được hai người họ đang nói chuyện gì, cậu chỉ ngạc nhiên với việc Diệp Lệnh Úy ngồi trên bệ cửa sổ, tay thì vòng ôm lấy cổ anh Lan.
Trời đất ơi, cứu mạng, chơi cái trò cảm giác mạnh gì đây!
Cao Lâm Hạo quen Phí Lan từ năm cấp hai. Khi cậu ta biết Phí Lan, hắn đã là một đứa ngông nghênh đánh nhau rất cừ. Lúc bọn họ còn là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cổ đeo khăn quàng đỏ, Phí Lan đã hút thuốc nhả khói điêu luyện.
Trong trường cấp hai luôn có một số đứa con trai rất cao ráo, so với mấy đứa chưa kịp phát triển thì bọn chúng y như được uống thuốc kích thí.ch tăng trưởng vậy. Lúc ấy Phí Lan cao đến hơn một mét bảy, Cao Lâm Hạo nhớ mang máng rằng tới khi tốt nghiệp thì đã là một mét tám.
Trong mắt thầy cô, Phí Lan là thiên tài, là học sinh ưu tú hiếm thấy, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, không để ba mẹ và thầy cô phải lo lắng chút nào. Lần nào đại diện đi thi cho trường hắn cũng mang một đống giấy khen về. Hắn là chủ tịch hội học sinh, là lớp trưởng, đội trưởng đội thi đấu, người cầm cờ là hắn, người dẫn chương trình hội nghị cũng là hắn nốt, khi ấy hắn chính là “mặt trăng chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm vào”.
Cao Lâm Hạo cũng chỉ bất ngờ phát hiện ra mà thôi. Lúc cậu ta bị Nguyên Tùng bắt nạt, có một cậu trai đi tới. Người ấy mặc đồng phục học sinh sạch sẽ tinh tươm, giày dép, cặp sách còn không dính lấy một hạt bụi. Ấy vậy mà Cao Lâm Hạo lại phải trơ mắt nhìn Phí Lan nhấc khúc gỗ gác bên góc tường lên, hắn chẳng buồn chớp mắt, phang nó xuống gáy Nguyên Tùng.
Nguyên Tùng gục xuống đất ngay tắp lự. Cao Lâm Hạo đoán chắc đến tận bây giờ hắn ta vẫn chưa biết là ai đã đánh mình.
Đập Nguyên Tùng ngất xong, Phí Lan đứng nhìn xuống Cao Lâm Hạo từ trên cao: “Quỳ lâu nên không đứng lên nổi à?”
Câu này có hai ý, Cao Lâm Hạo hiểu ngay lập tức, vội vàng bò dậy.
Từ đó trở đi, Cao Lâm Hạo bắt đầu trở thành tùy tùng của Phí Lan. Phí Lan đó! Học sinh ba tốt! Là đại ca của cậu ta đó!
Cũng vì đi theo Phí Lan lâu nên Cao Lâm Hạo mới biết, mấy trận đánh nhau long trời lở đất trong trường thật ra đều có sự góp mặt của nhân vật chính Phí Lan. Cậu ta cũng hiểu rõ vì sao mấy tên bị gãy tay gãy chân kia cứ thấy Phí Lan là lảng tránh, răng môi run cầm cập.
Trước đây Cao Lâm Hạo tưởng bọn chúng bị lé mắt bởi thứ hào quang “siêu học giỏi” của Phí Lan.
Phí Lan vui giận thất thường, Cao Lâm Hạo đã được trải nghiệm qua rồi. Lúc tâm trạng hắn không vui, hắn sẽ im lặng. Chính là lúc này, ai mà chọc hắn thì chuẩn bị ăn hành đi.
Nhưng cũng tùy người, nếu là người thân với Phí Lan hơn chút thì hắn sẽ nương tay chừa lại mặt mũi cho.
Cao Lâm Hạo cho rằng, tuy quan hệ giữa Diệp Lệnh Úy và anh Lan không sánh bằng quan hệ giữa mình và hắn, nhưng tính ra vẫn rất tốt. Mình không có mặt thì để cho Diệp Lệnh Úy ra tay, không được để cậu bị anh Lan chiều hư mà sinh lười biếng.
Đúng, không được lười biếng.
Cao Lâm Hạo chẳng ngờ Diệp Lệnh Úy lại thân thiết với anh Lan như thế! Đổi lại là cậu ta, dám to gan như thế, không chừng anh Lan sẽ xách cậu ta ra cửa sổ quăng xuống lầu.
Giờ phút này, trong đầu Cao Lâm Hạo tự bật ra ý nghĩ: Chỉ thấy người mới cười, đâu ai thấy người cũ khóc.
Nhưng Cao Lâm Hạo không thể khóc, vì cậu ta là đấng làm trai.
Diệp Lệnh Úy ngồi trên bệ cửa sổ đong đưa hai chân, viên kẹo vị dưa Hami tan chỉ còn bằng hạt gạo, lăn qua lăn lại trong miệng Diệp Lệnh Úy. Cậu nhìn Cao Lâm Hạo bằng vẻ mặt cảm thông: “Cậu cũng cần tôi dỗ dành hả?”
“Không cần đâu.” Cao Lâm Hạo chán nản phất tay. Cậu ta dựa bên cạnh Diệp Lệnh Úy, ngẩng mặt lên trời thở dài: “Ôi dào, tôi cảm thấy hình như anh Lan thích cậu hơn tôi luôn đó.”
Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu nhìn cậu ta, hoang mang hỏi: “Cậu ta thích cậu hả?”
“Trọng điểm ở chỗ này hả?”
“Sao lại không?” Diệp Lệnh Úy nói.
“Cậu tưởng tôi nói cái kiểu thích kia ư?” Cao Lâm Hạo im lặng một chốc, sau đó thoáng cái giật nảy lên: “Cậu điên rồi sao? Tôi nào có dám! Anh Lan thích tôi, ha ha ha, thích tôi á? Không dám nghĩ, chẳng dám mơ.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
Điên hết rồi hả?
Ấy vậy mà lòng hiếu kỳ của Diệp Lệnh Úy lại bị khơi dậy. Cậu cúi người, ghé sát vào Cao Lâm Hạo, hạ thấp giọng hỏi: “Cao Lâm Hạo, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Cậu trai đột nhiên lại gần, mùi thơm trái cây thoang thoảng phả vào mặt Cao Lâm hạo. Hơi ấm lan từ cổ ra phía sau gáy cậu ta, cuối cùng cả khuôn mặt cậu ta cũng nóng lên hết, trông y hệt vừa bước ra từ lò thiêu. Cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy bằng con mắt phòng bị: “Cậu đứng nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có sán lại như thế.”
Diệp Lệnh Úy chẳng thèm quan tâm, hờ hững hỏi: “Phí Lan có từng nói gu của cậu ta cho cậu nghe chưa?”
Cao Lâm Hạo ngơ ra một chốc: “Hỏi chuyện này làm chi? Anh Lan chưa nói với bọn tôi bao giờ.”
Cậu ta suy nghĩ thêm chút, nói tiếp: “Bọn tôi chưa từng đề cập tới chuyện này.”
“Mà cậu hỏi chuyện đó làm gì? Cậu thích anh Lan hả?” Cao Lâm Hạo bối rối hỏi. Tuy anh Lan là anh Lan của cậu ta, là người cậu ta sùng bái nhất, cũng là idol của cậu ta, nhưng thấy Diệp Lệnh Úy cũng thích anh Lan như thế khiến cậu ta hơi không vui.
“Không có, tôi chỉ tò mò thôi.” Diệp Lệnh Úy thật lòng đáp lại. Cậu thật sự tò mò, người như Phí Lan sẽ thích người thế nào nhỉ, khó mà tưởng tượng ra nổi.
Liên tưởng đến lực mà lúc nãy Phí Lan dùng để nâng gáy mình, Diệp Lệnh Úy liế.m môi, hơi thú vị rồi đây.
Giờ tự học buổi tối được lấy làm tiết tổng kết của buổi họp phụ huynh.
Pokemon chống hay tay lên bàn giáo viên, nghiêm túc nói: “Chưa đầy một năm nữa là tới kỳ thi đại học, chắc cả lớp cũng biết trận chiến không thuốc súng này tàn khốc cỡ nào, răn đi dạy lại mãi rồi, không được lơ là, không được nghĩ rằng chơi nốt hôm nay đi rồi mai hẵng học.”
“Vậy mà lớp chúng ta có một số bạn như thế đấy, chắc là có nhọt mọc trên mông nên không bao giờ ngồi yên được.” Pokémon quét mắt đến Sở Nhiên, bạn cùng bàn của Diệp Lệnh Úy: “Sở Nhiên, em đứng lên nói thầy và các bạn nghe xem, đối với hành vi cứ hễ hết tiết lại lao xuống siêu thị mua đồ ăn, một khi ăn là ngồi nhấm nháp cả hết tiết học, em cảm thấy thế nào?”
Gương mặt trong của Sở Nhiên tỏ vẻ trịnh trọng: “Em cực lực khinh bỉ hành vi này.”
Phí Lan bật cười một tiếng, Cao Lâm Hạo nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Pokemon tức đến nghẹn lời, anh lên giọng: “Thầy đang nói em đấy, em còn ở đó mà khinh bỉ. Sau này thầy mà bắt được em nghỉ 20 phút giữa giờ cũng phải cố chạy đi ăn lẩu cay thì xem thầy trị em ra sao.”
Tên mập này không thích lén chơi điện thoại như người ta, cậu chỉ dấm dúi ăn vụng, trừ học ra thì chỉ có ăn, đang học cũng ăn nốt.
Sở Nhiên kê.u rên: “Đừng mà Mộng Mộng, em lớn tướng rồi mà.”
Pokemon chẳng thèm xem cậu ta kêu oan: “Còn Diệp Lệnh Úy, thầy muốn nói rõ chuyện ăn uống kén chọn của em. Lớp chúng ta có người kén ăn, thầy biết, nhưng tình trạng của em là nghiêm trọng nhất. Nếu em không cố gắng ăn cơm thì cơ thể em khỏe lên sao được?”
“…” Diệp Lệnh Úy cúi đầu: “Em biết rồi ạ.”
Pokemon y chang bà mẹ già, cằn nhằn từng học sinh trong lớp. Diệp Lệnh Úy chú ý thấy, tuy mọi người đều rên rẩm vang trời, nhưng không một ai bực bội thật sự, được hay không cũng chả sao, họ chỉ cần dỗ Pokemon hài lòng là được.
Chỉ còn lại mình Phí Lan.
Sắp hết tiết, Pokemon nhìn Phí Lan: “Em theo thầy đi ra đây chút.”
Mười phút trước thời gian giải lao giữa giờ tự học, hành lang vô cùng ồn ào, Phí Lan đi theo Pokemon đến một góc yên tĩnh. Pokemon nhìn hắn một lát, đối phương trông vô cùng bình tĩnh.
“Em vẫn kiên quyết như thế sao?” Pokemon cau mày hỏi.
Phí Lan nâng mắt lên, cười nói: “Em cũng đâu muốn.”
Pokemon giả vờ như không nghe thấy sự qua loa trong lời Phí Lan: “Em nghĩ đi, đây là chuyện cả đời, thầy biết dù em không thi đại học, không thèm học đại học thì em vẫn là cậu chủ của nhà họ Phí, quen sống trong nhung lụa, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nhưng em là người như vậy sao?”
“Phí Lan, thầy biết em với Ngải…”
“Em là người như thế.” Phí Lan cắt lời Pokemon.
Đối phương im lặng.
“Thầy Phương, em là người như thế.” Phí Lan khẽ cười: “Em có nhiều tiền thế này, cần gì phải khổ cực? Thầy Phương, thầy nhìn lầm em rồi, Phí Lan em chính là kẻ chỉ muốn hưởng sung sướng cả đời.”
Pokemon nhìn Phí Lan rời đi rồi thở dài. Anh biết ngay mà, chỉ cần nhắc tới Ngải Thư là Phí Lan sẽ lập tức cảnh giác, dùng một lớp da dày cứng bọc mình lại chẳng để lọt khe hở nào.
Phí Lan trở về, Cao Lâm Hạo cùng đồng bọn đang tám nhảm trên hành lang, thấy hắn về thì phất tay với hắn.
“Anh Lan này,” Trần Phong Bảo kêu hắn: “Pokemon bảo mày theo để nói gì à?”
Phí Lan móc bật lửa từ trong túi ra lắc lắc, vẻ mặt hắn biếng nhác, nhìn chẳng rõ vui giận.
“Hầy, còn nói gì được, lần nào chả nói vụ đó, đàn ông con trai tự mình cố gắng.” Cao Lâm Hạo nói. Hiện giờ cậu ta cũng không dám đụng tới Phí Lan, Phí Lan thích nghe gì, cậu ta sẽ kiếm chuyện đó để nói.
Trần Phong Bảo uống một hớp Coca, nhìn Cao Lâm Hạo: “Hạo Tử này, mày khuyên bảo anh Lan đi, Thân Đại không thể mất đi người tài như nó được, không phải lúc nó học cấp hai, Kinh Đại đã để ý tới nó sao? Đây cũng đâu phải là chuyện…”
(*) Góc nhắc lại: Kinh Đại và Thân Đại là 2 trường đại học tốt nhất Thân Thành.
Lúc Trần Phong Bảo nói mấy lời này, Phí Lan từ từ giương mắt lên nhìn cậu ta. Ánh mắt hắn rất hờ hững, song mí mắt Cao Lâm Hạo vẫn giật một cái, cậu nhảy dựng lên che miệng Trần Phong Bảo: “Con mẹ nó mày nói nhiều vãi!”
Cao Lâm Hạo đè Trần Phong Bảo đang giãy giụa, gắng gượng nặn ra nụ cười: “Trăng thanh gió mát, tụi mình kiếm gì vui mà nói.”
Im lặng một chốc, Phí Lan tiếp lời: “Ví dụ như…”
Miệng Trần Phong Bảo thoát khỏi bàn tay của Cao Lâm Hạo: “Ví dụ như mày thích kiểu người gì?”
Cao Lâm Hạo vốn chẳng hài lòng với đề tài này cho lắm, nhưng nhớ lại chiều hôm nay Diệp Lệnh Úy có hỏi cậu ta vụ đó, vừa hay tìm được đáp án cho Diệp Lệnh Úy.
Lý Kính trả lời trước: “Nếu như không tìm được một nàng thơ mang linh hồn nóng bỏng thì tao sẽ độc thân cả đời.”
“Thôi thôi dẹp dẹp, mày dẹp đi, đi xuất bản sách giùm tao.” Cao Lâm Hạo bắn liên thanh. Chuyện này mà để Lý Kính trả lời thì nó sẽ đáp khùng điên mất, đừng mơ tới thì hơn.
Trần Phong Bảo nhìn Cao Lâm Hạo: “Mày thì sao?”
Cao Lâm Hạo sửng sốt: “Tao? Tao vẫn chưa nghĩ đến.”
“Dừng.”
Cao Lâm Hạo không thèm để ý mấy tên này, cậu ta tha thiết chờ mong nhìn Phí Lan: “Anh Lan thích kiểu nào?”
Phí Lan không cho cậu ta một đáp án ngay. Hắn nhìn một góc phòng học, cậu trai ngồi hàng cuối cùng đẹp đến chói mắt kia đang nằm nhoài trên bàn, nghịch quả bông treo trên đầu bút của bạn cùng bàn.
Sở Nhiên thấy phiền muốn chết. Cậu ta trừng mắt với Diệp Lệnh Úy, người kia lại vô tội nhìn cậu ta, Sở Nhiên lập tức xì hơi như quả bóng bị đâm thủng, chẳng còn bực nữa.
“Cậu đừng chơi nữa,” Sở Nhiên giả vờ già dặn, tự mình mở sách ra cho Diệp Lệnh Úy: “Cậu phải học tập.”
“Đẹp.” Phí Lan nói.
Trần Phong Bảo và Cao Lâm Hạo gật đầu tỏ vẻ rất tán thành. Người đẹp mà ai chả thích, chuyện này rất bình thường, còn gì nữa không?
“Tính hơi gắt.” Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy trong lớp học, lạnh nhạt nói.
Có hơi gắt? Hơi gắt là như nào?
Cao Lâm Hạo và Trần Phong Bảo nhìn nhau một chốc, Cao Lâm Hạo nhỏ giọng hỏi: “Anh Lan, sao mày lại thích đứa gắt?”
Không phải là ai cũng thích dạng ngoan ngoãn dễ thương sao?
Mấy giây trôi qua, Phí Lan cười một tiếng, trong mắt hắn hiện lại chút gì đó hứng thú: “Không ưa khóc, chịu được bị trêu.”
Không ưa khóc?
Chịu được bị trêu?
Không ưa khóc?
Chịu được bị trêu?
