Sau khi Bùi Huyền Trì ăn xong miếng thịt kia, hắn gãi cằm mèo nhỏ rồi thuận thế dùng ngón tay cái xoa lỗ tai cậu.
Cũng không có gỡ cái đuôi đang quấn trên cổ tay mình xuống, hắn đặt đôi đũa xuống, rồi lại giúp mèo nhỏ bóc vỏ tôm.
Tôm được bóc vỏ chấm với nước sốt nên hương vị càng đậm đà hơn.
“Meo meo ~”
Thật là ngon.
Thịt tôm rất non, nấu với độ lửa vừa phải, hương vị của nước sốt mặn mặn, ăn rất ngon miệng.
Thấy cậu thích, Bùi Huyền Trì lại bóc thêm mấy con nữa, rồi đặt chúng lên cái đĩa nhỏ.
Vân Lạc Đình ăn xong liền thôi, thay vào đó cậu ngồi dậy, chống chân lên bệ cửa sổ nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Không lâu sau đó liền nhìn thấy cổng thành cách đó không xa.
Bởi vì Bùi Huyền Trì thả tin bị trọng thương ra ngoài.
Sau khi xe ngựa đến gần kinh thành tốc độ liền chậm lại, để tránh chạy quá nhanh rồi mang tai tiếng.
Chạy hết một đoạn đường, đến buổi trưa xe ngựa dừng lại trước cửa Vương phủ.
Phòng cũ trong Vương phủ đã được sửa sang tốt.
Bùi Huyền Trì giao phó bọn họ đào một hồ nước trong hoa viên, trong một khoảng thời gian ngắn không thể hoàn thành ngay được, nên mấy con cá đó chỉ có thể tạm thời nuôi ở trong thùng nước.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ bước xuống xe ngựa, quản gia đang đứng canh trước cửa vội tiến lên nói: “Cung nghênh Vương gia hồi phủ.
Vương gia ngồi xe ngựa suốt chặng đường cũng mệt mỏi.
Nô tài đã sai người chuẩn bị một ít đồ ăn, Vương gia có muốn dùng trước một chút không?”
“Không cần.” Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Mang hết đồ vào viện chính.”
“Dạ.”
Đi vào nhà chính, Vân Lạc Đình nhảy xuống lắc lắc bộ lông, sau đó hóa thành hình người.
Ngồi trên xe ngựa lâu cũng cảm thấy rất mệt.
Vân Lạc Đình duỗi người, thấy Bùi Huyền Trì cởi áo khoác ngoài, cậu liền đi lên nhận nó, rồi tiện tay treo lên trên: “Lát nữa chúng ta……”
Giọng nói cậu ngừng lại, Vân Lạc Đình nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Cậu hơi hoài nghi nhìn qua, thì nghe thấy tiếng quản gia gõ cửa phòng.
Quản gia bước tới trước cửa: “Điện hạ, có người tự xưng là người của nhà đấu giá đến để giao đồ.”
Nghe thấy lời này Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày.
Bọn họ vừa mới trở về, thế mà bên phía nhà đấu giá đã cấp tốc đưa đồ qua đây?
Cái này hình như có hơi nhanh rồi.
Trong lòng Bùi Huyền Trì đã có dự đoán từ trước.
Lò luyện đan vẫn luôn ở trong nhà đấu giá, chỉ là loại Linh Khí này tuy rằng có bị tổn thương, nhưng vẫn còn linh vận, tất nhiên sẽ không vào trong danh sách vật phẩm của nhà đấu giá.
Đoạn Thư Lăng chỉ cần truyền tin này về, tất nhiên nhà đấu giá sẽ tự đưa đồ tới Vương phủ.
Trong kinh thành có không ít tai mắt của nhà đấu giá.
Bọn họ từ cửa thành tiến vào, chắc chắn sẽ có người đến nhà đấu giá báo tin, cấp tốc mang đồ qua.
Bùi Huyền Trì nắm lấy cổ tay mèo nhỏ kéo cậu lại đây, Vân Lạc Đình ngồi xuống, nói: “Kêu hắn vào.”
“Dạ.”
Không lâu sau, nam tử mặc trang phục tiểu nhị nhà đấu giá bưng khay đến: “Điện hạ, đây là đồ ngài muốn.”
Trên khay có một cái túi tinh xảo giống như cái túi tiền, không lớn hơn miếng ngọc bội là bao.
Tiểu nhị cười nói: “Chủ nhân nói, nếu về sau điện hạ có loại bùa chú gì mới có thể tới nhà đấu giá của chúng ta bán.
Cho dù là giao dịch hay là bán đấu giá, nhà đấu giá của chúng ta sẽ cố hết sức để xử lý.”
“Nhiều hay ít bạc tạm thời không nói tới, chủ nhân chỉ là muốn làm bằng hữu với ngài.
Chủ nhân còn nói, ngài nên cẩn thận quốc sư.
Lúc ngài tìm được chủ nhân, quốc sư cũng ở đó, hắn mơ ước đôi linh nhãn của ngài, ý đồ muốn dùng nó để giao dịch với chủ nhân.
Sau khi bị chủ nhân phát hiện đã cự tuyệt rồi đuổi hắn ra bên ngoài.
Nhưng chỉ sợ quốc sư sẽ không cam chịu, điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Vân Lạc Đình đột nhiên mở to hai mắt, cậu nói hình như đã nhìn thấy quốc sư, chỉ là hắn đi quá nhanh, cậu không nhìn rõ thôi.
Chỉ là……!Quốc sư không dám cùng hoàng đế miệt mài theo đuổi chuyện linh nhãn, thế mà lại chạy tới tìm Đoạn Thư Lăng nói chuyện, muốn dùng đôi mắt để làm giao dịch với Ma tộc.
Hắn điên rồi sao?
Vân Lạc Đình trầm ngâm hỏi: “Đoạn Thư Lăng và quốc sư có quen biết nhau sao?”
Bọn họ đúng là trùng hợp gặp được Đoạn Thư Lăng, nhưng quốc sư chính là đi thẳng vào trong quán trọ tìm người.
Tiểu nhị không giấu giếm, nói thẳng: “Quốc sư từng tới nhà đấu giá, để cầu đường sống.”
Vân Lạc Đình gật đầu, cũng đúng, những quốc sư trước đều là đến tuổi rồi sẽ rời khỏi thế gian.
Có thể thấy được trong phủ quốc sư cũng không có cách nào phá giải.
Bây giờ xem ra quốc sư hẳn là lấy được phương pháp làm khế ước sinh mệnh từ chỗ Đoạn Thư Lăng, nên mới sống được đến bây giờ.
Thủ đoạn của Ma tộc ùn ùn không dứt, thứ này cũng là phương pháp Đoạn Thư Lăng có thể đưa ra.
Nhưng mà hiện tại……!Đoạn Thư Lăng giống như đang tỏ ra ưu ái với Bùi Huyền Trì.
Tiểu nhị thấy Vân Lạc Đình không nói nữa, liền chủ động mở miệng: “Lò luyện đan ở trong túi trữ vật, Minh Hỏa thúc giục lò luyện đan cũng ở trong đó.
Túi trữ vật là do chủ nhân đặc biệt luyện chế, đặt lò luyện đan vào trong đó có thể làm chậm lại tốc độ hao tổn linh khí của lò luyện đan.
Sau khi điện hạ luyện thành đan dược, có thể bỏ lò luyện đan vào trong túi trữ vật, như vậy cũng có thể dùng lâu hơn.”
Để đồ xuống, tiểu nhị hành lễ nói: “Nếu điện hạ không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Bùi Huyền Trì nói: “Đi xuống đi.”
Đợi tiểu nhị đi rồi, Vân Lạc Đình mở túi trữ vật nhìn thoáng qua.
Túi trữ vật đều được luyện chế bằng pháp khí, có thể để rất nhiều đồ, chỉ để một lò luyện đan tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ nhìn qua lại không nhìn thấy cái gì cả, tối đen như mực.
Vân Lạc Đình nghi ngờ hỏi: “Cái này dùng như thế nào?”
Bùi Huyền Trì nhìn cậu chăm chú, sau khi cân nhắc hắn đứng dậy, đi vòng ra phía sau Vân Lạc Đình.
Trong anh mắt mờ mịt của Vân Lạc Đình, hắn duỗi tay cầm lấy cái túi trữ vật kia.
Vân Lạc Đình sửng sốt.
Bùi Huyền Trì nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Tuy cậu không biết Bùi Huyền Trì muốn làm cái gì, nhưng Vân Lạc Đình vẫn nghe theo lời hắn nói nhắm hai mắt lại.
Linh lực theo lòng bàn tay tản ra, một lò lửa đỏ mơ hồ hiện ra trước đôi mắt nhắm chặt, bốn phía xung quanh tối đen, bếp lò trở lên đặt biệt dễ thấy.
Mới hơi có ý cử động một tý, lò luyện đan liền biến mất không thấy đâu.
Đồng thời, bên tai truyền đến giọng nói của Bùi Huyền Trì: “Được rồi, mở mắt ra đi.”
Cái lò luyện đan kia đã được đặt ở giữa nhà, chắn ngang trước cửa.
“Dùng cách này để lấy đồ từ trong túi trữ vật ra.”
Vân Lạc Đình gật đầu: “Bây giờ ngươi định bắt đầu luyện đan sao?”
“Lát nữa sẽ mang đồ đến thư phòng.” Khi luyện đan khó tránh khỏi sẽ mắc phải sai lầm, linh khí bị bốc hơi sẽ ở nguyên một chỗ rất lâu không tiêu tan.
Đã lâu rồi hắn không có luyện đan, hơn nữa loại đan này là lần đầu tiên luyện chế, cần phải cẩn thận một chút.
Tuy trong lòng hắn biết sẽ không làm hỏng nhưng vẫn muốn cẩn thận hơn.
Bùi Huyền Trì cầm lấy túi trữ vật rồi thu hồi lò luyện đan vào, hỏi: “Thời tiết bên ngoài ngày hôm nay cũng không lạnh.
Vừa lúc buổi trưa có ánh mặt trời, có muốn đi ra ngoài phơi nắng không?”
Mấy ngày trước trời có tuyết rơi, hơn nữa mèo nhỏ bị hắt hơi.
Hắn vẫn luôn không muốn để mèo nhỏ chạy ra ngoài, lúc phơi nắng cũng chỉ để cậu nằm ở trên bệ cửa sổ ở trong phòng.
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra rất lâu rồi cậu không phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Vân Lạc Đình không có hứng thú đối với chuyện phơi nắng.
Vì xung quanh cũng không có việc gì để làm, cậu liền hỏi: “Lúc luyện đan ta có thể giúp được gì cho ngươi không?”
Bùi Huyền Trì nghĩ một chút nói: “Hương đan luyện ra lúc luyện đan cũng có ích lợi đối với linh thú, hẳn là sẽ có trợ giúp tới việc tu luyện của ngươi.”
Nói xong, Bùi Huyền Trì đứng dậy nói: “Cầm linh thảo rồi đi theo ta.”
“Được!”
– – –
Linh thảo đã để vài ngày, không được đặc biệt chăm sóc, cũng không được tưới nước, nhìn qua lá cây vẫn giữ được màu xanh biếc.
Lò luyện đan được đặt ở giữa thư phòng, Bùi Huyền Trì đứng cách lò luyện đan không xa, dùng tay vẽ trận pháp tụ linh.
Mặc dù Vân Lạc Đình không tu luyện, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn cứ vận chuyển, khiến cho cậu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng dòng khí màu đỏ kia.
Từng nét bút hợp lại thành một trận pháp nhỏ, bay lơ lửng trước mặt giống như là một đám sương mù màu đỏ.
Khi nhìn kỹ có thể thấy được hướng đi của những nét bút bên trong đó, là hình dáng của trận pháp sau khi thu nhỏ lại.
Sau khi trật pháp được mở ra, đặt lò luyện đan ở giữ trận pháp, trận pháp được kích hoạt trong nháy mắt.
Vân Lạc Đình cảm thấy trong chớp mắt linh lực trong phòng có hơi ngưng trệ.
Tiếng gió nhẹ bên ngoài cũng theo đó biến mất, giống như đem toàn bộ thư phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Vân Lạc Đình thấy Bùi Huyền Trì bắt đầu luyện đan, cũng không nói gì, cậu yên lặng ngồi ở bên cạnh hắn.
Không nhìn thấy lửa trong lò luyện đan, cũng không cảm giác được nhiệt độ của nó.
Hoa văn màu tím dần dần lan ra toàn bộ lò luyện đan.
Từng cây linh thảo bay lên rồi bay vào bên trong lò luyện đan, linh lực thanh nhã dùng một loại tốc độ cực chậm tản ra bên ngoài.
Bên trong lò luyện đan đang vận chuyển như thế nào, cậu không thể nhìn thấy được.
Sau khi linh lực ổn định, Vân Lạc Đình lấy ngọc bội khổng tước ra.
Không biết linh lực luyện đan có hiệu quả với khổng tước hay không nữa, bây giờ lại không phải là thời gian khổng tước tỉnh táo, nên không có cách nào hỏi khổng tước.
Thế nên cậu đã mang khổng tước vào cùng.
Bây giờ coi lại, khổng tước vẫn chưa có tỉnh, nhưng linh hồn phản chiếu ở trong đó đã nhắm mắt lại rồi bắt đầu tu luyện.
Dưới tác dụng của linh lực, hồn phách lại ngưng tụ thêm vài phần.
Đã rất lâu rồi không có tiến triển, bây giờ cũng có thể coi như là dùng linh lực của luyện đan để đột phá.
Từ lúc khổng tước bắt đầu tu luyện, Vân Lạc Đình liền tìm nơi có linh lực đầy đủ rồi treo miếng ngọc bội lên.
Sau khi làm xong, Vân Lạc Đình lại quay về ngồi bên cạnh Bùi Huyền Trì, nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn.
Cậu lại vội vàng đứng dậy đi tìm khăn rồi quay trở về giúp hắn lau mồ hôi.
Luyện đan vốn tốn nhiều thời gian nhất, cũng không biết đã qua bao lâu, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Vân Lạc Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Không có sự cho phép của Bùi Huyền Trì, người khác không được phép bước vào viện chính.
Cho nên tiếng bước chân này hẳn là đi đến trước cửa viện chính.
Quả nhiên, một lúc sau liền nghe thấy giọng nói của quản gia: “Điện hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng luôn không?”
Giọng nói của quản gia rất nhỏ, có lẽ là do khoảng cách quá xa.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, sau đó từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
Quản gia đợi ở cửa một lúc, đang chuẩn bị lại hỏi thêm một câu thì thấy cánh cửa viện chính được mở ra.
Ông nhìn thấy người mở không phải là Bùi Huyền Trì, mà là thiếu niên sáng nay đứng ở bên cạnh Bùi Huyền Trì, quản gia dừng một chút, nói: “Công tử.” Có thể đứng ở bên cạnh điện hạ, tất nhiên không phải là người bình thường.
Lại thêm thái độ của điện hạ đối với vị thiếu niên này, quản gia tất nhiên càng không giám lơ là, cung kính hành lễ.
Sợ tiếng động sẽ làm ảnh hưởng tới Bùi Huyền Trì đang ở trong phòng, Vân Lạc Đình cố ý ra ngoài nói một tiếng: “Bây giờ dùng bữa tối vẫn còn quá sớm, ngươi cứ mang về trước đi.”
Quản gia cười tủm tỉm nói: “Công tử, sắc trời cũng đã không còn sớm, hơn nữa điện hạ và công tử vẫn chưa dùng cơm trưa, tất nhiên bữa tối nên dùng sớm một chút.”
“Bên phía phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị vài món mà điện hạ thích ăn, nô tài sợ lạnh rồi sẽ ảnh hưởng đến hương vị.”
Vân Lạc Đình nói: “Đưa nó cho ta.”
Quản gia đưa rổ đang cầm trong tay cho cậu: “Hai tầng trên cùng là đồ ăn, tầng dưới cùng là canh, còn ngăn giữa là điểm tâm mà ngày thường điện hạ giao phó phòng bếp làm, làm phiền công tử.”
Đưa giỏ qua, quản gia nói lời cảm tạ sau đó hành lễ rồi rời đi.
Vì mấy tầng của giỏ đều được làm bằng gỗ nên khá nặng.
Sợ canh ở bên trong sẽ tràn ra ngoài, Vân Lạc Đình xách rất cẩn thận.
Lúc cậu trở về Bùi Huyền Trì còn đang luyện đan.
Vân Lạc Đình không có lấy đồ ăn ra, mà để thẳng cái giỏ lên trên mặt bàn, chờ Bùi Huyền Trì làm xong thì bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm.
– – –
Trời ngày càng tối, mây đen che khuất ánh trăng nhàn nhạt.
Trong phòng không có ngọn nến nào được thắp lên, chỉ có linh quang yếu ớt từ lò luyện đan thỉnh thoảng lại phát ra, hư vô mờ mịt, cứ thế ảm đạm lóe qua.
Khi Bùi Huyền Trì từ từ thu hồi lại ma khí, đan dược ở bên trong lò luyện đan cũng đã thành hình.
Bùi Huyền Trì giơ tay lên định thu đan dược vào trong lòng bàn tay, lại cảm thấy hơi ấm áp.
Đầu ngón tay hắn ngưng lại, Bùi Huyền Trì cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy mèo trắng nhỏ buồn ngủ ghé vào trên đùi hắn, móng vuốt móc lấy vạt áo hắn.
Nhìn bộ dạng này, giống như là……!đã ở bên hắn rất lâu.
Giống như bị động tác vừa rồi của hắn quấy nhiễu.
Ánh mắt Vân Lạc Đình sáng lên: “Meo meo……”
Ngươi xong việc rồi sao.
– —-
Đăng xong chương này tui lại tiếp tục sủi đây.