Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng


Chương 4


4. Chương 4

Liêu Túc chơi game cũng khá lâu, trình độ miễn cưỡng được tính là nửa cái Vương giả, mùa giải trước hắn dừng bước ở đẳng cấp tinh diệu, sau đó vẫn kế thừa chìm nổi ở đẳng cấp tinh diệu, thử rất nhiều lần đến cuối cùng liền quỳ, vẫn không thể xông tới Vương Giả.

Nhưng mặc dù không thể lên cấp nhưng trình độ chơi game của Liêu Túc cũng không có trở ngại gì, ấn theo ý tưởng của hắn, mang theo Lương Sở Hàm ngược ngược đám đồng thau kia chỉ là một bữa ăn sáng, tuyệt đối sảng, không có vấn đề gì.

Còn nữa, Vưu Lương Hành vừa mới đăng ký, đẳng cấp đồng thau tất cả đều là tay mới, cơ bản không có tính khiêu chiến. Người chơi Vương Gia Vinh Quang đều biết, xếp đội trong game đều có yêu cầu, chỉ có đẳng cấp liền nhau mới được xếp chơi với nhau, tự nhiên Liêu Túc hắn không thể dùng acc chính đi đánh.

Hắn đăng nhập vào acc phụ mà hồi lâu không vào, đẳng cấp vừa lúc là ngân bạc, ở giữa đồng thau và Hoàng kim, mặt trái có thể lôi kéo Vưu Lương Hành, mặt phải có thể lôi kéo Lương Sở Hàm, thập phần hoàn mỹ a. Nghĩ tới đây, Liêu Túc không nhịn được mà liếc liếc Vưu Lương Hành, rồi càng thêm chờ mong đêm nay.

Đúng vậy, ngày thường hắn bị Vưu Lương Hành nghiền áp nhiều phương diện như vậy, đêm nay trong trò chơi, trước mặt Lương Sở Hàm nhất định phải hảo hảo mà thể hiện một phen!

Làm Vưu Lương Hành trầm mặc, làm Lương Sở Hàm rơi lệ, từ đây độ hảo cảm tăng lên, nhật tử mang em gái mang tiểu đệ tiền đồ vô lượng a!

Liêu Túc bên kia đang mơ tưởng vui vẻ, Vưu Lương Hành bên này mới tiến vào giáo trình có người mới chơi.

Phàm là những người mới đăng ký vào trò chơi, đều sẽ dùng tướng Arthur đi một vòng hướng dẫn, Vưu Lương Hành nhìn giao diện trên máy của mình dựa theo âm thanh nhắc nhở đi sang phải, đi sang trái, tay phải thao tác kỹ năng ra sao tay trái thao tác như thế nào.

Sau toàn bộ hướng dẫn, phản ứng của Vưu Lương Hành khá bình đạm, phương pháp chơi Vương Giả Vinh Quang không khó cho dù là người mới chơi cũng có thể lý giải dễ dàng.

Đơn giản nói về trò chơi, đây là game đối chiến đoàn đội gồm 5v5, phá tháp, hai bên địch ta lựa chọn tướng mình thích rồi tiến hành chiến đấu, phá vỡ tháp thủy tinh của quân địch là có thể thắng lợi, trong quá trình chơi, địch ta phân ra ba đường trên giữa dưới để công thủ, mỗi con đường đều có ba tháp phòng ngự, công pha hết mới có thể đến được tháp thủy tinh của đối phương.

Giết người phá tháp, chỉ đơn giản như vậy.

Vưu Lương Hành dựa theo hướng dẫn cơ bản đánh với máy một trận, nháy mắt khi tiến vào trò chơi hắn nhìn chằm chằm lên đầu của nhân vật, đỉnh mày nháy vài cái, vừa rồi hắn luôn chú ý đến quy tắc của trò chơi, lúc này mới chú ý tới tên của mình, liếc mắt một cái làm cả người khó chịu:

– — Lương Lương đại gia.

Khó trách Liêu Túc kia vẫn luôn cười ngây ngô, ý nghĩ muốn hoạt động quyền cước của Vưu Lương Hành dâng lên nồng đậm, trò chơi đã bắt đầu, Vưu Lương Hành đành phải trừng mắt liếc nhìn tên ngốc vẫn ngây ngô kia một cái rồi tiếp tục chơi game.