Là con mẹ gì?
Sau một lúc mơ màng, Trần Phong Bảo là người phản ứng lại đầu tiên, ôm lấy Cao Lâm Hạo mà gào: “Anh Lan lag rồi, anh Lan của tụi mình lag nặng lắm rồi!”
Lý Kính chậm hơn nửa nhịp cũng “Wow” một tiếng.
“…”
Sắp đến Quốc Khánh, hàng cây long não và cột đèn đường dọc hai bên đường đi treo đầy những lá cờ nhỏ. Gió đêm mát rượi thầm len lỏi vào. Dấu hiệu vào thu của Thân Thành là trời đổ mưa, trận mưa vào cuối tuần sẽ chính thức báo hiệu trời thu tới.
Bắt đầu mùa đông cũng có nghi thức ấy.
Diệp Lệnh Úy đứng trên đường Lục Pha cạnh trường học, ở đó có một nhà kính trồng hoa. Hằng ngày cứ đến mười một giờ tối, lúc Diệp Lệnh Úy đi ngang qua trên đường về nhà, buồng hoa trong nhà kính sẽ sáng rực lên như ban ngày, soi rọi cả một vùng trời.
Chủ tiệm bán hoa đang chăm một chậu trầu bà vàng, cầm bình tưới trong tay, nhìn thấy Diệp Lệnh Úy tới thì hơi giật mình.
Thấy đối phương mặc đồng phục học sinh, anh cũng lịch sự tiến lên chào hỏi: “Mới tan học hả?”
Không quen biết thì cũng chào hỏi được, chủ tiệm là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, Diệp Lệnh Úy gật đầu nói chào buổi tối.
“Nhóc ơi chờ tí.” Ông chủ gọi cậu lại.
Diệp Lệnh Úy dừng bước, chưa tới hai phút chủ tiệm đã đi từ trong ra, ôm một bó hoa ly đèn lồng Trung Quốc trong lòng, đưa bó hoa cho thiếu niên còn xinh đẹp hơn những đóa hoa trong căn phòng này.
“Tiệm bọn anh ngày nào cũng bỏ đi một số hoa vào giờ đóng cửa, gặp nhau là có duyên, em cầm đi đi, cắm lên trưng được một tuần lận đấy.”
Ông chủ nhiệt tình lắm. Diệp Lệnh Úy rũ mắt nhìn đóa hoa ly đẹp đẽ đầy sức sống này, nhìn chẳng giống đồ sắp bị bỏ đi tí nào.
Một chốc sau, Diệp Lệnh Úy ngẩng đầu lên, cong khóe miệng, cất giọng kiêu kỳ: “Em không thèm lấy đồ người khác vứt đi đâu.”
Ông chủ sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại thì thiếu niên đã cất bước rời đi.
Anh cúi đầu nhìn bó hoa ly đèn lồng trong ngực, lẩm bẩm trong miệng, cậu ấy không thèm thật sao?
Cũng đúng. Vừa nãy ông chủ vô tình liếc thấy móc khóa treo trên cặp sách của thiếu niên kia, trong nho nhỏ đáng yêu nhưng lại là đồ thủ công của một nhà thiết kế sống ẩn dật ở nước ngoài làm, mỗi năm chỉ làm hai chủ đề, một chủ đề chỉ có chừng mười cái, mười cái đó lại chẳng cái nào giống cái nào, đắt vô cùng.
Ngoài ra, anh nâng mắt nhìn những tòa nhà cao chọc trời trên đường Lục Pha kia. Người có thể ở khu đó chả lẽ lại thiếu một bó hoa như này?
Anh rất ít khi đến nhà kính trồng hoa ở đường Lục Pha, đây chỉ là chi nhánh thôi, lần này là lần thứ ba anh tới, cả ba lần anh đều đụng phải cậu trai này. Dù đối phương đang mặc đồng phục học sinh, đồng phục của Trung học số ba – nơi tập trung của những học sinh cấp ba ưu tú nhất Thân Thành, anh vẫn kích động tiến lên chào hỏi.
Anh nghĩ, người sở hữu gương mặt ấy chắc chắn không thể có tính nết dịu dàng khiêm tốn được, anh không nên đưa hoa ly đèn lồng cho đối phương, mà phải đưa một bó hoa hồng dại màu trắng vừa được chuyển tới sáng nay.
Đóa hồng trắng dại ấy sinh trưởng nơi núi sâu vách đá cheo leo, là loài quý hiếm trong các loại hoa hồng. Trắng tựa tuyết, cánh hoa mỏng như cánh ve, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy nhụy ho.a. Chu kỳ nở hoa chỉ có một tuần, cánh hoa đã mở ra thì không được đụng vào, vì đụng vào cánh hoa sẽ rụng, phải dùng nước suối thiên nhiên để tưới. Trên thân cây có gai, còn sắc nhọn hơn hoa hồng bình thường, chỗ nào bị gai đâm vào sẽ nhức nhối sưng ngứa, rất khó chịu.
Nhưng vì vẻ đẹp của nó hệt như tình yêu thuần khiết nên hằng năm đều có người lấy thân mạo hiểm chịu cực chịu khổ đi tìm nó về.
Đây là đóa hoa anh phải đấu giá rất cao mới có được, anh hoàn toàn tình nguyện tặng nó cho cậu trai kia.
Diệp Lệnh Úy quẳng chuyện này ra sau đầu. Cậu mở đèn phòng khách lên, khom lưng thay giày, giương mắt nhìn chiếc bánh ngọt trên khay trà.
Chiếc bánh ngọt bé bé, được gói trong hộp trắng, bên ngoài có buộc dây màu bạc thắt nơ bướm, trên sợi dây lấp lánh kim tuyến, ánh lên tia rạng rỡ dưới ngọn đèn.
Là bánh ngọt hạnh nhân, hạnh nhân là thứ nguyên thân rất thích ăn, nhưng cậu ấy lại chẳng ăn nhiều lắm, chẳng có thứ gì khiến cậu ấy ăn đến mức quên trời quên đất cả.
Bên cạnh có một tờ giấy ghi chú ghi mấy dòng chữ.
– Cho Diệp Kiều Kiều-
Trực giác mách bảo Diệp Lệnh Úy rằng, đây là bánh do Diệp Sầm đưa.
Nguyên thân quen nét chữ của anh cả mình, trực giác chính xác tuyệt đối.
Diệp Lệnh Úy thở dài, ngồi xếp bằng trên thảm len mềm mại. Tấm thảm len trải nền này là đồ nhập khẩu, có giá mười mấy vạn một tấm, không được để thấm nước, chỉ được giặt tay bằng chất tẩy chuyên dụng.
Mở nơ con bướm ra, chẳng lẽ Diệp Sầm tính đập đi xây lại mà làm người hả?
Khui cái hộp ra để trên bàn trà, bên trong có bánh ngọt hình tam giác trông rất đẹp mắt, hạnh nhân mỏng được đính trên mặt bánh, trên đỉnh còn tạo thành hình cánh hoa, kéo dài xuống dưới là mấy lát xoài mỏng tạo thành hình đám mây. Miếng xoài mỏng tới nỗi ánh sáng có thể xuyên qua, màu vàng óng của xoài hòa chung với màu trắng của sữa trông thật gay mắt.
Diệp Lệnh Úy sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
Bánh ngọt “bất cẩn” rơi xuống thảm. Trên tấm thảm len đắt tiền, chiếc bánh bị vứt xó một góc, hạnh nhân, bơ, ruy băng dính bơ, còn có “kẻ đầu têu” là xoài, tất cả lẫn vào nhau thành một đống.
Diệp Lệnh Úy thưởng thức cái nĩa xúc bánh ngọt, nĩa cũng đẹp đấy, màu vàng, cầm đã tay lắm.
Cậu liếc mắt nhìn nhìn tấm thảm tàn tạ kia, lòng không hề có tí dao động nào. Cậu không ăn trái cây màu vàng, nguyên thân cũng không, từ nhỏ đã không.
Mãi đến khi khắp phòng tràn ngập mùi kem bơ, Diệp Lệnh Úy mới móc điện thoại từ trong cặp sách ra, tìm một góc độ thích hợp để chụp hình bánh ngọt rơi trên thảm, sau đó mở WeChat của Diệp Sầm ra, hờ hững gửi hai tin nhắn.
[Diệp Lệnh Úy: Hình ảnh]
[Diệp Lệnh Úy: Anh cả ơi, thảm trải sàn bị em làm dơ mất rồi, sao bây giờ? Huhuhu…]
Hết chương 29.