“Ngươi đợi lâu chưa, có đói bụng không? Bữa tối nay muốn ăn gì?” Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên.
Lúc hắn đứng dậy mấy viên đan dược màu xanh từ trong lò luyện đan bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Sau khi bỏ mấy viên đan dược vào trong bình sứ đã được chuẩn bị từ trước, Bùi Huyền Trì nói: “Mấy viên đan dược này ngươi cứ giữ lấy, ăn một viên có thể duy trì được linh lực lúc hoá hình.”
Lúc đang nói chuyện hắn xoay người, nhìn thấy cái giỏ ở trên bàn.
Bùi Huyền Trì dừng một lúc, cụp mắt nhìn mèo nhỏ đang nằm trong lồng ngực hắn.
Vân Lạc Đình chớp mắt, vô tội kêu lên: “Meo meo ~”
Bùi Huyền Trì hỏi: “Ngươi chưa ăn tối?”
Vân Lạc Đình nhảy khỏi lồng ngực hắn, rơi xuống mặt đất rồi hóa thành hình người.
Cậu ho nhẹ nói: “Quản gia mang bữa tối qua sớm.
Lúc đó ta chưa có đói bụng, để ta cầm cái này đến chỗ phòng bếp nhỏ để hâm nóng.”
Trong viện chính cũng có phòng bếp nhỏ, chỉ là không được dùng thường xuyên, nhưng mà có thể dùng để hâm nóng thức ăn.
Vân Lạc Đình xách giỏ lên muốn đi.
Ngay sau đó bị Bùi Huyền Trì túm cổ tay rồi thuận thế đoạt lấy cái giỏ từ trong tay cậu.
Bùi Huyền Trì nâng tay xoa xoa tai mèo, dặn dò: “Lần sau phải nhớ ăn cơm đúng giờ.”
“Được.” Vân Lạc Đình đồng ý, đáp lại “Nhớ kỹ.”
“……?”
Bùi Huyền Trì vốn còn muốn nói thêm, nhưng nghe thấy mèo nhỏ đáp ứng nhanh như vậy, hắn không khỏi nhướng mày.
“Đi thôi.” Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, kéo hắn đến chỗ phòng bếp nhỏ, nói: “Giờ cũng muộn rồi.
Chúng ta ăn xong bữa tối rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bùi Huyền Trì có hơi bất lực, đành để cậu kéo đến phòng bếp nhỏ.
– —
Sau khi đan dược được luyện chế ra, Vân Lạc Đình không vội vàng ăn luôn.
Linh lực trong cơ thể cậu bây giờ vẫn còn đủ để giúp cậu hóa thành hình người.
Nên không cần lãng phí đan dược, chỉ có sáu viên, giữ lại một ít thì vẫn tốt hơn.
Vân Lạc Đình ngồi trong sân, hai ngón tay vân vê viên đan dược.
Ánh nắng giữa trưa xuyên thấu qua viên đan dược, khiến màu sắc của nó không còn màu xám nâu nữa, mà có hơi thiên về màu sáng trong, nhìn khá đẹp mắt.
Bùi Huyền Trì cầm áo choàng đi ra, khoác lên vai Vân Lạc Đình: “Đang nhìn gì vậy?”
“Cái này.” Vân Lạc Đình cầm đan dược rồi thay đổi góc độ của nó, để Bùi Huyền Trì có thể nhìn rõ: “Có đẹp không?”
Bùi Huyền Trì buộc chặt áo choàng: “Đẹp lắm.”
Vân Lạc Đình hừ nhẹ: “Ngươi còn chưa có nhìn.”
“Ta nhìn rồi.”
Lúc Hạ Dục Cẩn bước vào, thì thấy Bùi Huyền Trì đứng phía sau thiếu niên.
Một tay để ở trên bả vai cậu, một tay cầm cái gì đó đút cho cậu ăn.
Bước chân Hạ Dục Cẩn dừng lại.
Hắn cảm thấy hắn đến có hơi không đúng lúc, nhưng bây giờ lui ra ngoài đã không còn kịp nữa, đã bị Bùi Huyền Trì nhìn thấy.
“Khụ.” Hạ Dục Cẩn điềm tĩnh bước tới: “Ngươi thế mà khá nhàn nhã.
Hôm nay trong triều bởi vì chuyện Thái tử buôn lậu muối mà cãi nhau tùm lum.”
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: “Không phải hoàng đế đã giáng Bùi Văn Ngọc thành thứ dân rồi sao, triều thần còn cái gì để tranh cãi chứ.”
Tả tướng không lên tiếng giúp Bùi Văn Ngọc, hẳn là sẽ không có kẻ nào ở trong triều đình ủng hộ cựu Thái tử.
Hạ Dục Cẩn nói: “Bọn họ đều đang giục bệ hạ mau chóng hạ chỉ.”
Lúc trước Bùi Văn Ngọc còn trong thời kỳ hoàng kim đã đắc tội không ít người.
Bây giờ Tả tướng lại không lên tiếng nói giúp, thêm chuyện buôn lậu muối lại rất quan trọng, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Không phải bệ hạ đã nói rằng không muốn quấy rầy đến Thuần Phi sao.
Nên tâm phúc của bệ hạ đã cãi nhau với vài vị công thần*, mấy vị công thần đó cũng không chịu buông tha.
Bệ hạ lại không chịu hạ chỉ, nên cứ thế lãng phí thời gian.”
(Công thần: Quan có công lao)
Hạ Dục Cẩn nghĩ lại cảnh tượng ở trên triều vào buổi sáng hôm nay.
Hắn không nhịn được mà tự hỏi: “Bệ hạ quyết tâm không hạ chỉ, không biết có phải thật sự vì Thuần Phi hay không, hay là không muốn phế bỏ cựu Thái tử.”
Suy nghĩ của bệ hạ làm sao bọn họ có thể biết được.
Nếu thật sự vì không muốn phế bỏ cựu Thái tử, vậy công sức bấy lâu nay của bọn họ đều uổng phí.
Ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng.
Từ lâu Bùi Huyền Trì đã biết sẽ có kết quả như vậy.
Hắn không để ý lắm, chỉ nói: “Hoàng đế phân xử không rõ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Cựu Thái tử không tài, không đức.
Nếu tiên hoàng còn sống, đã phế hắn từ lâu.” Hạ Dục Cẩn lắc đầu: “Chỉ sợ chuyện này trong một sớm một chiều sẽ không có kết quả.
Bêj hạ rõ ràng không nói lý, nhưng lại nhắc đến chuyện săn thú vào mùa đông, dự kiến vào tháng sau.
Đến lúc đó bệ hạ sẽ cùng các vị hoàng tử, triều thần và gia quyến của bọn họ đến, ngươi nên chuẩn bị sớm một chút.”
Sau khi hạ triều hắn cố ý đến đây để nói chuyện này cho Bùi Huyền Trì.
Đợt săn thú vào mùa đông năm ngoái Bùi Huyền Trì không được tham gia, nên sợ hắn không biết chuyện này.
Hạ Dục Cẩn nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Vào đông, lúc thỉnh cầu ban thưởng, nhìn xem kẻ nào có thể làm bệ hạ vui, dù sao Bùi Văn Ngọc cũng không đi được.”
Bên phía các hoàng tử, cũng không thấy hoàng đế có bao nhiêu yêu thích.
Những năm trước bị Bùi Văn Ngọc chèn ép, cho dù có hoàng tử cưỡi ngựa, bắn tên không tệ cũng không dám làm chuyện gì nổi bật.
Bùi Văn Ngọc nhìn thì có vẻ phong nhã, không nhiễm khói bụi trần gian, nhưng thực tế lại rất kiêu ngạo.
Vân Lạc Đình uống thêm mấy ngụm trà nóng, không chút để ý nghĩ, trong nguyên tác vào đợt săn thú vào mùa đông lần này.
Bùi Văn Ngọc săn được rất nhiều con mồi, cực kỳ nổi bật.
Hắn còn định ra được hôn sự với trưởng nữ, con vợ cả của Tả tướng.
Nhìn hoàn cảnh bây giờ, hiển nhiên Bùi Văn Ngọc không thể nào ôm được mỹ nhân về nhà.
Hạ Dục Cẩn dậy từ sớm để lên triều, ngay cả cơm còn chưa được ăn, nói chuyện gần đến buổi chiều.
Sau khi ăn xong hai khối điểm tâm hắn đứng dậy nói: “Trong phủ của ta một ít ngựa tốt.
Nếu ngươi có rảnh thì sang chọn, chọn một con hợp mắt.”
Đi săn thú mùa đông cần chuẩn bị ngựa, dù sao thì lúc đi săn thú không chỉ săn bắt mà còn để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Nhưng mấy con ngựa đó đều là ngựa bình thường, tất nhiên sẽ không thể so sánh với ngựa trong phủ Tướng quân.
“Không cần phiền phức như vậy.” Bùi Huyền Trì có đi, cũng chỉ coi như mang mèo nhỏ ra bên ngoài chơi một chút.
Hắn không tính đi săn, tất nhiên không cần chuẩn bị ngựa.
“Nếu ngươi không đi chọn, vậy thì ta sẽ chọn cho ngươi rồi cho người mang qua đây:” Hạ Dục Cẩn phất tay, không quay đầu lại nói: “Chờ ta.”
“Không cần, vài ngày nữa ta sẽ đến phủ của ngươi.”
Hạ Dục Cẩn nghe xong liền nói: “Được rồi, ngươi nhớ đến.
Nếu ngươi không đến ta sẽ phái người đưa qua đây, đi đây.”
Sau khi truyền tin xong, Hạ Dục Cẩn vội vàng trở về nói chuyện này với lão phu nhân.
Vân Lạc Đình đút cho Bùi Huyền Trì một miếng điểm tâm, hỏi: “Săn thú mùa đông mất bao nhiêu ngày mới có thể quay về?”
“Không câu nệ mấy ngày.
Nếu hoàng đế nổi hứng lên, còn có khả năng ở lại thêm vài ngày.” Bùi Huyền Trì nói: “Ngươi đi cùng với ta.”
Để mèo nhỏ ở lại trong Vương phủ luôn khiến hắn không yên tâm.
Quản gia vội vàng bước tới bẩm báo, nét mặt ông có hơi khẩn trương: “Điện hạ, thái giám tổng quản bên cạnh bệ hạ Triệu Phàm tới.”
Tuy quản gia không thường xuyên ra cửa, nhưng cũng biết bên ngoài truyền tin chuyện Cửu hoàng tử bị trọng thương.
Ông nhìn thấy Bùi Huyền Trì không hề bị thương, nếu để người bên cạnh hoàng đế nhìn thấy, chỉ sợ không tốt.
Ông tiến vào thông báo, ý ngoài lời đó là mau trốn đi, hoặc là giả vờ bị thương, lừa gạt Triệu Phàm.
Vẻ mặt Bùi Huyền Trì không thay dổi, nhàn nhạt nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống.”
Quản gia gật đầu đồng ý.
Vân Lạc Đình mơ hồ có thể đoán được tại sao lúc này đại thái giám lại qua đây.
Chuyện ban thưởng của án buôn lậu muối còn chưa quyết định, nên tất nhiên không phải vì chuyện này.
Vậy chỉ có thể là do hoàng đế muốn qua bên này nhìn thử, coi Bùi Huyền Trì có thật sự bị thương hay không.
Ngày hôm qua bọn họ vừa trở về.
Nếu hoàng đế phái người tới luôn vậy thì mục đích không khỏi quá mức với rõ ràng.
Mới đợi có một ngày, đã gấp không chờ nổi phái thái giám qua đây.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi có mấy loại son phấn linh tinh hay không, để hoá trang cho mặt mũi nhợt nhạt một tý, nhìn qua tương đối suy yếu.”
“Không cần rắc rối như vậy.” Bùi Huyền Trì thuận thế nằm ở xuống trường kỷ.
Sau khi ma khí vận chuyển, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, ngay cả một chút huyết sắc trên môi cũng không có.
Thoạt nhìn quả thực hơi có cảm giác bị trọng thương chưa khỏi.
Vân Lạc Đình đỡ hắn gối lên đùi mình, theo bản năng động tác của cậu cũng nhẹ nhàng lại.
Sau khi Bùi Huyền Trì vừa nằm xuống, còn chưa kịp cởi áo choàng đắp lên người hắn, thì Triệu Phàm đã bước từ ngoài vào.
Ở phía sau hắn còn mang theo vài người, tiểu thái giám bưng một cái khay trên tay, vì cách khá xa, nên cũng không nhìn rõ trên khay có cái gì.
Vân Lạc Đình đoán, có lẽ là ban thưởng của hoàng đế.
Mặc kệ Bùi Huyền Trì có bị thương hay không, tin hắn bị thương nặng đã bị truyền ra ngoài.
Hoàng đế đã phái người tới, càng không thể tay không qua.
Triệu Phàm đến gần hành lễ nói: “Nô tài thỉnh an Cửu điện hạ, điện hạ ngày tốt lành.”
“Miễn lễ.”
Triệu Phàm đứng dậy, tầm mắt hắn không nhịn được liếc nhìn Vân Lạc Đình, sau đó lại nói: “Bệ hạ nghe nói điện hạ bị thương nặng, đặc biệt hạ lệnh kêu nô tài lấy nhâm sâm trăm năm với thuốc bồi bổ thân thể trong cung, kêu cả thái y đến vấn an điện hạ.”
Bùi Huyền Trì: “Tạ bệ hạ quan tâm.”
Giọng nói hắn bằng phẳng, nghe qua có hơi có lệ.
Vẻ mặt Triệu Phàm sững lại, hắn cho rằng mình nghĩ nhiều rồi: “Điện hạ bị thương, không nên ở chỗ này tránh bị trúng gió.
Nên vào trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút vẫn tốt hơn.”
Triệu Phàm nói: “Ngô thái y, còn không mau xem bệnh cho điện hạ, lỡ bị nhầm bệnh.”
Vân Lạc Đình ngẩn ra, cậu rũ mắt nhìn xuống rồi khẽ hỏi.
Bùi Huyền Trì vỗ nhẹ tay cậu.
Vân Lạc Đình liền hiểu ý hắn.
Sau khi Triệu Phàm nhìn thấy động tác nhỏ này hắn không khỏi nhăn mày.
Ngô thái y đi tới, nói: “Mời điện hạ vươn tay ra.”
Ông đặt tay lên trên cổ tay phải của hắn.
Ngô thái y bình tĩnh lại để bắt mạch, sắc mặt ông ngày càng khó coi: “Mạnh tượng của điện hạ suy yếu mệt mỏi, hô hấp yếu ớt, lần bị trọng thương này sợ là đã bị thương đến căn cốt.”
Tuy rằng trong lòng cậu biết là giả, nhưng khi nghe thấy thái y nói như vậy, Vân Lạc Đình vẫn không nhịn được có hơi lo lắng.
Ngô thái y hỏi: “Nếu điện hạ còn có chỗ nào không khoẻ, có thể báo cho vi thần biết.”
Bùi Huyền Trì nói: “Đại phu nói trên thanh kiếm có độc.
Ta đã uống thuốc giải rồi, nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao.
Ngô thái y không cần lo lắng như thế.”
Ngô thái y do dự nhìn về phía Triệu Phàm, nhưng không đáp lại.
Triệu Phàm thấy thế nói: “Nếu đã như vậy, Ngô thái y ngươi mau kê cho điện hạ một phương thuốc, giúp điện hạ sớm ngày hồi phục.
Bệ hạ còn chờ ban thưởng trước mặt văn võ bá quan, tất nhiên không thể chậm trễ.”
“Được.” Ngô thái y hoàn toàn nghe theo giao phó của Triệu Phàm, lấy giấy bút từ trong hòm thuốc ra bắt đầu viết đơn thuốc.
Sau khi viết xong, ông giao phương thuốc cho Bùi Huyền Trì, Ngô thái y nói: “Điện hạ dựa theo phương thuốc của thần dưỡng thương mấy ngày, bệnh sẽ mau chóng khỏi lại.”
“Điện hạ, trời không còn sớm nữa, nô tài xin cáo lui trước.” Triệu Phàm hất cằm, ý bảo thái giám đặt đồ xuống, sau khi hành lễ liền dẫn mấy người rời đi.
Vân Lạc Đình hỏi: “Lời này của hắn là có ý gì?”
Ban thưởng trước mặt văn võ bá quan? Nhưng rõ ràng hoàng đế không muốn hạ chỉ phế Thái tử, lại muốn ban thưởng cho Bùi Huyền Trì, thân là kẻ chủ mưu Bùi Văn Ngọc tất nhiên sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm.
Nếu thái giám đã dám nói lời này, hẳn là do hoàng đế kêu làm.
Chỉ là một tên nô tài, làm sao dám vượt mặt hoàng đế.
Lời này của hoàng đế là có ý gì?
“Chuyện lúc đó phải làm, có lẽ sẽ có lợi cho Thái tử.” Bùi Huyền Trì thờ ơ nói: “Không muốn ban thưởng cũng không sao, ta lại có thêm thời gian dưỡng thương.”
Hắn không rõ ý của hoàng đế lắm, nhưng với hắn mà nói, không phải chuyện gì tốt.
Vừa lúc mượn cớ bị trọng thương, chờ việc này ổn định rồi lại nói sau.
Vân Lạc Đình gật đầu, phát hiện sắc mặt Bùi Huyền Trì có hơi không đúng, cậu nghi ngờ nói: “Tại sao sắc mặt ngươi vẫn cứ tái nhợt như vậy?”
“Đợi một lát nữa là ổn thôi.” Bùi Huyền Trì dùng ma khí làm nhiễu loạn kinh mạch, tất nhiên không thể khôi phục nhanh được.
Vân Lạc Đình cảm thấy hơi thở của hắn không ổn, liền đưa tay lên dùng đầu ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương của hắn, dùng linh lực xoa dịu dao động trong cơ thể Bùi Huyền Trì: “Như này có khá hơn không?”.