Tuy rằng luyện tập với máy rất đơn giản, nhưng đối với người mới chơi thì đây là cách chơi trợ giúp rất nhiều cho họ để nắm giữ trò chơi, có thể nhìn kỹ năng của từng vị tướng, tăng thêm kinh nghiệm. Sau khi Vưu Lương Hành kết thúc một ván, hoàn thành xong huấn luyện cho tay mới, sau đó nhanh chóng nếm thử ghép đôi đối chiến cùng với người chơi.

Vừa mới chơi đã qua 4 giờ, sau đó thuận tiện hắn đem toàn bộ tri thức của trò chơi nhìn qua một lần, thói quen làm việc ngày thường của hắn cũng như vậy, trong lúc này Liêu Túc cũng thăm dò vài lần nhìn sang, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Nói thật, sự nghiêm túc khi làm việc của cậu làm tôi chịu phục a, nếu tôi có một nửa sự nghiêm túc của cậu thì tôi đã đạt Vương giả lâu rồi.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng trình độ người chơi không phải một sớm một chiều là có thể tăng lên, trừ phi đặc biệt có thiên phú, trong lòng Liêu Túc không thèm để ý, vừa nói vừa cười chủ động đi ra ngoài mua cơm cho Vưu Lương Hành.

Sau giờ cơm chiều Vưu Lương Hành hoạt động thân thể đánh quyền anh một giờ, tiếng vang của nắm tay nện vào bao cát cứ quanh quẩn ở trong ký túc xá, lần đầu tiên Liêu Túc nghe mà tâm thần nhộn nhạo như vậy, hắn ôm di động kiên nhẫn chờ tới 9 giờ tối, đột nhiên Liêu Túc từ ghế nhảy lên.

“Lương ca, Lương ca! Nhanh! nhanh online! Tới giờ rồi!”

Sau khi vận động xong hắn tháo xuống găng tay, cởi áo ra, vì duy trì rèn luyện mà cơ bắp xinh đẹp bao vây lấy cốt cách kiện mỹ thon dài, làn da hắn trời sinh đã thiên bạch giờ điểm chút mồ hôi, toàn bộ ký túc xá như tràn lan ra một loại hormone khiến người người nuốt nước bọt.

Sau khi thay đổi một chiếc áo sạch sẽ, Vưu Lương Hành ngồi xuống đăng nhập vào game, hơi thở của hắn vẫn chưa bình phục, hồi lâu sau mới nhận lời mời từ Liêu Túc, Liêu Túc cũng đang chờ đợi, có tiếng thở dốc không nặng không nhẹ của Vưu Lương Hành ở bên cạnh dù có muốn nói nhưng hắn cũng không dám mở mic.

“Được chưa?”

Vưu Lương Hành không đáp lời, ấn vào nút vào phòng trong game, trong phòng chờ ghép đội đã có hai người, Vưu Lương Hành liếc qua một cái.

[ta thích chạy bộ] là Liêu Túc, một người khác [thanh phong trục nguyệt] hẳn là Lương Sở Hàm.

Liêu Túc vội vàng mở mic, khụ khụ hai tiếng rồi nói:

“Học muội, nghe thấy không không?”

Thanh âm ôn nhu tự nhiên của Lương Sở Hàm vang lên:

“Nghe thấy, học trưởng Liêu.”

Một người bị kéo vào phòng bọn họ, Lương Sở Hàm có thể đoán được người kia là ai, nhưng nhìn đến mấy chữ [Lương Lương đại gia] cô không xác định được mà hỏi ra:

“Học trưởng Vưu?”

Đáp án là khẳng định, Lương Sở Hàm nhìn về phía tiêu chí microphone trong khung avatar trống không của Vưu Lương Hành, quả nhiên, chỉ mở nghe không mở mic nói.

“Hắn mới chơi không lâu, đánh rất bình thường, em không cần xen vào hắn, chính mình vui vẻ là được rồi, đúng rồi, em đừng gọi anh là học trưởng, gọi anh là Liêu Túc là được.”

Lương Sở Hàm cũng không khách sáo, cô lên tiếng:

“Chúng ta bắt đầu đi?”

Liêu Túc nói:

“Được rồi.”

Icon ghép đội sáng lên, Lương Sở Hàm có chút xuất thần nhìn vào avatar của Vưu Lương Hành.

Chào hỏi cũng không nói gì, chơi game cũng không nói lời nào, tuy rằng cô không biểu hiện ra nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng chỉ cảm thấy một chút tiếc hận, đối với việc chốc lát nữa bản thân tiến hành trò chơi lại không cảm thấy lo lắng.

Cô chơi game này cũng không ngắn, đã chơi hai mùa, đẳng cấp không yếu cũng có thể so sánh thành tích với người chơi lâu năm, nhưng cô vẫn bình tĩnh cùng với Vưu Lương Hành chỉ đồng thau chơi game, trong đó đều có nguyên nhân.

Hiện tại cô chơi là acc phụ.

Lương Sở Hàm nói dối, khi Liêu Túc hỏi cô đẳng cấp nào, cô do dự trong chớp mắt, rồi nói mình là hoàng kim, trên thực tế cô đã là tinh diệu, tuy rằng về sau thăng cấp có chút gian nan nhưng tiêu chuẩn tuyết đối không quá kém.

Không nói về mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, khiến cho đội ngũ toàn đồng thau, ngân bạc với hoàng kim này thực tế ẩn dấu hai cái tinh diệu, tổ hợp như này đánh với đẳng cấp đồng thau cơ bản thuộc về tổ chức tự ngược một đám người, thành tích nghiêng về một phía.

Tiến vào trò chơi, Liêu Túc sảng khoái nói:

“Lương ca, cậu chọn trước đi.”

Thường thường người mới tiếp xúc với trò chơi, phân nửa người đều chọn xạ thủ, Liêu Túc sợ hắn chậm chân, trước tiên định giúp hắn nói một chút, không nghĩ tới rất nhanh Vưu Lương Hành đã chọn Trang Chu, một tướng có thể đánh xe tăng cũng có thể đánh phụ trợ.

Điều đáng giá ở đây là phân loại các tướng trong Vương Giả Vinh Quang, tổng hợp có các loại: xe tăng, chiến sĩ, thích khách, pháp sư, xạ thủ, gồm 6 loại phụ trợ: phạm vi công kích của xạ thủ là rộng nhất, sau đó đến pháp sư, còn về xe tăng, chiến sĩ, thích khách thì thuộc về cận chiến.

Sau khi bắt đầu trò chơi, xạ thụ phụ trợ đi đường dưới, pháp sư đi đường giữa, chiến sĩ hoặc thích khách đi rừng, còn lại đi đường trên, tuy rằng không quy định về điều này nhưng đây là đấu pháp thường thấy nhất.

Vốn dĩ Liêu Túc định đi cùng Lương Sở Hàm, nhưng sau khi Vưu Lương Hành chọn tướng như vậy, lập tức Lương Sở Hàm chọn xạ thủ Tôn Thượng Hương, không có ai đi rừng, Liêu Túc đành phải chọn vị tướng hắn thường dùng là Khải.

Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng lúc sau vẫn có thể đi đường dưới để hỗ trợ, hảo hảo thể hiện một chút.

“Hai người đánh trước đi, tôi đi bắt người.”

Liêu Túc quay đầu nhìn thoáng qua Vưu Lương Hành, bàn học hai người bọn họ không phải song song mà là đối diện, sau khi hai người ngồi xuống là đưa lưng về nhau, không thấy đối phương, Liêu Túc nghĩ nghĩ, liền kéo ghế của mình đến bên người Vưu Lương Hành, hai người ngồi sóng vai cùng nhau đánh.

Trong mắt Liêu Túc, ván này không có chút khiêu chiến nào, hắn đánh với đẳng cấp đồng thau tuyệt đối là treo lên đánh, nhưng mà hắn không nghĩ tới rằng mới lập flag, đột nhiên bị vả mặt không kịp phòng ngừa.

Thanh máu cùng lam đã thấy đáy, quân địch Công Tôn Ly đột nhiên giành trước một kho máu, đoạt lam từ nơi xa.

Liêu Túc lúc này: “????”

Bị phản lam.

…… Đẳng cấp đồng thau mà biết phản lam sao????

Liêu Túc có chút giật mình, hắn vừa mới cảm thấy vì đẳng cấp đồng thau nên không cần thiết phải quá phận đi tới đối diện, nhưng không nghĩ tới phía đối phương đã ra một chiêu như vậy cho hắn.

Liêu Túc chép chép miệng, nhanh chóng lục soát khu rừng xong, thiếu lam, dã quái quái còn chưa tới cấp 4, hắn đã đi tới đường giữa nằm vùng ở bụi cỏ, định bụng pháp sư phía đối phương sau khi xuất hiện lập tức sẽ chém hắn, nhưng khi hắn vừa lao ra thì đột nhiên ở bụi cỏ phía đối diện một con khỉ cấp 4 nhảy ra, không nói hai lời mới gõ ba phát hắn đã chết.

Liêu Túc: “Ta thao.”

Trên mạng thường nói đẳng cấp đồng thau này nước rất sâu, không nghĩ tới lại sâu như vậy, Liêu Túc không hề khinh địch, tập trung tinh thần nghiêm túc đánh, sau khi hai quân tiếp xúc nhau mới phát hiện phía đối phương quả nhiên không phải nói chơi, đừng nói là trình độ đồng thau, Liêu Túc cảm thấy không biết chừng là Kim Cương đâu.

Đánh không tốt lắm.

Tháp ở đường trên bị hủy rất nhanh, pháp sư ở đường giữa cũng tặng không 4 cái đầu người, Liêu Túc chạy hai bên nhất thời không rảnh lo ở đường dưới, nhưng vẫn bớt thời giờ nhìn bản đồ nhỏ phía dưới, Vưu Lương Hành và Lương Sở Hàm đều còn 1 nửa máu, Lương Sở Hàm chưa chết lần nào, còn Vưu Lương Hành đã chết một lần.

Sau khi chắn một đợt, pháp sư cũng không thể tiến lên được, Liêu Túc một địch bốn, mười mấy giây sau bị đẩy lên tháp đường trên.

“Không được, đường giữa không chịu nổi.”

Lúc trước Liêu Túc bị chết quá nhiều, lúc này kinh tế bị áp chế, phía đối diện ba vị trí đều bị bao vây, hắn cố gắng ngạnh chắn đến khi chỉ còn một chút máu, rồi chật vật rút lui về phía sau.

Trong nháy mắt tháp ở đường trên sắp bị công phá, Lương Sở Hàm cùng Vưu Lương Hành nhanh chóng trở về thành, về thành thanh máu của Lương Sở Hàm và Vưu Lương Hành được hồi phục.

Liêu Túc vội la lên:

“Thủ tháp đi! Đừng đi ra ngoài.”

Lương Sở Hàm nói:

“Không có việc gì.”

Lương Sở Hàm chơi tướng Tôn Thượng Hương, cô vẫn luôn ở đường dưới, cùng với Vưu Sở Hàm hai đánh một, không cảm thấy đối phương quá lợi hại, sau khi xông lên mới cảm thấy xác thật đối phương chơi rất khá, cô phóng ra kỹ năng ra tuy có Vưu Lương Hành hỗ trợ kháng thương tổn nhưng vẫn nhanh chóng tử vong, chỉ đánh cho ba người đối phương một cái kiệt máu hai người còn lại còn nửa thanh máu.

Cô còn không hài lòng đối với chính mình sao, Liêu Túc lại kinh ngạc nghĩ, vị này là hoàng kim ư….?

Nhưng hiện tại không phải thời điểm kinh ngạc, Vưu Lương Hành còn ở tháp phía trên, Liêu Túc và Lương Sở Hàm đồng thời phát ra tín hiệu.

– — Bắt đầu lui lại!

– — Bắt đầu lui lại!

Tín hiệu không ngừng phát ra, Liêu Túc vừa chạy tới nước suối sinh mệnh hồi máu vừa hô lên với người bên cạnh:

“Lương ca, Lương ca! Nhanh chóng rút lui!”

Nhưng Vưu Lương Hành phảng phất như không nghe thấy hai người nói gì, tín hiệu rút lui cũng không thấy được, đối mặt với ba cái địch nhân vẫn anh dũng lao về phía trước, xuyên qua hai người còn nửa thanh máu, đối với người đã cạn kiệt máu tinh chuẩn vứt ra một đống kỹ năng.

– — shut down!!

Âm điệu làm người nhiệt huyết vang lên, Vưu Lương Hành xoay người dán sát vào hai gã quân địch còn lại vứt ra một đống kỹ năng nữa, Liêu Túc nhìn chằm chằm thanh huyết của địch nhân, mắt thấy hai thanh máu từng chút từng chút rớt xuống, vài giây ngắn ngủi  sau âm điệu trò chơi lại vang lên hai lần liên tiếp.

– — double kill!!

– — triple kill!!!

Giết ba người liên tục!!!

Vưu Lương Hành….. giết ba người liên tục!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN