Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người
Chương 11: Áo tím phu quân
Mọi lần thường up chương buổi tối nhưng sáng nay thấy có bạn đọc rất nhiệt tình =)) chương nào bạn cũng bình chọn hết nên mình quyết định sẽ up luôn chương mới để bạn đọc tiếp luôn nè!!!
———-o————-
Sau khi cưới nữ nhi Vân gia vào cửa, ngày thứ ba, Lâu Thanh Trú thức tỉnh, tin tức truyền ra, toàn thành sôi trào.
Lúc Lâu Vạn Lý nghe được tin tức, đang giúp phu nhân hoạ mi, cái tay to mọng của hắn run một cái, giũ ra kích động gợn sóng: “Thật sao?”
Người tới vui vẻ nói: “Lão gia, phu nhân, thiên chân vạn xác, đại thiếu gia tỉnh!!”
Phu nhân cũng không để ý tới lông mày nghệch ngoạc, ôm Lâu Vạn Lý sụt sùi khóc, Lâu Vạn Lý ngửa mặt lên trời gào hai tiếng, nhớ tới lão thái quân, lại kích động nói: “Dừng lại! Chậm rãi nói cho lão thái quân, lão nhân gia lớn tuổi, nhất định phải nói chậm một chút!”
Sau khi phân phó tốt, hắn cùng với phu nhân dắt dìu nhau hướng đại viện đi đến, bước chân càng chạy càng nhanh, nóng vội đến ngay cả xe ngựa đều không ngồi, đám nô bộc liền dắt ngựa xe chạy chậm đi theo phía sau, chậm rãi, đều là cao hứng đến choáng váng người.
Lâu Vạn Lý nước mắt tuôn đầy mặt, chắp tay trước ngực, môi run rẩy ngẩng đầu nhìn trời: “Cảm tạ lão thiên a!”
Hắn chờ giờ khắc này, giống như đã đợi mấy đời.
“Cám ơn lão thần tiên, còn có Niệm Niệm!” Phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, “Cô nương tốt, là cô nương tốt! Đại kiếp hai mươi này của Thanh Trú rốt cục cũng qua a!”
“Đi, nói cho hiệu buôn của chúng ta, phàm là Lâu gia ta, tiền thuê cửa hàng năm nay miễn thu, tất cả vải đỏ giảm nửa tiền, bán trong mười ngày! Nói với bọn họ, con trai của Lâu Vạn Lý ta hết bệnh rồi!!”
Phu nhân nói bổ sung: “Còn có người ở Lâu gia ta, có khế ước bán thân thì trả thêm ba tháng tiền lương, không có khế ước, trả ba xâu tiền, làm cho tất cả mọi người cùng vui vẻ!”
Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô cùng thanh âm chúc mừng vang lên liên tiếp.
Hai vợ chồng bước nhanh đi đến cửa đại viện, xe của Tiết lão thái quân cũng đến, lão thái quân cao tuổi xuống xe, không đợi nha hoàn dìu dắt, đi so với bọn hắn còn nhanh hơn.
“Tôn nhi của ta a . . .” Tiến trước viện, lão thái quân giống như là nhớ ra cái gì đó, lau đi nước mắt, mồm miệng rõ ràng phân phó, “Người đâu, người làm hầu hạ ở đại viện, luận theo tuổi tác, thưởng gấp bội!”
“Trúc lão tiên sinh đâu?” Lâu Vạn Lý hỏi.
“Chúng ta đi Đông Sương biệt viện tìm, chỉ thấy trên mặt bàn đặt một cái bàn tính bằng trúc cùng nửa ấm trà chưa uống xong, người đã không thấy bóng dáng.”
Lâu Vạn Lý ở giữa không trung bái một cái, nói: “Là thần tiên, là thần tiên thật a, công thành lui thân. . .”
Nô bộc lại nói: “Đại thiếu gia sau khi tỉnh lại, đi tới hô vài tiếng tên thiếu phu nhân liền ngất đi, không đến thời gian nửa nén hương lại lặng lẽ mở mắt, để chúng ta đều đến ngoài viện chờ, hắn một người đứng ở hành lang trước chờ thiếu phu nhân. . .”
Nô bộc vừa nói một bên đẩy ra cửa sân.
Lâu Vạn Lý vung tay lên: “A! Đúng đúng đúng, nhanh đi gọi thiếu phu nhân trở về! Lập tức đi Vân phủ mời thiếu phu nhân trở về!”
Đám người đi qua cầu nhỏ, thấy phía trước hành lang rộng bên cạnh ao, Lâu Thanh Trú một thân áo tím khói, đứng ở một bên rừng trúc, mái tóc dài của hắn tán tại sau lưng, đuôi tóc trầm thấp buông thõng nông rộng dây cột tóc, quần áo tùy ý, lại vô cùng đẹp mắt.
Lâu Thanh Trú thấy phụ mẫu đang tiến đến gần, nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, đối bọn hắn cười cười.
“Tỉnh. . .” Lâu Vạn Lý ngơ ngác nói, “Thật sự tỉnh!”
Tiết lão thái quân ném đi quải trượng, kêu tôn nhi, run rẩy bổ nhào qua, đầu gối mềm nhũn, được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.
Lâu Thanh Trú ôn nhu nhìn Tiết lão thái quân nước mắt chảy xuôi từng dòng, mỉm cười.
Tiết lão thái quân nhìn giữa lông mày hắn vẫn có bệnh khí, một người độc lập trong gió, đau lòng cực kì, nhẹ giọng hỏi: “Muốn hay không tìm đại phu nhìn xem a, tôn nhi của ta?”
Lâu Thanh Trú chậm rãi lắc đầu, đôi mắt cong lên đối Lâu Vạn Lý cùng Lâu phu nhân cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ bọn hắn, vung lên vạt áo, có chút khom người cúi đầu, nhẹ nhàng hướng bọn hắn hành lễ.
Lâu Vạn Lý trong lòng bùi ngùi mãi không thôi, hắn đứa bé này, giống như người cõi trên, không có nửa điểm khí tức nhân gian, xa cách tự phụ, không phải là tục tử bình thường.
Lâu Vạn Lý lẩm bẩm nói: “Con của ta!”
Tuy hơi xa lạ, nhưng hắn có thể cảm giác được ít ỏi thân tình ràng buộc, đây là đứa con hắn dưỡng dục chăm sóc hai mươi năm, là con trai của Lâu Vạn Lý này!
Lâu Vạn Lý mang theo phu nhân tiến lên, thương nhân ăn nói khéo léo nhưng giờ này khắc này, hắn một câu đều nói không ra, chỉ có ôm thật chặt Lâu Thanh Trú.
Lâu Thanh Trú kinh ngạc một lát, mắt có chút rũ xuống, tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy phụ mẫu nhân gian của hắn.
“Đa tạ.” Thanh âm hắn khàn khàn, không giống lúc có linh thể réo rắt êm tai, chứng minh hắn lúc này là một thân phàm nhân.
“Thanh Trú a, đứng bên ngoài làm cái gì? Gió lớn, chúng ta vào nhà a, ngươi vừa mới đứng dậy, bệnh còn chưa tốt, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ. . .” Phu nhân lo lắng nói.
Lâu Thanh Trú lắc đầu, ánh mắt lại nhìn phía cổng, hắn đang đợi một người.
“Chờ Niệm Niệm sao?” Phu nhân lau đi nước mắt, giống như là nhớ tới cái gì, nói, “Ai nha, Vạn Lý, chúng ta làm như thế nào cảm tạ đứa bé Niệm Niệm kia?”
Nhắc đến Vân Niệm Niệm, Lâu Thanh Trú khóe mắt thấm nhàn nhạt cười.
Thấy con tươi cười, Lâu Vạn Lý lại cao hứng: “Niệm Niệm là Lâu gia chúng ta phúc tinh, nên hảo hảo cảm tạ!” Trong lòng của hắn tính toán, muốn mua cho phúc tinh này tám mươi dặm cửa hàng!
Tiết lão thái quân gật đầu nói: “Người tới, nghe kĩ lời ta nói, từ nay về sau, thiếu phu nhân là đệ nhất quý nhân của Lâu gia chúng ta, muốn hầu hạ chu đáo, rõ chưa?”
Vinh dự trở thành “phúc tinh” cùng “đệ nhất quý nhân” Vân Niệm Niệm lúc này đang gấp gáp trở về, trên đường đi gặp người Lâu gia đến truyền báo, nói ít cũng có mười mấy người, xa giá còn chưa tới nhà, toàn bộ bách tính kinh thành đã đều biết trưởng tử Lâu gia, Lâu Thanh Trú “người chết sống lại” kia đã tỉnh.
Lâu Chi Lan, Lâu Chi Ngọc là càng chạy càng cao hứng, bọn hắn ngồi trên lưng ngựa, không kiềm nén nổi tươi cười, dứt khoát đem toàn bộ tiền trên người, khoái khoái hoạt hoạt làm tán tài đồng tử một lần.
Tuyết Liễu chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như thế, kích động nói: “Tiểu thư, đại thiếu gia là thật sự tỉnh! Đã có mấy người truyền tin, tin tức xem ra không giả, Tuyết Liễu chúc mừng tiểu. . . Chúc mừng thiếu phu nhân!”
Vân Niệm Niệm trên mặt bình tĩnh, trong lòng biết chuyện hắn tỉnh vậy là không sai, nhưng nàng cầm Tuyết Liễu tay lại đang không ngừng run: “Tuyết Liễu, vẫn là ngươi đang run hay là ta đang run?”
Tuyết Liễu rút tay về, Vân Niệm Niệm thấy ngón tay mình còn đang run run, giống như ngốc tử nở nụ cười, nói: “Nguyên lai là ta đang run a, ha ha ha ha!”
Xe đến trước trạch viện Lâu gia, còn chưa dừng hẳn, liền vọt tới một đám người vây quanh Vân Niệm Niệm, lớn tiếng nói chúc mừng.
Chi Lan, Chi Ngọc từ trong đám người bao quanh mở ra một con đường mới khiến Vân Niệm Niệm an ổn xuống xe, tiến vào gia môn.
Vừa mới tiến gia môn, liền lại chạy tới một đám người, đẩy Vân Niệm Niệm hướng phía đại viện đi: “Thiếu phu nhân, chúc mừng a!”
“Thiếu phu nhân là tiên nữ hạ phàm! Là đại ân nhân của đại thiếu gia chúng ta!”
Vân Niệm Niệm váng đầu hồ hồ, cũng không biết chính mình trở thành cái gì mà ân nhân, hung hăng khoát tay, lầm bầm nói mấy câu “Không khoa trương như vậy.”, “Cùng vui cùng vui”.
Chi Lan, Chi Ngọc chạy nhanh chóng, hai cái thiếu niên trước Vân Niệm Niệm một bước, chạy như bay đến đại viện, trông thấy Lâu Thanh Trú, một tiếng đại ca kêu đi ra, Chi Ngọc nước mắt soạt chảy xuống, Chi Lan hai mắt cũng ngấn lệ, trên mặt còn mang theo mỉm cười: “Đại ca . . . Tỉnh là tốt rồi.”
Trừ bỏ một lần gọi đại ca, những điều muốn nói trong lòng kia đều không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn trông thấy ca ca “sống”, cứ như vậy đứng ở trước mắt, sẽ cười, sẽ hướng bọn hắn gật đầu, sẽ giống đại ca nhà khác, ôn nhu mỉm cười nhìn bọn hắn, đây không phải nằm mơ, là thật.
Bỗng nhiên, Lâu Thanh Trú trên mặt biểu lộ thay đổi, hắn đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cười đến càng sáng lạn hơn.
Lâu Vạn Lý thấy thế, lập tức hiểu được vì sao, mỗi tay một cái, kéo hai cái song bào thai nhi tử bên cạnh đi, hé ra một con đường.
Đầu cầu bên kia, Vân Niệm Niệm bị đám người vây quanh đẩy tiến vào, đứng lên đầu cầu, cùng Lâu Thanh Trú xa xa nhìn nhau.
Đầu cầu bên này, rừng trúc che phủ, tử y nhân mà nàng cứu trở về đang lẳng lặng chờ nàng.
Gió xuân phất qua, mái tóc đen dài của Lâu Thanh Trú chậm rãi tung bay, đôi mắt kia vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
Hai con mắt của hắn càng lóe sáng, giống như một bầu trời đầy sao, khóe mắt ánh lên một chút lười nhác nhập nhèm cười, vô ý hữu ý che đi tiên khí xinh đẹp, huyền ảo mà hắn vốn nên có.
Hắn đứng ở nơi đó, giống như không chút nào để ý, chờ nàng, khí định thần nhàn lại tựa trăng sao, xa xăm không cách nào với tới.
Cái gọi là tiên, chính là thế này, chỉ dám đứng nhìn từ xa, không đành lòng đùa bỡn
Vân Niệm Niệm vốn nên tiến lên, nhưng lại bởi vì tư thái thần tiên như có như không kia của hắn làm cho chần chừ, dừng bước, nghĩ tới hai ngày này, nàng mỗi ngày “khinh nhờn” thần tiên mấy trăm lần, đỏ mặt.
Lâu Thanh Trú khóe miệng hơi động một chút, im ắng kêu nàng: “Niệm Niệm.”
Gặp nàng xấu hổ không dám tiến đến, Lâu Thanh Trú chìm lông mày, giẫm lên guốc gỗ, cộc cộc hướng về phía nàng.
Hắn chủ động hướng Vân Niệm Niệm đi tới, đánh nát khoảng cách mà nàng cho là không thể chạm tới giữa hai người, Vân Niệm Niệm vui mừng, trong lòng nhảy cẫng, nhịn không được chạy vội qua cầu, nhào vào trong ngực của hắn, ôm cổ hắn, vui vẻ cười nói: “Rốt cuộc cũng tỉnh rồi a?”
Nàng hiện tại tự nhiên là cao hứng, hàng trăm hàng ngàn cái hôn, rốt cục cũng không phải tặng không, đây là người mà nàng tân tân khổ khổ hi sinh thân mình cứu sống nha!
Lâu Thanh Trú giống như cười không đủ, có chút cúi người, kéo nàng vào trong ngực, hắn híp mắt cười, lông mi thon dài khẽ rung động.
Lâu Thanh Trú duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt Vân Niệm Niệm, đưa sợi tóc trước mặt nàng vén ra sau tai, ở bên tai nàng nhẹ nói: ” Hôm nay một thân y phục này của ngươi, ta thích.”
Vân Niệm Niệm nhịp tim như nổi trống, cũng không biết mình đang nói bậy bạ cái gì, nói một câu: “Cùng giống như ngươi nha, y phục tình lữ . . . Ta là nói nhan sắc giống nhau.”
Lâu Thanh Trú có chút nghiêng đầu, dù nghe không hiểu, nhưng vẫn hiểu được ý tứ của nàng, hắn cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình, nhìn qua Vân Niệm Niệm đang ngốc trệ, kinh ngạc.
“Vân Niệm Niệm.” Lâu Thanh Trú có chút nheo lại mắt, “Ân cứu mạng không thể báo đáp, ta chỉ có thể. . . lấy thân báo đáp.”
Sau, Lâu Thanh Trú lại ngất đi, góc áo màu tím của hắn từ trong tay nàng trượt xuống, Vân Niệm Niệm ngơ ngác nhìn áo tím phu quân ngất đi trước mắt mình qua, mê man nói: “Cái này cùng với chuyện thương lượng trước kia không giống nhau … đi?”
Thân thể của ngươi nay đã hứa cho ta, Thiên quân, vậy những cái khác đâu??
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâu Thanh Trú: Ai nói muốn cứu người cứu được triệt để, đưa Phật đưa đến tây thiên?
Vân Niệm Niệm: …Ta
Lâu Thanh Trú: Mời ~
Vân Niệm Niệm: *phun máu*
—————————–o————————–
Truyện được edit duy nhất tại: w w w . w a t t p a d . c o m / u s e r / m a t c h a 1 7 1
Xinhãy đọc trên trang chính chủ!!
Mỗi sự quan tâm của các bạn mình đều biết hết và nó cho mình thêm nhiều động lực để tiếp tục làm, cảm ơn các bạn rất nhiều ~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!