Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người - Chương 12: Ô nhiễm Tiên quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người


Chương 12: Ô nhiễm Tiên quân


Lâu Thanh Trú vừa mở mắt, chỉ nghe thấy Vân Niệm Niệm ở bên tai nhắc nhở: “Đường đường là Thiên quân tuyệt đối không thể quỵt nợ!”

Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng cười cười, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Niệm Niệm đang ghé vào bên giường, mặt mày nghiêm túc.

Mắt hạnh của nàng trợn tròn, từng chữ từng chữ nói: “Lấy thân báo đáp, ta không cần, quá già rồi, ngươi thay cái khác.”

Lâu Thanh Trú sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Người nhà ta đâu?”

Vân Niệm Niệm: “Lúc ngươi ngất đi, nắm chặt tay của ta không buông, người nhà ngươi quan tâm, đều trở về rồi.”

Lâu Thanh Trú mỉm cười, nói: “Niệm Niệm, ta vừa tỉnh lại, ngươi liền cùng ta nói mấy chuyện này?”

“Hiện tại chính là hai người chúng ta đem giá nói cho rõ ràng, bây giờ còn không nói, ngươi nuốt lời vậy ta phải làm sao bây giờ?!”

Lâu Thanh Trú nói: “Vậy ngươi nói đi.”

“Ta muốn ngươi cho ta gia tài bạc triệu, tiễn ta về nhà, đến thế giới cũ!” Vân Niệm Niệm huơ tay múa chân nói, “Có thể chứ? Người chỉ cần làm cho hồn phách của ta trở về, nếu được vẫn là đưa cho ta một cái túi càn khôn không gian linh tinh gì đó, đặt trong đó ngàn lượng hoàng kim để ta cầm về nhà, thế nào?”

Lâu Thanh Trú ho hai tiếng, bên trên khuôn mặt dễ nhìn đều là vẻ mờ mịt, sửng sốt hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Khởi trận chiêu hồn, là Trúc Đồng, nếu ta nhớ không lầm, Chiêu Hồn trận dẫn ra hồn phách. . . hẳn là từ bên trong ba ngàn dị thế đi, hồn phách mới chết cùng ta có duyên mới có thể dẫn tới.”

“Cô hồn mới chết?” Vân Niệm Niệm giật mình, biểu lộ trên mặt nàng so Lâu Thanh Trú lại càng thêm mờ mịt.

Lâu Thanh Trú, tàn nhẫn vạch trần sự bình tĩnh mà nàng tự huyễn hoặc mấy ngày nay: “Vân Niệm Niệm, ngươi lúc trước ở thế giới kia trần duyên đã hết, cho nên mới có thể rơi vào Chiêu Hồn trận của ta, ngươi còn muốn ta đưa ngươi quay về chỗ đó?”

Trầm mặc hồi lâu, Vân Niệm Niệm hoảng sợ, mờ mịt đứng lên, chậm rãi đỡ trán: “Ngươi nói cái gì? Ta. . . chết?”

Lâu Thanh Trú nhíu mi, thần sắc có hơi đồng tình: “Ngươi đã quên sao?”

“Nói hươu nói vượn! Hồ ngôn loạn ngữ! Lời nói vô căn cứ! Ta còn đang sống tốt, ngươi mới chết!” Vân Niệm Niệm một hơi mắng xong, cắn răng dậm chân, quay đầu chạy ra ngoài, nàng không muốn ở trước mặt Lâu Thanh Trú chảy nước mắt.

Lâu Thanh Trú ánh mắt dõi theo nàng, thấy nàng chạy vội tới hành lang bên ngoài, ôm cột khóc, buồn bực thở dài.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Trúc Đồng.”

Bàn tính bên trong Đông sương biệt viện lóe lên một trận kim quang, biến mất không thấy gì nữa, thoáng cái đã xuất hiện trong tay Lâu Thanh Trú.

Hắn ngón tay thon dài gẩy gẩy tính châu, nói: “Ngay cả hình người đều không thể duy trì sao?”

Hạt châu trên bàn tính vang động, lấy loại phương thức này nói cho hắn biết: “Chiêu Hồn trận dùng chín thành tu vi, thừa lại một thành để duy trì hình người, hiện tại một thành tu vi cũng sắp tổn hao hết, không thể giúp đỡ Thiên quân.”

“Không trách ngươi, ta chính mình cũng là cái bộ dáng này.” Lâu Thanh Trú khẽ rũ mắt xuống, nhìn tay mình, “Thức tỉnh chỉ là khởi đầu, nguyền rủa vẫn còn, tu vi của ta đều bị phong ấn, linh thể bị thương nặng nề, còn không bằng ngươi.”

“Không phải nói hồn phách dị thế hữu duyên có thể phá giải Cửu Thiên nguyền rủa sao?” Trúc Đồng run thân bàn tính khó hiểu nói, ” Tu vi của Thiên quân, vì sao không cầm về được?”

“Chú có ba tầng.” Lâu Thanh Trú nói, “Giải pháp có hai cách. Một, tìm dị thế hồn phách phá nguyền rủa, hồn giải hồn, phá đi tầng thứ nhất nguyền rủa, khiến cho ta thức tỉnh. Máu đổi máu, phá tầng thứ hai nguyền rủa, khiến cho ta cầm lại tu vi tiên thân. Mệnh đổi mệnh, phá tầng thứ ba nguyền rủa, giúp ta thoát khỏi xác phàm trở về tiên vị. . . Ta từ khi vừa mới bắt đầu đã không tính sẽ để cho nàng lấy máu đổi mệnh cho ta. Cho nên, ta chọn cách thứ hai.”

Lâu Thanh Trú thấp giọng nói: “Chữa khỏi tổn thương của hồn phách, gϊếŧ người thi chú.”

Ánh mắt hắn nhíu lại, đứng dậy, giẫm lên guốc gỗ bước nhanh đi đến bên người Vân Niệm Niệm, cởϊ áσ ngoài, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nàng.

“Muốn nghe tin tức tốt không?” Lâu Thanh Trú ngữ khí bình tĩnh nói, “Ta vừa mới cẩn thận suy nghĩ, ngươi chính là hồn phách rời thể, xác phàm ở dị thế hẳn là vẫn còn, lúc trước ta cũng là như thế, chỉ cần ta đưa hồn phách ngươi trở về, ngươi liền có thể tỉnh lại.”

Vân Niệm Niệm hít hít nước mũi, quay đầu ủy ủy khuất khuất nói: “Thật vậy chăng? Không phải ngươi lừa ta?”

” Lúc thân thể suy yếu, việc hồn rời thể xác cũng có khả năng.” Lâu Thanh Trú trong lòng thở dài, “Ngươi có thể đến giúp ta, nhất định là ngươi có tâm cứu ta nên mới có thể ứng trận mà đến, ta không thể cô phụ phần tâm ý này của ngươi. Chỉ cần ngươi muốn trở về, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

Vân Niệm Niệm cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc nàng xem sách, thật đúng là đối với việc cốt truyện sắp đặt cái chết cho Lâu Thanh Trú mà tức giận bất bình, có lẽ là nàng muốn giúp nhân vật Lâu Thanh Trú này thay đổi kết cục, mới có thể bị sách hút hồn, trở thành cái gì mà hồn phách dị thế hữu duyên như hắn nói?

Lâu Thanh Trú chậm rãi nói: “Nhưng ta hiện tại chính là phàm nhân, cái gì đều làm không được.”

Vân Niệm Niệm bình tĩnh trở lại, lau đi nước mắt, khoát tay nói: “Mà thôi, vậy ngươi nói, ta như thế nào mới có thể để ngươi biến trở về thành Thiên quân có lại tu vi?”

Thấy nàng nhanh như vậy liền có thể tỉnh táo lại, Lâu Thanh Trú hơi dừng một chút, mang theo chút kinh ngạc cùng khen ngợi, nhàn nhạt trả lời: “Tìm tới người thi chú, giải khai nguyền rủa.”

“Đi đâu tìm?”

“Ta không biết.” Lâu Thanh Trú thản nhiên nói, “Xác phàm tựa như một cái phong ấn, đã xem ký ức của ta lúc làm Thiên quân phong tồn, ta hiện tại chính là một kẻ phàm nhân, chỉ còn có ký ức mình nhận được sự chiếu cố của ngươi cùng Lâu gia.”

“Không phải kẻ kia là Thiên tà ma sao?” Vân Niệm Niệm không chút khách khí, nhíu mày khiển trách hắn, “Cái này mà ngươi cũng có thể quên? Ngươi có đáng tin không đây?”

Lâu Thanh Trú nửa điểm cũng không tức giận, hắn giống như đầm nước không gợn sóng, mặc cho Vân Niệm Niệm nói như thế nào, hắn đều chỉ là bình tĩnh nhìn nàng.

” Tùy tùng Trúc Đồng kia của ngươi đâu? Ta xem hắn biết còn nhiều hơn ngươi, gọi hắn tới hỏi thử.”

Lâu Thanh Trú giương lên bàn tính trúc trong tay.

Vân Niệm Niệm sửng sốt.

“Hắn vì triệu hồi ngươi tới cứu ta, đã hao tồn hết tu vi.” Lâu Thanh Trú nói, “Nay chỉ là một cái bàn tính, không thể hoá hình người nói chuyện.”

Vân Niệm Niệm nhe răng trợn mắt, trong đầu bị tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho hỗn loạn tưng bừng, nàng ép buộc mình từ bên trong mảnh hỗn độn này lay ra một tia thanh minh, tiến hành suy luận logic.

“Cái bàn tính trúc này của ngươi nói, ngươi ở trên trời rất lợi hại, hắn gọi ngươi là Thiên quân, nói ngươi là trong lúc đánh nhau với Thiên tà ma trọng thương, đầu thai đến Lâu gia dưỡng thương, nhưng bị Thiên tà hạ nguyền rủa, trúng chiêu.” Vân Niệm Niệm đành phải nhớ lại những lời Trúc Đồng nói, hỏi hắn, “Thiên tà ma, ngươi có nhớ không?”

“Không nhớ rõ.” Lâu Thanh Trú ngữ khí bình tĩnh.

“. . .” Vân Niệm Niệm chống má trầm tư, “Không vội, để ta nghĩ kỹ một chút.”

Lâu Thanh Trú cúi đầu nhìn Vân Niệm Niệm còn đang nghiêm túc suy tư, trong mắt trào ra nhu tình, bên môi cũng lộ ra vẻ mỉm cười.

“Lúc ta lần đầu gặp tiên thân của ngươi, trong tay ngươi cầm hai thanh kiếm, một thanh kim sắc, một phen ngân sắc, rất được, vừa thấy liền biết chính là Tiên Khí, hẳn là vũ khí của ngươi, ngươi có ấn tượng sao?”

Lâu Thanh Trú lắc đầu.

“Vậy ngươi ngẫm lại, ngươi cùng cái bàn tính kia có hồi ức gì không? Có lẽ có thể nhớ tới thân phận của ngươi.” Vân Niệm Niệm chỉ vào Trúc Đồng.

Lâu Thanh Trú: “Không có hồi ức, nhưng có nghi hoặc.”

Vân Niệm Niệm giữ vững tinh thần: “Ngươi nói.”

Lâu Thanh Trú nhìn về phía bàn tính trong tay: “Bên cạnh ta lúc nào cũng treo một bộ bàn tính, nhìn giống cửu thiên ti tài. . . nhân viên thu chi.”

“Ân, như thế, giống quản trướng kế toán. . .” Vân Niệm Niệm gật đầu.

Lâu Thanh Trú lại nói: “Nhưng Thiên tà ma, nghe qua có vẻ là một đại ma khó giải quyết.”

“Ân, quả thật có vẻ rất lợi hại.”

“Một cái quản trướng nhân viên thu chi, cùng Thiên tà ma đại chiến?” Lâu Thanh Trú nói, “Vậy ta vẫn là là nhân viên thu chi, vẫn là chiến thần cửu thiên?”

Vân Niệm Niệm khóe miệng nhếch một cái, chế nhạo hắn: “Ta biết ngươi, chiến thần cửu thiên? Không thể nào, chiến thần sao có thể như đồ ăn, bị một tà ma đánh tới bán thân bất toại?”

Đây không phải lời nói tốt đẹp gì, nhưng Lâu Thanh Trú cũng không có tức giận.

Hắn trầm mặc một lát, nói: “Nếu thế gian còn có Tiên nhân khác lịch kiếp, có lẽ liền có thể. . .”

Hắn lời này giống như là lẩm bẩm, nhưng Vân Niệm Niệm lại hai mắt tỏa sáng: “Nếu có Tiên nữ khác cũng lịch kiếp, ngươi liền có thể hỏi ra thân phận thật của mình, cùng chúng tiên trên trời bắt được liên lạc, trở lại bầu trời?”

Lâu Thanh Trú ngẩng đầu: “Ngươi biết sao?”

Vân Niệm Niệm mang trên mặt nụ cười, một quyền nện vào cây cột bên cạnh, cao hứng một lát, lại trở tay chỉ mình, nói: “Ta rốt cuộc biết vì cái gì ta lại là cái người hữu duyên kia, Lâu Thanh Trú, ngươi nên cảm tạ ta, ta hiện tại chính là Ti Mệnh của thế giới này đấy, trên tay có kịch bản, kịch bản hiểu không?”

Lâu Thanh Trú không hiểu cái từ này, nhưng biết nàng có khả năng giúp đỡ mình, vì thế cười cười, đưa ra hai chữ: “Thất kính.”

Vân Niệm Niệm nói: “Hiện tại thế gian này không chỉ có mình ngươi là tiên, trùng hợp ta còn biết một người nữa, ngay tại Vân gia!”

Vân Diệu Âm có “Cứu thế bồ tát”, bên trong nguyên văn cũng không có nói là Tiên nhân đến từ nơi nào, chỉ nói là từ lúc Vân Diệu Âm tỉnh lại đã có, bởi vì giống yêu tu, xuất thân bất chính, bị Tiên gia chính thống trên cửu thiên khinh thường, nhưng bởi vì trợ giúp Vân Diệu Âm làm hoàng hậu ngàn năm ở nhân gian, công đức viên mãn về tới cửu thiên, mới được Thiên Đế phong làm Quỷ Đế tiên quân, chính thức đứng hàng tiên ban.

Nàng cùng Lâu Thanh Trú nói tới tượng “Cứu thế bồ tát” trong tay Vân Diệu Âm

Lâu Thanh Trú híp híp mắt, nói khẽ: “Có ý tứ.”

“Bất quá chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.” Vân Niệm Niệm bình tĩnh nói, “Cái tiên tượng kia, cùng thiên giới quan hệ cũng có chút đối địch, hơn nữa còn ở tại trong tay Vân Diệu Âm, nàng cùng ta không hợp nhau, chúng ta không thể tùy tiện lấy, nghĩ biện pháp trước tiếp xúc một chút, xem xem lai lịch. . .”

Mẹ nó, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể vào cá phó bản Kinh Hoa thư viện kia.

Lúc Vân Diệu Âm tại Kinh Hoa thư viện tùy ý thăng cấp, một mực mang theo tượng Bồ Tát trong người, tượng Bồ Tát kia có thể co lại thành cỡ ngón tay, cất vào trong tay áo nàng ta, vì nàng trải đường đào hố, trợ giúp nàng làm việc.

Vân Niệm Niệm đành phải cắn răng đánh nhịp: “Tháng sau, Hoàng đế sẽ để cho song bào thai đệ đệ kia của ngươi tiến vào Kinh Hoa thư viện đọc sách, chúng ta tìm một cơ hội, cũng đi vào!”

Nàng chính chợt nghe thấy Lâu Thanh Trú nhẹ ho một tiếng, ngẩng đầu, thấy máu đỏ từ ngón tay của hắn tràn ra.

Mỹ nhân lại thổ huyết!

Vân Niệm Niệm: “Ngươi. . . có nghiêm trọng không? Ta nhớ được vết thương trên tiên thân của ngươi cũng rất nặng, người Lâu gia nói hôm nay ngươi đã hôn mê nhiều lần.”

Lâu Thanh Trú rũ mắt nói: “Thật có lỗi. . . Đây đúng là chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi.”

Hắn lấy ra khăn, cẩn thận chà xát khóe miệng cùng máu trên tay, nói: “Ta tổn thương hồn phách, bình thường dược thạch dùng cũng vô hiệu, mà ngươi là hồn phách khó có được, có thể làm giảm bớt hồn thể đau xót, Y Tiên.”

Vân Niệm Niệm chỉ mình: “Ngươi xác định?”

Lâu Thanh Trú dứt lời, khẽ khom người, ngước mắt nhìn nàng, nói: “Không sai, chưa lành tổn thương cho hồn phách của ta, ta mới có khả năng tìm tới người thi chú, cho nên, ta nghĩ mời nương tử giúp ta chữa thương.”

Một tiếng nương tử, kêu đến Vân Niệm Niệm hoảng hồn.

Trực giác của nàng mách bảo có điều mờ ám, thanh tỉnh nói: “Ta cũng không phải người bỏ dở nửa chừng, ngươi đã có tổn thương, lại chỉ có ta có thể trị, vậy ta khẳng định phải hỗ trợ, chủ yếu là phương pháp trị liệu, ngươi cho nói cụ thể một chút?”

“Ngủ cùng ta.” Lâu Thanh Trú phun ra ba chữ, sau đó dừng một chút, nói tiếp, “Cùng ngươi chi thân, cho khí tức chúng ta ở giữa.”

Ba chữ trước làm cho Vân Niệm Niệm kém chút nhảy dựng, sau khi nghe được nửa câu sau mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay quạt quạt gió nóng, gò má đỏ ửng hỏi hắn: “Nói cho đúng là, vợ chồng cùng giường, ôm ngươi. . . thổi hơi?”

Lâu Thanh Trú bỗng nhiên lộ ra một tia ý cười, thản nhiên nói: “Làm phiền.”

Muốn cả đêm ôm hắn? Mỗi đêm đều ôm?

Nói ngắn gọn, muốn thân thể nàng nỗ lực đi làm bẩn tiên quân, Vân Niệm Niệm cười ha ha hai tiếng, nghiêng đầu một cái, thăng thiên tại chỗ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đạo diễn: Kỳ thật là muốn dính sát, làm cho Vân Niệm Niệm ô nhiễm hắn.

Vân Niệm Niệm: Ý kia, nói đúng là, ta chỉ là thuốc cao da chó trị liệu Tiên Hồn thôi, mỗi đêm ngủ trên người giúp hắn giảm đau.

Đạo diễn: Diễn viên đối với chi tiết sắc tình, đổi góc độ giải thích quá đúng chỗ!!! Thiên tài a!!!

—————————–o————————–

Vui lòng đọc truyện đúng trang chính chủ, cảm ơn!!

Truyệnđược edit duy nhất tại: w w w . w a t t p a d . c o m / u s e r / m a t c h a 17 1

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN