Khuôn mặt Kỷ Li vô cùng căng thẳng, nhìn qua là biết sắp hết sức. Đột nhiên y thoát lực buông lỏng khiến chiếc hòm nện thẳng xuống đất, suýt nữa đã đập trúng người y.
Tần Nhạc hốt hoảng, vô thức bước nhanh về phía trước.
Nhân viên tổ đạo cụ nhảy khỏi xe, “Kỷ Li, cậu không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn anh.” Kỷ Li nhìn chằm chằm cánh tay của mình cười thoả mãn, sau đó vội vàng hỗ trợ nhấc thùng lên.
“Cậu cũng giúp tụi anh lâu như vậy rồi, nhanh đi nghỉ đi.” Nhân viên công tác nghiêng người đưa cho y chai nước lọc, chợt thấy Tần Nhạc đến, “Anh Nhạc”
Kỷ Li cũng phát hiện ra hắn, “Thầy Tần.”
Tần Nhạc không lại gần, đứng im tại chỗ theo dõi y, “Lát nữa tới cảnh phối diễn rồi, em không tập trung nghiên cứu kịch bản mà chạy tới đây làm gì?”
“Muốn làm diễn viên diễn được nhiều bộ phim hay thì đừng lãng phí thời gian vào những vấn đề khác.”
Chính sự thì không để tâm mà chạy tới hỗ trợ nhân viên đoàn làm phim, kết thân, chẳng ra thể thống gì hết.
Tề Ngạn nhìn về phía bạn tốt, im lặng cười.
Nhân viên công tác nghe được sự nghiêm khắc giấu trong đó, định nói đỡ cho Kỷ Li vài câu.
Nào ngờ y chẳng sợ hãi gì, thậm chí còn thản nhiên giải thích, “Thầy Tần, tôi đang chuẩn bị cho cảnh phim sắp tới mà.”
Y giật giật cánh tay đau mỏi, trả chai nước về chỗ cũ, “Thợ trang điểm gọi tôi qua dặm lại phấn nên tôi đi trước đây, lát gặp thầy Tần sau nhé.”
Dứt lời y bèn vô tư chạy mất.
Tần Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng y, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, cuối cùng vẫn bước về phòng hóa trang riêng của mình.
Tề Ngạn khoan thai theo sau hắn, nói “Chưa từng thấy ông nghiêm túc với người mới như vậy bao giờ, cái hòm rơi xuống một cái đã lao tới.”
“Sao ông nói nhiều vậy? Không muốn chờ tôi thì về khách sạn trước đi.” Tần Nhạc rảo bước, không thèm nhìn anh.
“Chậc.” Tề Ngạn cảm thán, chán sống nói tiếp: “Ông cứ giả vờ đi, rõ ràng là rất coi trọng Kỷ Li.”
…
Bảy giờ tối, địa điểm ghi hình đã được bố trí xong xuôi.
Thợ trang điểm tranh thủ lúc nhân viên công tác đang chỉnh đèn, chạy đến dặm lại phấn cho Tần Nhạc. Hắn nhắm mắt đứng im tại chỗ, trong đầu lướt qua cảnh diễn đã thuộc từ lâu sắp tới.
Đó là phân đoạn quan trọng nhất của huynh đệ nhà họ Tống.
Tống Chiêu thừa dịp trời tối đột nhập vào doanh trại, kết quả bị binh sĩ tuần tra ban đêm tóm được, giam giữ tại doanh trướng của Tống Dực vì nghĩ y là gian tế phe địch.
Dưới tình huống đặc biệt ấy, hai huynh đệ chia cắt đã lâu gặp lại nhau.
Trịnh An Hành đi vào trường quay, “Tần Nhạc, hẳn là cảnh tiếp theo không cần anh phải nói nhiều nhỉ?”
“Ừm.” Tần Nhạc đặt kịch bản nền trắng chữ đen sạch sẽ xuống, bình tĩnh đáp.
Tống Dực là tướng quân chinh chiến sa trường, lạnh lùng nghiêm túc là hình tượng quen thuộc của hắn. Sau khi được hoàng thất nhận nuôi thì ngoại trừ Bang vương, hắn chưa bao giờ để lộ tâm trạng thực sự trước mặt người khác.
Mặc dù hiểu nhầm nhưng “gian tế phe địch” lại chính là đệ đệ ruột thất lạc nhiều năm, mức độ chuyển biến cảm xúc kia cực kỳ khiêu chiến khả năng khống chế nhân vật của diễn viên.
Nhưng đối với Tần Nhạc mà nói chắc cũng dễ như ăn cháo.
Trịnh An Hành tin và khả năng của hắn, thấy đèn đã được set up ổn thỏa bèn hô to, “Các nhân viên không liên quan theo tôi ra ngoài, mọi người chuẩn bị ghi hình nhé.”
Nhân viên công tác lũ lượt rời đi.
Một phút sau, câu “Action” của Trịnh An Hành được phát qua loa.
Tần Nhạc đứng trước sa bàn, giơ đèn dầu để quan sát. Ánh sáng lờ mờ hắt lên gò má hắn, lộ ra mùi vị tàn nhẫn vô tình.
Bên ngoài doanh trướng truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, binh sĩ nói: “Tướng quân, phát hiện một kẻ vừa lẻn vào doanh trại của chúng ta, rất có thể là gian tế địch quốc!”
Ánh mắt Tần Nhạc ngưng trọng, “Dẫn vào.”
“Tuân lệnh!”
Màn trướng xốc lên, hai binh sĩ áp giải một người có thân thể gầy yếu tiến tới “Tướng quân, tên này lén lút lẻn vào lều lương thảo, bị binh lính tuần đêm tóm được!”
Nửa đêm canh ba ăn mặc như vậy đột nhập vào khu đựng lương thảo thì chẳng phải là muốn đốt quân lương sao?
“Lục soát chưa?” Tần Nhạc lạnh lùng quan sát người trước mắt.
Đối phương vẫn luôn cúi đầu, không lên tiếng cũng chẳng giãy dụa, chỉ là quần áo trên người trông có hơi quen.
“Không tìm thấy vũ khí khả nghi.” Binh sĩ đáp.
Tần Nhạc cầm đèn dầu đến, dùng một tay siết chặt cằm đối phương, buộc y phải ngẩng đầu nhìn mình. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, hắn bỗng thốt lên: “Trưa hôm nay ta thấy ngươi ở trong thành.”
Tần Nhạc đã nhận được sự đồng ý của biên kịch, thêm câu thoại này vào.
Tống Dực là tướng lĩnh, có khả năng nhìn qua là không thể quên. Nếu hai người gặp nhau ở ven đường rồi thì nhất định hắn sẽ nhớ lại.
Cằm bị ngón tay thô ráp tóm lấy, mạnh đến mức khiến người khác đau. Kỷ Li đối diện với tầm mắt lạnh lẽo tàn nhẫn của hắn, sợ hãi run rẩy, “Ta…”
Tống Chiêu nhận ra huynh trưởng, nhưng dù sao hai người cũng bị chia cắt tận mười hai năm. Tên của đối phương lại khác trong trí nhớ cho nên đứng trước người có uy thế như Tống Dực, kẻ quanh năm phải chạy nạn như y cảm thấy rất sợ hãi.
Tần Nhạc bóp cổ y, “Ai phái ngươi tới?”
“Ngươi có biết kết cục của gian tế dám xông vào quân doanh là gì không?”
Bản lĩnh đọc thoại của Tần Nhạc vô cùng tốt, trong lời nói mơ hồ toát ra vẻ cứng rắn, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, có vẻ như đã động sát tâm.
Nhân viên công tác thấy thế bèn vô thức bảo vệ cổ họng mình, “Trời ạ, không biết còn tưởng anh Nhạc sắp giết người thật đấy!”
“Nổi hết cả da gà.”
Trịnh An Hành không nghe được những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt y dán chặt vào màn hình giám sát ở góc phải.
Tần Nhạc diễn tốt là điều khỏi cần bàn cãi. Song vấn đề mà y lo nhất chính là Kỷ Li đóng vai Tống Chiêu bị đè ép như thế liệu có thể diễn tiếp được không?
Rất nhanh sau đó, Kỷ Li bắt đầu cử động.
Không có bất kỳ lớp trang điểm đặc biệt nào cũng tạo ra cảm giác nghẹt thở vì thiếu oxy, nước mắt sinh lý ứa ra, con ngươi hiện đầy tơ máu, dần mờ đi.
Mười giây đặc tả ngắn ngủi đã bộc lộ rõ ràng trạng thái của một người sắp chết.
Tống Chiêu không giãy dụa, càng chẳng phản kháng. Y chỉ khó nhọc giơ tay phải lên, đứt quãng hỏi “… Huynh trưởng, huynh, huynh có nhận ra đệ không?”
Nước mắt thanh niên rơi trên cổ tay Tần Nhạc, nóng đến dọa người.
Tần Nhạc thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng hòa hoãn trong chớp mắt.
Phó đạo diễn đột nhiên vỗ tay, “Đỉnh của chóp! Giọt nước mắt này rơi quá đúng lúc! Đây là cố tình hay vô tình vậy?”
Kỷ Li mới đóng phim lần đầu thật à? Đối phương không hề bị anh Nhạc lấn át chút nào luôn.
Thiên phú này quá đáng sợ!
Trịnh An Hành cũng thấy được giọt nước mắt tinh xảo kia. Y phất tay ra hiệu cho phó đạo diễn tạm thời yên lặng, camera đang quay đặc tả vết sẹo trên tay Kỷ Li.
Tần Nhạc hạ mắt, nhanh chóng phát hiện điểm đặc biệt ——
Cánh tay của đối phương khẽ run, giống như phản ứng của con người khi sợ hãi và bất an, rất đúng chừng mực.
Nhìn qua màn hình theo dõi có thể không để ý nhưng bây giờ hắn đang tận mắt chứng kiến, ngoài ra sau này bộ phim còn trình chiếu trên màn ảnh rộng, chắc chắn khán giả sẽ biết.
—— Em không tập trung nghiên cứu kịch bản mà chạy tới đây làm gì?
—— Thầy Tần, tôi đang chuẩn bị cho cảnh phim sắp tới mà.
Tần Nhạc lập tức hiểu ra.
Sở dĩ cánh tay của Kỷ Li run như vậy là vì y vừa làm việc nặng xong.
Đối phương thể hiện từng cảm xúc nhỏ của nhân vật tới mức độ này ư?
Khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của Tần Nhạc vừa vặn phù hợp với phân đoạn Tống Dực rơi vào hồi ức ——
Vết sẹo kia là của Tống Chiêu.
Hồi nhỏ Tống Dực ham chơi leo lên cây hái quả còn đệ đệ lại tha thiết mong chờ đứng dưới tàng cây.
Tống Dực bỗng trượt chân té xuống, Tống Chiêu còn bé chẳng hay biết gì chỉ theo bản năng lao tới đỡ huynh trưởng, song thân thể nhỏ bé kia lấy sức ở đâu đây?
Một lớn một nhỏ ngã chổng vó, cánh tay Tống Chiêu bị hòn đá dưới đất cắt qua, chờ vết thương kết vảy thì cũng để lại sẹo.
Việc này ngoại trừ phu phụ nhà họ Tống đã qua đời thì người ngoài không có ai biết cả.
Chuyện cũ rành rành trước mắt.
Đáy mắt Tần Nhạc lấp lánh ánh nước, thoáng qua như ảo giác. Nhưng đối với người đã quá quen với kịch bản như Trịnh An Hành thì y biết tình nghĩa ruột thịt vốn đóng băng trong lòng Tống Dực nay đã dần tan chảy.
Tần Nhạc muốn nói lại thôi, lúc mở miệng thanh âm khàn hẳn đi, “…Ngươi là Chiêu Nhi?”
“Cut! Qua!”
Tần Nhạc lập tức thoát vai, ngược lại viền mắt Kỷ Li vẫn còn đỏ ửng, chưa phục hồi tinh thần.
“Tần Nhạc, Kỷ Li, các cậu mau tới xem lại cảnh này.”
Ngoài doanh trướng vang lên tiếng loa, bấy giờ Kỷ Li mới dụi mắt, tách khỏi nhân vật, “Thầy Tần, vừa rồi anh diễn hay quá.”
Trong cuộc sống hiện thực, y đã từng diễn chung với rất nhiều người nhưng Tần Nhạc là người duy nhất khiến y cảm thấy thoải mái khi mới tiếp xúc chưa được một ngày.
Tần Nhạc khựng lại, chậm rãi đáp, “Đi thôi, qua đó xem sao.”
“Vâng.”
Cảnh diễn khó nhất hôm nay không bị NG lần nào, vô cùng hoàn hảo. Trịnh An Hành cười híp mắt nhìn hai đại công thần, chẳng keo kiệt khen ngợi, “Tốt lắm tốt lắm, Tần Nhạc thì khỏi phải nói, vẫn xuất sắc như cũ.”
“Còn Kỷ Li, ban đầu anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cậu sẽ NG mười mấy lần cơ. Ai ngờ thằng nhóc nhà cậu đúng là chẳng thua kém ai, bớt việc cho cả đoàn làm phim.”
“Cảm ơn đạo diễn Trịnh.” Kỷ Li vui vẻ vì diễn xuất của mình được người khác công nhận.
Tần Nhạc lén nhìn y, đáy mắt thấp thoáng ý cười. Bọn họ xem lại đoạn phim vài lần, khi xác nhận không có vấn đề gì Trịnh An Hành mới tuyên bố kết thúc công việc.
…
Nửa giờ sau, Tần Nhạc tháo tóc giả và trang phục diễn xuống, thoải mái rời khỏi phòng hóa trang.
Thợ trang điểm Trương Minh đi ngang qua, hỏi: “Anh Nhạc, anh có nhìn thấy Kỷ Li không? Cậu ấy bảo đi thay đồ mà không biết chạy tới chỗ nào rồi, em đang có việc gấp cần phải về nhưng ba lô và kịch bản của cậu ấy vẫn đang ở chỗ em.”
Tần Nhạc nhìn thoáng qua, vô thức đáp, “Đưa cho tôi đi, tôi chờ em ấy.”
“Đưa anh á?” Trương Minh kinh ngạc kêu lên.
Tần Nhạc hoàn hồn, “Chắc khoảng mấy phút nữa thôi, tôi chờ ở đây được rồi. Nếu cậu có việc gì thì cứ đi đi kẻo muộn.”
“Vậy…cảm ơn anh Nhạc nhé.” Trương Minh đưa đồ cho hắn mà chẳng nghĩ gì nhiều. Đối phương không phải kiểu người thích đùa giỡn đại bài, ai trong đoàn cũng biết điều ấy cả.
Mấy giây sau, Tần Nhạc nhìn hai món đồ trên tay, thở dài một tiếng rất nhỏ.
Hắn mở tập kịch bản mỏng dính kia ra. Bất ngờ khi thấy ba trang giấy chi chít chú thích, khác biệt hoàn toàn với kịch bản sạch sẽ tinh tươm của hắn.
Một hàng chữ xinh đẹp được viết ngay bên cạnh cảnh diễn vừa rồi ——
“Để tạo ra cảm giác tay run của nhân vật, trước khi quay cần phải mang vác nặng! Dùng hết sức thì thôi!”
Tần Nhạc đảo mắt, không nhịn được lắc đầu cười khẽ.
Lúc Kỷ Li đến lập tức nhận ra Tần Nhạc. Tấm lưng người đàn ông rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ thể ẩn dưới lớp áo phông.
Hắn không chỉ đẹp mà vóc người cũng rất tuyệt, mặc bộ đồ bình thường thôi mà cũng tỏa ra nét hấp dẫn khác với khi quay phim.
Kỷ Li lại âm thầm khen hắn, đôi mắt tỏa sáng: “…Thầy Tần.”
Giọng nói quen thuộc truyền tới, Tần Nhạc quay người nhìn xuống.
Đối phương đã thay trang phục diễn, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng tẩy sạch. Mái tóc được buộc qua loa nhưng vẫn có vài cọng tóc lọt lướt rơi trên khuôn mặt gầy gò tinh xảo.
Làn da của thanh niên rất trắng, tôn lên đôi mắt sáng người. Khi không còn cố gắng dặm phấn nâu lên, nốt ruồi nho nhỏ trên sống mũi cao kia cũng lộ ra, vừa mềm mại vừa quyến rũ, đẹp đến kì lạ.
Tần Nhạc nhìn chốc lát, cảm thấy mình đang hoa mắt.
Hắn phát hiện một ngôi sao đã định trước là sẽ tỏa sáng, ngôi sao ấy đang ở rất gần hắn, chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy.