Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại - Chương 23: Tôi sẽ không bán thân đâu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại


Chương 23: Tôi sẽ không bán thân đâu!


Mùi thơm đắng nhẹ bay đến, Thẩm Vọng ngồi bên cửa sổ, phá lệ chủ động quay xe lăn lại: “Cà phê?”

“Chính xác, là cà phê sữa.” Cố Sanh Sanh bưng khay cẩn thận đi tới.

Trên khay là một đĩa chất đầy bánh pancake, một tô dâu tây lớn, hai ly cà phê sữa với mứt trái cây, khá là nặng, Cố Sanh Sanh cố gắng bưng thẳng tay, từ từ bước đến.

Thẩm Vọng nghe thấy giọng nói có chút gấp gáp của cô, nhíu mày: “Thở đàng hoàng rồi hẵng nói.”

Cố Sanh Sanh đẩy ly nước trên bàn đi bằng khuỷu tay, đặt khay xuống: “Ui… đau tay chết mất, ai da!”

Ly nước lật úp, dòng nước trong veo hắt lên đũng quần Thẩm Vọng, nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn.

Thẩm Vọng: “…”

Cố Sanh Sanh cuống quýt cầm khăn ăn lau cho anh: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, lạnh không lạnh không?”

Mặt mũi Thẩm Vọng xanh mét, gằn giọng: “Cô cố ý.”

“Không có mà, anh lại đổ oan cho người ta. May không phải ly sữa, không thôi bỏng chết rồi.” Cố Sanh Sanh nhỏ nhẹ giải thích, “Không tin tôi đưa cho anh sờ thử nhé.”

“… Không cần!” Eo Thẩm Vọng bất động, nhanh chóng chộp lấy chiếc khăn che chỗ hiểm lại.

Cố Sanh Sanh giận dỗi: “Anh không tin tôi không cố ý.”

Thẩm Vọng nhắm mắt, lồng ngực phập phồng mấy đợt, sau đó cắn răng nói: “Tôi tin.”

Cố Sanh Sanh: “Khó chịu lắm không, đổi quần khác nhé? Hay là tôi lấy máy sấy sấy khô cho anh?”

Ngữ khí Thẩm Vọng lộ ra một tia yếu ớt: “Không cần, tránh xa tôi ra một chút.”

“À.” Cố Sanh Sanh kéo chiếc ghế gỗ nặng nề nhích ra xa, chiếc ghế ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh bén nhọn, xuyên vào tai làm đầu Thẩm Vọng đau buốt.

Thẩm Vọng bưng cà phê lên uống một ngụm, nhíu mày: “Sao nhiều sữa quá vậy?”

“Có bọt ở trên nữa đó… đắng quá.” Cố Sanh Sanh cũng uống một ngụm, trên môi dính một vòng cà phê sữa như ria mép.

Hương vị đắng nồng của cà phê bị vị ngọt của sữa bò trung hòa trở nên dịu nhẹ đậm đà hơn. Thẩm Vọng uống thêm một ngụm, có còn hơn không: “Toàn mùi sữa.”

“Anh nói ai?” Cố Sanh Sanh ngẩng đầu.

“Nói cô.” Khóe môi Thẩm Vọng khẽ nhếch lên, Cố Sanh Sanh rất thích uống sữa, cho nên người cô lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa.

Cố Sanh Sanh trừng mắt liếc anh một cái, tiếc là Thẩm Vọng không nhìn thấy, ánh mắt của cô dù có sức sát thương đến mấy cũng vô dụng.

Sau lưng Thẩm Vọng là khung cửa sổ mở toang, ánh sáng mặt trời màu vàng kim phủ lên người anh một tầng mờ ảo, mái tóc ngắn của người đàn ông vuốt gọn sau đầu, để lộ ra ngũ quan rõ ràng sắc bén.

Thẩm Vọng bưng ly sữa ấm, chậm rãi uống vào, ung dung như đang thưởng thức rượu vang được ủ 78 năm.

Cố Sanh Sanh cầm ly sữa đầy trên tay, trong lòng khẽ động, từ từ nhích đến bên cạnh Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, có phải anh giỏi kinh doanh lắm đúng không?”

Thẩm Vọng chìa một ngón tay thon dài ra, đẩy khuôn mặt mềm mại của Cố Sanh Sanh ra chỗ khác, đáp lại cô bằng một từ duy nhất: “Hửm?”

Cố Sanh Sanh không so đo, lay ngón tay Thẩm Vọng: “Chị Lý nói anh được lên trang nhất của tạp chí nổi tiếng, còn nhiều lần được truyền thông đưa tin nữa. Cho nên anh giỏi kiếm tiền đúng chứ?”

Thẩm Vọng cười như không cười: “Đoán xem tôi bây giờ có gọi là giàu có không?”

“Chắc chắn sẽ khá lên mà!” Cố Sanh Sanh khẳng định, “Đến lúc đó nhất định sẽ đánh bại được cái tên hỗn đản Thẩm Đình Sâm kia!”

Đúng là người phụ nữ gió chiều nào theo chiều ấy. Thẩm Vọng nhướn mày, tâm tình tốt lên ngoài ý muốn. Anh lại chọc khuôn mặt mềm mại của Cố Sanh Sanh, bên má bánh bao lõm xuống thành một cái hố rồi búng lên: “Im mồm, cho tôi một cái pancake.”

Cố Sanh Sanh to mồm: “Một cái 50 triệu.”

Thẩm Vọng nhàn nhạt nghiêng đầu: “Cô dám mở miệng?”

Cố Sanh Sanh lúng túng, nghĩ ngợi một lúc lâu mới cẩn thận giơ tay lên: “Một cái 500 tệ vậy. Dù sao từ hôm nay trở đi tôi sẽ không nấu cơm miễn phí cho anh nữa, công sức của tôi có giá trị, tôi phải được trả công thích hợp!”

Cố Sanh Sanh mất vài ngày để học hỏi từ video của đại thần, học được rất nhiều kiến thức chuyên môn đó nha!

Khuôn mặt Thẩm Vọng vẫn luôn mang theo một loại biểu tình cao thâm khó đoán, cười như không cười: “Thành giao.”

Lúc này Cố Sanh Sanh mới gắp một miếng bánh cho Thẩm Vọng.

Bánh pancake phồng to mềm mại, như đám mây nở tung ra, ăn vào có vị sữa nhàn nhạt cùng vị trứng béo ngậy. Rưới lên chút mật ong, chấm với kem custard lại càng ngon không thể tả.

Thẩm Vọng không thích ngọt, chỉ dùng bánh với một ít kem và dâu tây tươi. Cố Sanh Sanh rót mật ong lên bánh, chấm một tầng kem custard thật dày rồi cho vào miệng, suиɠ sướиɠ đung đưa hai chân: “Pancake ngon quá đi, thật mềm, so với màn thầu bánh bao trước kia còn ngon hơn nhiều! Sữa cũng ngon, cà phê cũng rất thơm, nhưng mà đắng quá.”

Cái này cũng tính là cà phê ư? Thẩm Vọng nói: “Đây là pha từ bột cà phê?”

Cố Sanh Sanh gật đầu: “Ừm, trong cái bình màu vàng ấy. Chị Lý nói loại đó rất quý, ban đầu còn không cho tôi dùng.”

“Không sao.” Thẩm Vọng nuốt ngụm sữa bò cuối cùng, “Tất cả đồ vật trong nhà này cô đều có thể sử dụng.”

Hai mắt Cố Sanh Sanh sáng lên: “Thẻ ngân hàng cũng được luôn hả?”

Thẩm Vọng ăn uống no nê, thân thể thả lỏng tựa vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn “Muốn 30 triệu ngay à? Nói thử xem, có tiền rồi sẽ làm gì.”

“Người đại diện nói, nếu tôi không đóng phim sẽ phải bồi thường 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng.” Cố Sanh Sanh thấy thái độ buông lỏng của Thẩm Vọng, liền nói ra suy nghĩ trong đầu: “Đành phải đưa tiền thôi, đưa rồi sẽ được tự do.”

Ngón tay Thẩm Vọng dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Tự do rồi sẽ đi đâu?”

“Chỗ nào cũng được.” Cố Sanh Sanh chống cằm, “Trên Thiên Nga có rất nhiều người chia sẻ video đi du lịch, tôi cũng muốn đi thử.”

Nhiệt độ trong phòng nháy mắt như tụt xuống 0 độ. Thẩm Vọng cười lạnh: “Vậy cứ từ từ mơ mộng đi.”

“… hừ!” Cố Sanh Sanh cũng không trông cậy Thẩm Vọng sẽ thật sự cho cô 30 triệu, nhưng mà thái độ này của anh cũng thật là quá đáng! Cô bám vào xe lăn của Thẩm Vọng, nói: “Vừa rồi anh ăn 7 cái bánh, trả tôi 3500 tệ!”

Thẩm Vọng cười: “Công ty nhà cô còn thiếu tôi 5 triệu, trừ nợ đi.”

“… dối trá, lúc trước anh đâu có nói như thế!” Hai tay Cố Sanh Sanh vẫn bám lấy xe lăn không buông, bị Thẩm Vọng kéo đi.

Thẩm Vọng đẩy xe lăn dạo quanh phòng ngủ một vòng, Cố Sanh Sanh cũng không thả ra, cố chấp van nài: “Cho tôi tiền, cho tôi tiền.”

Xe lăn của anh giống như đang bị một chú mèo con mũm mĩm lì lợm đeo bám. Thẩm Vọng xoa xoa thái dương, rốt cuộc cũng mở miệng: “Cho cô 30 triệu cũng không phải là không được.”

Hai mắt Cố Sanh Sanh sáng lên ngay lập tức: “Cho tôi thật hả?”

Ngón tay Thẩm Vọng khẽ nâng lên, Cố Sanh Sanh tự giác đưa mặt đến, khuôn mặt non nớt mịn màng bị anh nắm lại vân vê: “Nhưng phải cho tôi thấy giá trị của cô.”

Lòng bàn tay Thẩm Vọng thô ráp, cọ qua cọ lại làm Cố Sanh Sanh ngứa ngáy, cô theo bản năng nói: “Tôi sẽ không bán thân đâu!”

“… coi như tôi chưa nói gì vậy.” Thẩm Vọng thu hồi tay, đẩy xe lăn xoay lại.

Hai tay Cố Sanh Sanh túm lấy xe lăn: “Nói tiếp nói tiếp đi, làm sao để anh thấy được giá trị của tôi?”

Thẩm Vọng cau mày, gỡ từng ngón tay của cô ra: “Thứ nhất, không được làm nũng.”

“Tôi không có.” Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn buông tay, ngón tay lại bị Thẩm Vọng giữ lại, cô ngước đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu, cặp mắt dài hẹp nhắm lại, đuôi mắt xếch lên, bên trên mí mắt mỏng manh hằn rõ một đường rãnh sâu và đẹp. Ngữ khí của anh vẫn luôn lạnh nhạt, đối lập hẳn với nhiệt độ nơi lòng bàn tay: “Thứ hai, không được phản bác lời của tôi.”

“Nhưng… ưʍ.” Miệng Cố Sanh Sanh bị giữ chặt, đành phải phát ra âm thanh ưm ưm kháng nghị.

Thẩm Vọng tiếp tục: “Thứ ba, nghĩ cái gì thì nói thẳng, không cần phải nói dối.”

Anh tạm dừng trong chốc lát, “Câm rồi sao?”

Cố Sanh Sanh lúc này mới dám lên tiếng: “Tôi tưởng còn có thứ tư thứ năm nữa.”

“Chờ tôi nghĩ ra rồi sẽ nói sau, trước hết cô nên biểu hiện cho tốt vào.” Ngón tay Thẩm Vọng khẽ vuốt ve, cảm xúc không tồi. Anh nghĩ mãi mà không hiểu được, môi của quái vật nhỏ này vì lý do gì lại mềm mại như vậy.

Bất thình lình Thẩm Vọng đẩy xe lăn muốn xoay người, Cố Sanh Sanh đang ghé trên đầu gối anh bỗng ngã sấp trên mặt đất: “Ối! Đau…”

Thẩm Vọng nghe thấy tiếng động, chân mày nhảy dựng: “Làm sao vậy?”

“Bị té.” Cố Sanh Sanh bò dậy, gục đầu xuống: “Đau quá.”

Thẩm Vọng nhíu mày: “Ngốc chết được, đến đây.”

Cố Sanh Sanh cúi đầu đi đến trước mặt Thẩm Vọng, vén tay áo lên, cánh tay trắng mịn đã ửng đỏ một mảng: “Trầy hết rồi.”

Thẩm Vọng nâng tay lên, sờ vào làn da nhẵn mịn nơi cánh tay nhỏ nhắn của cô, cảm giác như đang sờ một miếng đậu hủ non: “Trầy chỗ nào?”

Thẩm Vọng vuốt nhẹ từ khuỷu đến đầu ngón tay, xác nhận Cố Sanh Sanh một chút da cũng chưa trầy, càng không có bị thương xương cốt.

Cố Sanh Sanh thở mạnh: “Chỗ này suýt chút nữa bị trầy, đau lắm luôn.”

Thẩm Vọng nghe giọng nói nãi thanh nãi khí của cô, thấp giọng: “Chuyện đầu tiên đáp ứng với tôi là gì?”

“Không được làm nũng.” Cố Sanh Sanh nói xong khẽ hít hà một hơi, “Đau, anh chạm nhẹ thôi.”

Thẩm Vọng nghĩ nghĩ, hay là bóp chết cô cho rồi. Nhưng Cố Sanh Sanh khóc lên rất là ồn ào, vì muốn cho tai mình được yên ổn, nên anh vẫn ngầm đồng ý để Cố Sanh Sanh ngủ nướng trong lòng mình.

Cửa sổ phòng ngủ mở rộng, ánh dương mùa đông ấm áp bao phủ lên chiếc giường cỡ đại. Thẩm Vọng nửa tựa vào đầu giường nghe tin tức, Cố Sanh Sanh làm tổ bên người anh. Viêm dương khí cùng thủy hệ khí trên cơ thể hai người trao đổi dung hợp, rồi chậm rãi truyền lại về cơ thể Thẩm Vọng, thuận thế giúp anh điều trị thân thể.

Tiếc rằng Thẩm Vọng lại không chút cảm kích, còn luôn chê bai Cố Sanh Sanh ầm ĩ. Cố Sanh Sanh đành phải mang tai nghe vào, tiếp tục cùng An Hà và Tịch Tuyết Nhi nói chuyện phiếm.

Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh, vừa nãy Cố Vân Yên ở đoàn phim nói chuyện với chị Long, tớ giả vờ đi ngang qua nghe ngóng thử, hình như là nói về cậu đó.”

Cố Sanh Sanh không dám lên tiếng, đành phải gõ tin nhắn trả lời: “Nói gì tớ? *Mèo nghi hoặc.jpg*”

Tịch Tuyết Nhi: “Không nghe rõ, chỉ nghe gì mà rồi tên cậu, chắc chắn là nói xấu rồi, không muốn để cậu đi quay đó!”

An Hà: “Hiện tại cô ta đã có Thẩm Đình Sâm làm chỗ dựa, Sanh Sanh đang bị đe dọa.”

Tịch Tuyết Nhi: “Ai dám bẻ cánh chị em, tớ sẽ lật đổ cả thiên đường của kẻ đó! Sanh Sanh, chỉ cần nói một câu, người chị em này sẽ giúp cậu xé mặt ả ta!”

An Hà: “Cậu bớt xúc động chút đi! Quên chuyện xảy ra lần trước giữa cô ta với Sanh Sanh ở phim trường rồi à? Muốn đánh thì chờ cô ta ra khỏi phim trường rồi tròng bao tải vào đánh.”

Tịch Tuyết Nhi: “@Sanh Sanh sao cậu không nói gì hết vậy?”

Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng đánh xong một câu: “Không quay càng tốt, tớ cũng không định đóng phim.”

Tịch Tuyết Nhi: “Cậu mê sảng ít thôi. Lệnh cuối tuần đi thử vai kìa, tớ nghĩ cậu vẫn nên chuẩn bị một chút đi. Không nói nữa, đến lượt tớ lên rồi, 886.”

Tịch Tuyết Nhi tắt điện thoại, sửa sang lại sườn xám, ung dung đi quay phân cảnh của mình. Lướt qua Cố Vân Yên còn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Cố Vân Yên mặc quần áo nữ sinh thời dân quốc, cực kỳ thích hợp với khí chất của cô. Cố Vân Yên chú ý đến ánh nhìn của Tịch Tuyết Nhi, cười cười tiếp tục nói chuyện với chị Long: “… em không ngại đâu. Em với chị Sanh Sanh hợp tác mấy lần rồi, miễn là chị ấy không ngại phối hợp với em thôi.”

Chị Long mãn nguyện nói: “Vẫn là Vân Yên hiểu chuyện. Cố Sanh Sanh mà có được một nửa trí khôn ngoan với ngoan ngoãn của em thì tốt biết mấy. Nếu không phải có người bên Thẩm thị sờ gáy, một hai bắt chị phải cho cô ta một vai diễn thì chị cũng sẽ không chừa cơ hội cho cô ta đâu. Ai da, mặt cô ta bị biến thành như vậy, lên hình thế nào đây!”

Cố Vân Yên nghe thấy hai chữ “Thẩm thị”, sắc mặc khẽ biến đổi, thẳng đến câu cuối cùng chân mày mới giãn ra, vội vàng đáp lại chị Long: “Chị Sanh Sanh lớn lên rất xinh đẹp, tuy có chỉnh sửa nhưng lên hình cũng không mấy rõ ràng đâu.”

Chị Long: “Haizz, người xem bây giờ bị đầu độc hết rồi, kiểu trong sáng thanh thuần như Vân Yên em rất dễ lấy lòng công chúng. Lo chuẩn bị thử vai cho tốt đi nhé, chị Long cực kỳ xem trọng em.”

Cố Vân Yên vừa nghe đã biết vai nữ chính của bảy tám phần thuộc về mình. Má cô ửng hồng, cố nén vui mừng cảm ơn chị Long không ngớt.

Chờ Cố Vân Yên đi rồi, khuôn mặt tươi cười của chị Long chợt biến thành khinh thường. Biết là Cố Sanh Sanh ngu ngốc gian xảo, nhưng Cố Vân Yên cũng đâu có tốt lành gì? Cướp đoạt hôn phu của Cố Sanh Sanh, đè đầu hút máu, lại còn giả vờ giả vịt, chạy đi cầu xin chị Long an bài cho Cố Sanh Sanh một vai diễn tốt.

Chị Long lăn lê bò lết ở giới giải trí này mười mấy năm, tâm tư của Cố Vân Yên đã bị cô ta nhìn thấu từ lâu: chà đạp Cố Sanh Sanh thêm lần nữa, dùng khuôn mặt chỉnh sửa của người ta để tôn lên vẻ đẹp không nhiễm khói bụi trần gian của mình.

Vốn dĩ Cố Sanh Sanh là người mới có tiền đồ nhất trong tay chị Long, bây giờ lại vì Cố Vân Yên ra mắt mà con đường tài lộc của chị Long gặp trắc trở. Nếu không phải vì nể mặt Thẩm Đình Sâm thì cô ta cũng chẳng thèm tốn nước bọt với Cố Vân Yên làm gì.

Bên này, Cố Sanh Sanh còn đang dạo quanh phòng livestream của mình. Phòng livestream Vượng Tử chào đón rất nhiều lượt người xem mới, các video trước đây vẫn còn được tặng lễ vật, bình dưỡng chất đưa cô lên thứ hạng 15 trong danh sách bồi dưỡng.

Cố Sanh Sanh khoe với Thẩm Vọng: “Lẽ ra mọi người sẽ không đánh bông trứng bằng đũa đâu, tôi chỉ cần 3 phút, bọn họ mất hơn 10 phút cũng không làm được.”

Thẩm Vọng im lặng nằm ngủ.

Cố Sanh Sanh tiến sát đến bên lỗ tai anh: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi biết anh chưa ngủ mà.”

Giữa mày Thẩm Vọng nhảy dựng, nói: “Sao cô biết?”

Cố Sanh Sanh kinh ngạc: “Thuận miệng nói chơi thôi, ai ngờ anh chưa ngủ thật nha.”

“…” Thẩm Vọng bắt đầu hoài nghi người phụ nữ này đang ngốc thật hay giả ngốc.

Cố Sanh Sanh bỏ điện thoại xuống, ngồi quỳ một bên: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, có khát nước không, tôi rót cho anh ly nước.”

“Không uống.” Sáng nay Thẩm Vọng đã thay quần hai lần rồi, không muốn đổi thêm lần thứ ba đâu.

Cố Sanh Sanh lại nói: “Vậy anh có đói không, thạch dừa ướp lạnh tôi làm hôm qua vẫn còn ăn được đó.”

Thẩm Vọng nhắm mắt: “Không đói, im lặng chút đi.”

Cố Sanh Sanh thất vọng: “Nhưng tôi muốn thể hiện tốt mà.”

Thẩm Vọng nhắm mắt không đáp lại. Phần nệm bên người lún xuống, Cố Sanh Sanh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đột nhiên hình ảnh chú mèo con cúi thấp đầu hiện ra trong đầu Thẩm Vọng.

Một lúc lâu sau, anh mới lười biếng nói: “Giúp tôi xoa bóp chân.”

“Được —” Cố Sanh Sanh tỉnh táo: “Tôi đi đóng cửa sổ, chân anh không thể nhiễm lạnh được.”

Thẩm Vọng: “Đừng đóng.”

Trời vào đông hiếm có được ánh nắng tốt như vậy, chiếu thẳng vào giường lớn thật ấm áp. Cố Sanh Sanh cũng không phải muốn đóng cửa sổ, giống như một nha hoàn nhỏ quỳ bên người Thẩm Vọng, thò tay vào dưới chăn xoa bóp chân cho anh.

Chị Lý mang trái cây lên, cửa lại không đóng, bà liếc mắt liền thấy cảnh tiên sinh đang nằm trên giường, phu nhân một thân váy ngủ lỏng lẻo quỳ gối bên cạnh, bàn tay dưới chăn lại động tới động lui.

Cố Sanh Sanh vừa xoa bóp vừa hỏi Thẩm Vọng: “Thoải mái không? Lực độ thế này ổn chưa? Mỏi tay quá đi…”

“Tốt, tiếp tục.” Thẩm Vọng nhắm mắt, ngữ điệu lười nhác mang theo chút khàn, “Chậc, nhẹ chút đi.”

Chị Lý: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN