Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại
Chương 24: Đùi phải Thẩm Vọng có cảm giác
Cố Sanh Sanh tỉ mỉ xoa bóp cho Thẩm Vọng một lúc lâu. Cẳng chân lạnh ngắt của Thẩm Vọng ấm dần lên, vô số kẽ hở bé tí trên xương đùi được linh khí chữa khỏi thêm chút nữa.
Mi tâm Thẩm Vọng giãn ra, không biết có phải là do thoải mái đến ngủ luôn không.
Bản tin thời sự trên điện thoại đã đưa xong phần tin tức, bắt đầu chuyển sang mấy tin giải trí bát quái: “… Hôm qua Thẩm nhị công tử say rượu lái xe tông người, bên cạnh có tân tiểu hoa đán Cố Vân Yên…”
Cố Sanh Sanh nín thở, liếc nhìn Thẩm Vọng một cái rồi lén tắt tin tức đi.
“Tôi vẫn đang nghe.” Giọng nói Thẩm Vọng lộ ra chút lười biếng.
Cố Sanh Sanh nghịch điện thoại, thầm thì: “Anh cũng nghe tin giải trí bát quái hả?”
Thẩm Vọng hỏi ngược lại: “Hôm qua ra ngoài gặp ai?”
Cố Sanh Sanh lơ mơ: “Tôi với Tịch Tuyết Nhi và An Hà đi chơi, đi dạo phố, ăn cơm nữa. Không có gì đặc biệt cả.”
Nhắc đến Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên, Cố Sanh Sanh đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ, sợ Thẩm Vọng sẽ nhớ đến chuyện xấu trước kia của nguyên chủ. Nhưng cô thật sự không nói dối, trái tim vẫn đập bịch bịch loạn nhịp, mắt lại nhìn trộm Thẩm Vọng.
Sắc mặt Thẩm Vọng nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì. Cố Sanh Sanh sợ bị Thẩm Vọng vạch trần, cẩn thận tiến đến bên cạnh anh, nói: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, mở nhạc nhé, nghe nhiều tin tức chán quá.”
“Ừm.” Thẩm Vọng lên tiếng, áp lực vô hình tức khắc tan biến.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều có Lâm đại phu đến khám, ông tấm tắc khen ngợi Thẩm Vọng: “Tốc độ hồi phục khác tốt, xem ra thuốc ta kê khá hiệu dụng nhỉ, cố gắng kiên trì cho hắn ngâm chân.”
*Hàn: tui cũng không hiểu sao lúc trước bảo Lâm đại phu đến nhà chữa bệnh vào thứ hai mà lại nói là cuối tuần, thôi tui để theo bản raw luôn nhé. ^^
Cố Sanh Sanh hưng phấn: “Có phải chân của Thẩm Vọng sẽ có cơ hội hồi phục không?”
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Lâm đại phu dội một gáo nước lạnh, “Hai chân này của hắn còn giữ được là may mắn tám đời, còn muốn đi lại sao?”
Cố Sanh Sanh vội nói: “Không thể nào, chân Thẩm Vọng nhất định sẽ tốt lên.”
Lão Lâm thẳng tính, tích cực nói: “Há, nha đầu ngươi không tin tưởng y thuật của ta à? Xương cốt chân hắn bị dập nát hết, trước kia ta đã thử chẩn bệnh một lần rồi. Thuốc ta kê cùng lắm cũng chỉ giúp hắn bớt đau đớn trong mấy ngày mưa gió ẩm ướt mà thôi…”
Vành mắt Cố Sanh Sanh đỏ lên, lớn tiếng phản bác: “Sẽ không đâu! Đùi phải Thẩm Vọng có cảm giác, chắc chắn sẽ tốt lên!”
Lão Lâm vừa thấy cô gái nhỏ đỏ mắt liền ho khan, tiến thoái lưỡng nan: “Khụ, thật ra cũng không phải là tuyệt đối, có công mài sắt có ngày nên kim… kỳ tích cũng có thể xuất hiện mà.”
Lão Lâm giải thích một dây cũng như không, Cố Sanh Sanh càng lúc càng cứng miệng: “Ông không tin tôi!”
Thẩm Vọng vẫn luôn nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên, tựa như lão Lâm đang nói về ai khác không phải anh. Nghe tiếng nức nở của Cố Sanh Sanh mới lên tiếng: “Đến đây.”
Cố Sanh Sanh đi đến bên cạnh Thẩm Vọng tố cáo: “Thẩm Vọng, anh nói cho ông ấy nghe đi, đùi phải anh có cảm giác mà.”
“Khóc cái gì.” Thẩm Vọng giơ tay sờ vào khuôn mặt của Cố Sanh Sanh, khuôn mặt khô ráo không có nước mắt, “Đi lấy điểm tâm đến đi.”
“Ồ.” Cố Sanh Sanh buồn rầu đáp ứng đi xuống bếp.
Lão Lâm vội la lớn: “Đừng quên bánh hoa đào đó, với trà gạo lứt giống hôm trước nữa.”
“Không cho!” Ngữ khí Cố Sanh Sanh vừa dữ dằn vừa mềm mại, nói xong dậm chân bỏ chạy.
Lão Lâm cười haha thành tiếng. Cô gái nhỏ này thật buồn cười, lần đầu tiên thấy cô tức giận đến như vậy.
Lại nghe Thẩm Vọng lạnh lùng: “Lần sau còn chọc cô ấy khóc thì tự đi mà dỗ.”
“Khụ khụ, do nha đầu này dễ khóc chứ bộ.” Lão Lâm nhịn cười, ho khan nói, “Có điều cô vợ nhỏ này của cậu, thật biết đau lòng người khác nha.”
Thẩm Vọng không ý kiến, khóe môi giương lên một nụ cười đắc ý.
Lão Lâm mở hòm thuốc lấy kim châm ra. Ông ngoài miệng lải nhải không ngừng, thủ pháp lại ổn định dứt khoát, từng kim chuẩn xác châm vào huyệt đạo của Thẩm Vọng không lệch một li.
Phòng ngủ dần dần tĩnh lặng, đôi lúc vài tiếng rên khẽ vang lên. Ngón tay Thẩm Vọng gắt gao bám chặt tay vịn xe lăn, ngón tay vì dùng lực mạnh mà trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương.
Lão Lâm vê kim châm, vẻ mặt nghiêm túc đâm xuống nửa tấc, xuýt xoa: “Chịu đựng giỏi như vậy, người bình thường bị châm vào phần này đã khóc lóc gọi cha gọi mẹ rồi. Còn mấy kim nữa, nhịn nổi không?”
Thẩm Vọng cắn chặt răng, hừ lạnh: “Châm đi.”
Tiểu tử thối. Lão Lâm trừng mắt thổi râu, bỗng nhìn thấy Cố Sanh Sanh bưng điểm tâm vào, liền mau chóng đâm kim châm cuối cùng trong tay xuống, rốt cuộc Thẩm Vọng cũng la lên một tiếng.
“Thẩm Vọng!” Cố Sanh Sanh sợ hãi xông thẳng đến, đĩa bánh hoa đào hồng nhạt lăn lóc trên mặt đất.
Lão Lâm đau lòng vỗ chân: “Bánh hoa đào của ta!”
Cố Sanh Sanh trực tiếp ném khay lên bàn, cầm tay Thẩm Vọng, mặt đầy lo lắng: “Không sao chứ? Sao đầu anh toàn là mồ hôi vậy, anh… anh khóc hả?!”
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán Thẩm Vọng, khóe mắt đỏ bừng, vừa nghe Cố Sanh Sanh nói, chân mày liền nhảy dựng, anh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô: “… câm mồm.”
Cố Sanh Sanh nửa ngồi xuống nhìn Thẩm Vọng. Hầu như lúc nào Thẩm Vọng cũng có thể nhịn đau rất tốt, đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng thống khổ này của anh. Tay cô cẩn thận tránh mấy chỗ có kim châm, lau sạch mồ hôi trên trán với mặt Thẩm Vọng.
Đầu ngón tay mềm mại lướt trên mặt, làm cho đau đớn biến mất, một cảm giác tê dại khác lại nổi lên.
Thẩm Vọng không có thói quen động chạm, định mở miệng lại nghe Cố Sanh Sanh hung dữ nói: “Sao ông lại xuống tay nặng như vậy!”
Lão Lâm ăn bánh hoa đào, suиɠ sướиɠ đến vểnh râu lên, nghe vậy liền đáp: “Nha đầu cô nói kiểu gì thế? Hắn chịu đau không nổi còn đổ lỗi cho ta? Uổng công ta ở tuổi này rồi còn đến châm cứu cho hắn, đúng là…”
Cố Sanh Sanh lớn tiếng: “Là ông cố ý! Lần sau còn làm đau anh ấy, không cho ông ăn điểm tâm nữa!”
Lão Lâm nghẹn nửa ngày mới nói được: “Đừng, được được, lần sau cẩn thận hơn, đảm bảo không làm đau người đàn ông của cô, được chưa?”
“Hừ!” Cố Sanh Sanh vì phóng đại sự tức giận của mình lại hừ thêm một tiếng, sau đó hạ giọng mềm mại, “Thẩm Vọng, uống chút nước ấm đi.”
Môi Thẩm Vọng vừa chạm ống hút, anh ngậm vào hút lấy một ngụm, nước ấm tinh khiết vuốt ve yết hầu, chân mày tức khắc giãn ra. Chờ anh uống nước xong, Cố Sanh Sanh lại xiên một miếng bánh đưa đến miệng anh.
Lão Lâm ho khan vài tiếng, lão già này không phải là đồ trang trí đâu nhé!
Cố Sanh Sanh khó hiểu quay đầu nhìn ông, quan tâm hỏi: “Ông bị sao thế? Nghẹn hả? Để tôi rót cho ông ly trà.”
Thẩm Vọng bỗng nhiên ho khan hai tiếng.
Cố Sanh Sanh vội quay đầu lại nhìn anh: “Anh sao thế? Cũng bị nghẹn à? Hay là đau đầu?”
Thẩm Vọng che miệng, bày ra vẻ mặt khổ sở: “Nghẹn.”
Cố Sanh Sanh vội vỗ lưng Thẩm Vọng mấy cái, lại bưng nước cho anh uống, thuận miệng nói với lão Lâm: “Ông uống nhiều trà một chút, hôm nay tôi pha phổ nhị đó.”
Vợ chồng son không coi ai ra gì, đại công thần lão Lâm hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Lão Lâm ngồi xem đến đỏ cả mặt, đành bảo chị Lý đóng gói hai hộp điểm tâm rồi mau chóng rời đi. Vừa ra khỏi cửa liền tức tốc gọi điện thoại: “Thẩm Hoài Sơn, tên già ông cuối cùng cũng làm được chuyện tốt rồi!”
Ông nội Thẩm nghe lão Lâm một phen oán giận, cười to: “Cũng không nhìn xem là ai tìm, cháu dâu của tôi không có gì để bàn cãi đâu! Là minh tinh đó nhé! Con bé sắp có một bộ phim mới, chờ mà xem đi!”
Lão nhân gia lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút trẻ con. Ông nội Thẩm nghe tin cháu trai cùng cháu dâu nhà mình tình cảm tốt đẹp, lập tức ném chuyện cưới gả lúc trước ra sau đầu, lại sinh ra chút tự mãn đối với mắt tuyển cháu dâu của mình.
Ông nội Thẩm gác máy, quay ra khoe khoang với lão quản gia một lúc lâu, chợt nhớ ra gì đó: “Lần trước bảo an bài cho Sanh Sanh một vai diễn, thế nào rồi?”
Lão quản gia: “Đã cho người làm rồi ạ, sắp xếp cho thiếu phu nhân một vai rất tốt. Có điều bên đó yêu cầu thiếu phu nhân phải tham gia thử vai.”
Ông nội Thẩm nghe vậy hài lòng gật đầu: “Hẳn là vậy. Dù có đi cửa sau cũng không thể để con bé bị người ta đàm tiếu được.”
Chuyện Cố Sanh Sanh có ô dù ở , không ai nghĩ đến người chống lưng phía sau lại chính là ông nội Thẩm. Ông nội Thẩm và lão quản gia trước kia chưa từng nhúng tay vào giới giải trí, chỉ ra lệnh cho cấp dưới lo liệu, đám cấp dưới nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thu xếp cho Cố Sanh Sanh vai nữ ba.
Vấn đề này, Thẩm Đình Sâm có nghĩ hàng trăm lần cũng không ra. Chẳng qua anh hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, cũng không rảnh để quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Sự việc say rượu lái xe ngày ấy của anh bị người ta chụp lại phát tán tràn lan trên mạng. Tuy hotsearch đã nhanh chóng bị đè xuống, nhưng những từ khóa ‘say rượu lái xe’ hay ‘phú nhị đại’ vẫn khá nhạy cảm trên mạng, hơn nữa bên cạnh anh còn có Cố Vân Yên, thu hút đại đa số quần chúng ăn dưa, tin tức này vẫn luôn sôi sùng sục, lại còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Thẩm thị.
Các cổ đông của công ty lập tức triệu tập cuộc họp, lời lẽ tràn ngập mùi thuốc súng, lại đem Thẩm Đình Sâm so sánh với Thẩm Vọng làm cho mặt mày Thẩm Đình Sâm không khỏi xám xịt. Về đến nhà còn bị Thẩm Quốc Xương chỉ trích thóa mạ một hồi, Liễu Bình bênh vực con trai, cuối cùng biến thành hai người cãi nhau inh ỏi.
Thẩm Đình Sâm phiền muộn muốn chết, trực tiếp quay về nhà riêng của anh ở trung tâm thành phố. Phòng khách lạnh lẽo, vỏ chai rỗng ngã trái ngã phải trên sàn nhà, mùi rượu nồng nặc.
Điện thoại kêu lên tít tít, hai chữ “Vân Yên” sáng chói trên màn hình. Thẩm Đình Sâm do dự một lát rồi bắt máy.
Giọng Cố Vân Yên ôn nhu: “Đình Sâm, em nghe tin nên lo cho anh quá. Anh vẫn ổn chứ?”
Tiếng nói dịu dàng của Cố Vân Yên thật sự rất có tính mê hoặc, Thẩm Đình Sâm không tự chủ được nói: “Đừng lo lắng, anh không sao. Chuyện tin tức cũng đừng để tâm làm gì, anh đã cho người đè xuống rồi.”
Cố Vân Yên: “Có anh ở đây, em không lo lắng gì hết.”
Tâm tình Thẩm Đình Sâm khá lên, không kìm lòng nói: “Vân Yên, giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em.”
Cố Vân Yên ngập ngừng, giọng nói có chút khó xử: “Em đang ở đoàn phim, đêm nay vẫn còn cảnh quay, anh đến rồi em cũng không ngồi với anh được.”
Thẩm Đình Sâm thoáng cảm thấy thất vọng, cuối cùng nói: “Ừm, quay phim quan trọng hơn.”
Cố Vân Yên vội vớt vát: “Hai ngày, hai ngày nữa là em quay xong rồi, lúc đó sẽ đến tìm anh.”
Ngữ khí của Cố Vân Yên thấp xuống, lộ ra vẻ e thẹn, miên man bất định. Khóe môi Thẩm Đình Sâm hiện lên ý cười, đang muốn nói tiếp lại nghe tiếng còi xe từ bên kia truyền đến.
Cố Vân Yên vội nói: “Đình Sâm, đạo diễn đang gọi em, cúp máy trước nhé, hẹn gặp lại anh.”
Thẩm Đình Sâm nghe tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, nhíu mày: trong đoàn phim lại có tiếng còi xe sao? Anh bực bội ngã người trên thảm, tùy tiện lướt điện thoại, nghĩ thật lâu cũng không tìm ra một người bạn bè nào.
Ngón tay bất chợt dừng lại ở một cái tên: 1 Sanh Sanh.
Đây là do Cố Sanh Sanh lưu vào điện thoại anh. Lúc đó tình cảm hai người còn đang mặn nồng, Cố Sanh Sanh cậy sủng lấy điện thoại anh lưu tên mình lên vị trí thứ nhất. Giờ nghĩ lại, hành động này thật sự có chút đáng yêu.
Anh không khỏi đem Cố Sanh Sanh ra so sánh với Cố Vân Yên, nếu là Cố Sanh Sanh, trong quá khứ chỉ cần một cú điện thoại của anh, bất luận là đang ở trong đoàn hay đang quay phim, Cố Sanh Sanh cũng sẽ không chút do dự mà chạy đến với anh.
Sanh Sanh. Thẩm Đình Sâm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, cảnh tưởng kinh hãi trong bệnh viện hôm ấy lại hiện ra trước mắt, ngón tay anh khẽ chạm vào màn hình.
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không khả dụng, vui lòng gọi lại sau.”
***
Cố Sanh Sanh vừa mới cùng Thẩm Vọng xem xong một bộ phim điện ảnh. Cô còn chưa đã thèm, nháo nhào còn muốn xem tiếp, Thẩm Vọng phớt lờ cô: “Khuya rồi, mai xem.”
Cố Sanh Sanh chưa bỏ cuộc: “Còn sớm mà, xem tiếp đi.”
“Tiểu quái vật.” Thẩm Vọng khá hài lòng đối với cách xưng hô này, lại nói lần nữa: “Tắt đèn đi.”
Cố Sanh Sanh không tình nguyện đi tắt đèn, lầm bầm: “Tôi không phải là tiểu quái vật! Cứ thích đặt biệt danh cho người khác, nói không chừng tôi lớn tuổi hơn anh đó!”
“Ha.” Thẩm Vọng đáp lại bằng một tiếng cười giễu cợt, rõ ràng là đang thiếu tự tin.
Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi chốc lát, bỗng nhiên nói: “Anh không biết tuổi của tôi hả?”
“Chậc.” Thẩm Vọng lạnh nhạt nghiêng đầu, dứt khoát kéo chăn về phía mình.
“Bị tôi nói trúng rồi đúng không!” Cố Sanh Sanh đang đè góc chăn, đột nhiên bị giật một cái nên nhoài đến va phải cánh tay Thẩm Vọng: “Tốt xấu gì kết hôn cũng được mấy tháng rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa biết tôi bao nhiêu tuổi á?”
Im lặng một lúc lâu, khóe môi Thẩm Vọng gợi lên một nụ cười mỉa mai: “Không phải tôi cưới.”
Đúng ha, nguyên chủ là vật tế xung hỉ mà. Người đời nhìn vào đều tưởng Thẩm gia thật sự tận tình tận nghĩa đối với một kẻ tàn phế như Thẩm Vọng.
Không một ai hỏi qua ý kiến của anh, cũng chẳng thèm quan tâm người vợ mới này sẽ “chăm sóc” anh như thế nào.
Sao Thẩm Vọng lại có thể hỏi thăm tuổi tác của cô được?
Một cảm giác mềm mại dán chặt bên cánh tay, Cố Sanh Sanh thủ thỉ vào tai anh: “Nói trước đi, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Rất nhiều tuổi.” Một khoảng lặng im kéo dài, tiếng nói đặc biệt cuốn hút vang lên trong bóng tối, âm cuối hơi cao lên.
Cố Sanh Sanh truy hỏi đến cùng: “Nhiều là bao nhiêu?”
Giọng nói non nớt không pha lẫn tà niệm, vừa đúng là kiểu ngây thơ trí mạng. Thẩm Vọng cắn chặt quai hàm, tự nhiên cảm thấy hối hận khi đấu võ mồm với người phụ nữ ngốc nghếch này: “Câm mồm, đi ngủ.”
Cố Sanh Sanh không nói nữa.
Hô hấp Thẩm Vọng dần dần hồi phục, vừa định ngủ lại bị một bàn tay mang hơi lạnh sờ vào phía dưới người. Thẩm Vọng giật nảy người, bực bội gằn nhẹ: “Sờ đâu đó!”
Cố Sanh Sanh bị dọa đến dựng lông toàn thân: “Tôi… tôi giúp anh xoa bóp chân thôi mà, làm sao vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!