Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 7


Editor: Fei

Tần Nhạc đối mặt với Kỷ Li mới phát giác đôi mắt y trong suốt đến kỳ lạ, không có chút phẫn nộ nào. Ngay cả vẻ oan ức vừa rồi cũng giống như ảo giác, cơ hồ đang tìm kiếm một lời khẳng định.

“…”

Hiện tại Tần Nhạc chỉ im lặng.

Đúng là hắn lo kỹ năng diễn xuất của người mới không ổn, trước khi quay vẫn chưa thể từ bỏ ý định “thay người”.

Mà hành động vừa rồi của đối phương đã đủ để chứng minh y rất coi trọng nhân vật Tống Chiêu. Hơn nữa khả năng nhập diễn cũng không tệ.

Tề Ngạn bật cười, vắt chéo chân xem kịch vui.

Người khác không biết thì thôi nhưng chẳng nhẽ anh cũng thế ư?

Chắc chắn Tần Nhạc đã có ấn tượng tốt với Kỷ Li nhờ đoạn video thể hiện diễn xuất trong kỳ sát hạch kia. Chỉ cần cảnh diễn chung của hai người trôi qua thành công thì người phụ trách casting có tìm được tiểu sinh Chu Khánh Minh đến thay, Tần Nhạc cũng không nỡ để Kỷ Li đi.

“Kỷ Li, ban đầu bọn anh sợ cậu thiếu kinh nghiệm diễn xuất, không thể đắp nặn hoàn chỉnh nhân vật này nên mới bảo người đi tìm diễn viên khác.” Thân là đạo diễn, Trịnh An Hành bèn chủ động giải thích, khích lệ y, “Nhưng mà vừa rồi cậu diễn tốt lắm.”

Tất cả đều là những lời thật lòng.

“Tần Nhạc, cậu nói gì đi chứ?” Trịnh An Hành chuyển đề tài về phía hắn.

Tần Nhạc khẽ gật đầu, “Chưa chắc đã phải đổi người. Vì chất lượng của bộ phim nên tôi mới muốn không có diễn viên nào bị tụt lại phía sau.”

Hắn vừa dứt câu, Kỷ Li bỗng bật cười, “Ừm, tôi hiểu rồi.”

Diễn viên thực lực đã được xác định từ trước đột ngột bị “newbie” như y đây thay thế thì ai nhìn vào cũng sẽ không yên tâm. Tìm diễn viên phù hợp khác chỉ là cách để đảm bảo tiến độ quay phim mà thôi.

Nếu đứng ở vị trí của Tần Nhạc, Kỷ Li vẫn sẽ làm điều tương tự.

Bây giờ xem ra, hẳn là Tần Nhạc đã hài lòng với diễn xuất của y.

Đối phương là diễn viên cấp “thần” trong giới giải trí. Từ khi nhìn thấy người thật, Kỷ Li vẫn luôn chờ mong cảnh diễn chung của họ.

Kỷ Li dịch ghế xếp đến trước mặt đối phương, mắt lấp lánh ánh sáng: “Thầy Tần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng phối diễn với anh. Nếu như tôi làm không được, anh có thể đổi người bất cứ lúc nào.”

Kỷ Li tự tin nhưng không kiêu ngạo. Chẳng may bọn họ không thể hòa hợp khi diễn chung thì y sẽ tình nguyện rút lui.

Tần Nhạc nhếch môi, “Ừ.”

Trịnh An Hành cười nói, “Hai cậu diễn “huynh đệ” có nổi hay không thì đợi chút nữa là biết ngay.”

“Anh Nhạc, chúng ta đi thay trang phục trước nhé?” Thợ trang điểm của Tần Nhạc và trợ lý sản xuất xác nhận thời gian xong mới đến hỏi, “Cảnh tiếp theo đến lượt anh rồi.”

“Ừm.” Tần Nhạc đứng dậy, ra hiệu bằng ánh mắt với đạo diễn sau đó đi theo nhân viên công tác.

Trịnh An Hành nhìn Kỷ Li ngồi ngoan trên ghế xếp, nhớ tới nửa cái bánh mỳ y chưa ăn xong, “Cậu đã no chưa?”

“Vẫn chưa nhưng cũng hòm hòm rồi.” Kỷ Li lấy kịch bản của mình ra lật qua lật lại “Lương khô do binh lính phát nhất định không thể lấp đầy bụng. Tôi chỉ ăn tạm chút thôi, no quá lát nữa quay phim sẽ mất cảm giác.”

Trịnh An Hành nghe vậy bèn nhìn thanh niên nọ bằng ánh mắt nghiêm túc. Y vốn muốn nhân cơ hội bàn về cảnh diễn kế, giúp thanh niên đỡ chịu thiệt thòi khi diễn cùng với Tần Nhạc.

Bây giờ lại thấy mình lo xa quá.

Kỷ Li hiển nhiên có hiểu biết riêng về nhân vật Tống Chiêu. Chi bằng y cứ mặc kệ, để đối phương phối diễn với Tần Nhạc thử xem, nếu thất bại thì có thể hô NG rồi bắt đầu lại.

Trịnh An Hành suy nghĩ chốc lát rồi mỉm cười:”Ừ, cứ diễn theo ý cậu đi.”

Người phụ trách casting cũng nhận ra Kỷ Li. Hắn nhìn tên ăn mày trước mặt, hoang mang gãi đầu ——

Thế mà người mới đẹp trai lại tình nguyện đóng vai xấu xí?

Hơn nữa ý của đạo diễn là đối phương diễn rất tốt? Thiệt hay giả vậy?

Chưa đầy hai mươi phút sau, Tần Nhạc quay trở lại khi đã thay đồ xong.

Bởi vì hắn đóng vai tướng quân Tống Dực, cho nên tổ trang phục phải tốn rất nhiều công sức thiết kế chiến bào nhằm thể hiện rõ ràng sĩ khí trên người hắn.

Những miếng giáp đen dùng để phòng ngự trên chiến bào cực kỳ nặng, ít nhất phải khoảng 20kg.

Song Tần Nhạc như thể không có cảm giác gì, khoan thai đi đến địa điểm quay phim. Hắn nhận lấy dây cương trong tay nhân viên công tác, giẫm bàn đạp nhảy lên lưng ngựa, động tác đẹp đẽ gọn gàng.

Dưới ánh mặt trời, chiến bào tỏa ra ánh sáng lộng lẫy tôn lên ngũ quan sắc bén của Tần Nhạc và nhiều thêm một phần mạnh mẽ của người từng tung hoành trên sa trường.

Tần Nhạc ngồi vững rồi khom lưng, sờ đầu ngựa để trấn an nó, ý cười trên môi bỗng khiến cảm giác nghiêm túc kia phạt nhạt dần.

Kỷ Li yên lặng nhìn hắn chằm chằm, luôn cảm thấy hắn chính là Tống Dực bước từ trong sách ra.

Mặc áo giáp xuất trận, cưỡi ngựa đi trong tiếng ca khải hoàn.

Là người có thể leo lên đỉnh giới giải trí, Kỷ Li đã gặp gỡ rất nhiều trai xinh gái đẹp song khi đứng trước mặt Tần Nhạc, y vẫn phải cảm thán ——

Đẹp trai thật đấy!

Hormone nam tính làm vẻ đẹp của hắn càng tăng cao, dáng người bên dưới lớp quần áo chắc chắn cũng rất tuyệt.

Cũng không biết sau này ai may mắn được…

“Kỷ Li, bắt đầu quay rồi.” Phó đạo diễn kêu lên.

“Vâng, tôi đến đây!” Kỷ Li nhét kịch bản vào ba lô, vội vàng chạy tới. Y nhìn Tần Nhạc trên lưng ngựa, mỉm cười bắt chuyện, “Thầy Tần.”

“Ừm.” Tần Nhạc đáp, giọng điệu như giải quyết việc chung, “Đi diễn đi.”

Cảnh tiếp theo cũng không quá khó.

Đội ngũ đi đầu phát lương khô cho ăn mày tị nạn xong chưa được bao lâu thì Tống Dực đã dẫn quân tới Phong Châu. Vì để cảm ơn tấm lòng lương thiện của tướng quân, rất nhiều người đứng ở cổng thành nghênh đón hắn.

Tống Chiêu ở trong đám người lập tức nhận ra huynh trưởng. Thế nhưng đối phương không phát hiện ra sự tồn tại của y mà dẫn binh lính đi ngang qua.

Cảnh này chủ yếu tập trung vào phản ứng của Kỷ Li, còn Tần Nhạc chỉ cần ngồi trên lưng ngựa là được.

Test cảnh xong Trịnh An Hành cầm loa kêu, “Có vấn đề gì không? Nếu không thì bắt đầu diễn luôn.”

Tất cả đều đứng đúng vị trí được chỉ định, sau đó liền nghe thấy đạo diễn hô “Action”.

Tên ăn mày trốn ở cổng thành chạy về, lớn tiếng hét, “Là quân Viêm Dực! Đại quân đến rồi!”

Toán ăn mày và dân tị nạn nghe thấy thế bèn lao thẳng ra hai bên đường. Tiếng vó ngựa vang lên, người dẫn đấu trực tiếp phi qua hàng rào phòng ngự ngoài cổng thành rồi đột ngột ghìm dây cương.

Tuấn mã với bộ lông đen bóng nhấc cao chân phát ra tiếng hí to dài, sau đó bị người đàn ông trên lưng chế ngự, dần dần yên tĩnh lại.

Phó đạo diễn nhìn vào màn hình theo dõi, hưng phấn siết chặt tay, “Tốt lắm! Không hổ là anh Nhạc!”

Kỹ thuật này sắp sánh ngang người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp, động tác khó như vậy mà chẳng cần dùng đến thế thân.

Các diễn viên quần chúng bị tư thế oai phong lẫm liệt của Tần Nhạc thuyết phục, trong mắt tràn ngập ánh sáng, có người cao giọng, “Tướng quân! Là tướng quân Tống Dực!”

Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, vung tay hô to. Kế đến có binh sĩ chặn lại, dọn đường cho đại quân đi qua.

Kỷ Li bị đoàn người đẩy ra phía trước, vừa tò mò vừa ngưỡng mộ nhìn lên.

Tần Nhạc cưỡi ngựa đi đến chỗ Kỷ Li, đúng lúc y có thể nhìn thấy đường cằm ưu việt của đối phương, “Chú ý chừng mực, đừng làm bách tính bị thương.”

“Tuân lệnh!”

Người xung quanh đồng loạt đáp song ánh mắt Kỷ Li lại run lên.

Y ngạc nhiên nhìn chằm chằm gò má của người nọ, thậm chí còn vội vàng chen về phía bên trái. Kỷ Li liều mạng ngửa đầu, muốn nhìn thật rõ khuôn mặt đối phương.

Gấp đến mức cần cổ đỏ bừng nhưng miệng cứ như thể bị câm, mãi chẳng nói được nửa chữ.

“Không được đi qua!” Bính lính ngăn cản y.

Tần Nhạc bất động thanh sắc quan sát xung quanh, chợt đụng phải một ánh mắt ——

Vừa tha thiết vừa khát vọng.

Vô cùng thuần túy song lại ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ.

Khoảnh khoắc rơi vào ánh mắt ấy, tiếng hoan hô của những người khác bỗng nhỏ dần.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đối phương còn càng nồng cháy hơn. Tần Nhạc vô thức siết chặt dây cương nhanh chóng lướt qua, phóng ngựa rời đi.

Ống kính chậm rãi tiến về phía trước, Kỷ Li nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, vành mắt đỏ ửng.

“Cut! Qua!” Trịnh An Hành nói, trong lòng cực kỳ phấn khởi, “Tần Nhạc, Kỷ Li, các cậu lại đây.”

Y bảo trợ lý chiếu lại cảnh quay vừa rồi, cười híp mắt chờ hai vị diễn viên trở về.

Kỷ Li tự nhận biểu hiện vừa rồi của mình không tệ, lúc đến gần đạo diễn bèn nở nụ cười nhẹ nhõm. Tần Nhạc thì ngược lại, hắn vẫn mang bộ mặt lạnh nhạt, chẳng có biểu cảm gì dư thừa.

Trịnh An Hành bật đoạn phim, ý cười trên môi càng ngày càng sâu, mãi đến khi chiếu tới đoạn hai người họ phối diễn mới ấn tạm dừng, “Cảnh này hai cậu xử lý tốt lắm. Đặc biệt Tần Nhạc, sao không nói trước với anh là cậu sẽ sửa kịch bản?”

Vốn dĩ hai người chỉ lướt qua nhau nhưng Tần Nhạc lại nhìn Kỷ Li tận ba giây.

Điểm đặc biệt giữa hai huynh đệ cứ thế bộc lộ ra, đồng thời cũng không quá lố. Dù sao Tống Dực vẫn là tướng quân mạnh mẽ quyết đoán, sẽ không gặp để tâm đến một tên ăn mày ven đường.

Sắc mặt Tần Nhạc căng thẳng, nói, “Anh cảm thấy được là được, để nhân viên công tác đi ăn cơm đi, ăn xong sớm thì quay sớm.”

Dứt lời, hắn bèn bước về phía xe RV của mình.

Tề Ngạn là người đầu tiên để ý đến tâm trạng của Tần Nhạc, hỏi đạo diễn, “Lão Trịnh, cảnh này qua rồi hả? Tôi thấy hình như Tần Nhạc không ưng cho lắm?”

Trịnh An Hành nhìn Tần Nhạc đã đi xa rồi đưa mắt sang hình ảnh cố định trên màn hình, bỗng nở nụ cười, “Ừ, không có vấn đề gì hết. Nếu Tần Nhạc không hài lòng thì đã sớm yêu cầu quay lại.”

Kỷ Li không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao trọng tâm của cảnh này chính là mình.

“Hậu cần mau mau phát cơm, buổi chiều chúng ta phải quay đúng giờ.” Trịnh An Hành nói vào bộ đàm.

“Đạo diễn Trịnh, nếu không có việc gì thì tôi tìm chỗ nghỉ ngơi trước nhé.” Kỷ Li lên tiếng. Hôm nay y có cảnh đêm, tạm thời không thể rời khỏi đoàn phim.

“Ừm, đi đi.” Trịnh An Hành vô cùng hài lòng với biểu hiện của y, “Buổi trưa lấy thêm một hộp cơm, ăn cho no vào.”

Kỷ Li cười đáp, siết chặt ba lô chạy mất.

Phim trường số bốn chủ yếu là cảnh “thành biên giới, cánh đồng hoang vu đầy cát”. Vì để nâng cao tiến độ, đương nhiên đoàn phim sẽ sắp xếp quay tất cả các cảnh có cùng địa điểm một lúc.

Mấy cảnh buổi chiều đều là của Tần Nhạc —— Tống Dực dẫn binh đóng trại cách thành Phong Châu mười dặm, chỉnh đốn các hạng mục công việc.

Nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ, không lỡ mất bữa tối của đoàn phim.

Tần Nhạc ngồi trong xe RV dùng cơm. Thiếu Tướng ngồi xổm bên chân hắn, mắt nhìn chằm chằm đống xương trên bàn.

Tề Ngạn thấy chó ta thèm ăn đến mức nước dãi chảy đầy đất bèn lấy một khúc xương đồ chơi trong tủ ra ném tới. Thiếu Tướng nhanh nhẹn bắt được, trốn sang một bên hì hục gặm cắn.

“Lát nữa vẫn còn một cảnh, có chịu nổi không?” Tề Ngạn hỏi.

“Vẫn được.”

Các cảnh buổi chiều đều qua rất dễ dàng, kế tiếp sẽ là cảnh huynh đệ họ Tống gặp nhau, cũng là một trong những phân đoạn quan trọng nhất của bộ phim.

Tần Nhạc nhớ đến chuyện mình sẽ phải phối diễn với Kỷ Li, động tác ăn uống trên tay chợt khựng lại.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Tề Ngạn bên cạnh đã nói, “Đúng rồi, nãy đi trên đường tôi có gặp Kỷ Li. Ông đoán xem tên kia đang làm gì?”

Tần Nhạc nhìn về phía anh.

Tề Ngạn kể, “Cậu ta đang giúp tổ đạo cụ chuyển gạch, nhiệt tình lắm nhé.”

Tần Nhạc nhíu mày, nhưng cũng cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu, “…Em ấy là diễn viên mà lại chạy sang giúp tổ đạo cụ ấy hả?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN