Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc


Chương 20


Thời gian đăng bài: 20:38:53 24/7/2012

Đến mùng bốn Tết, Tư Khiết cùng Thiên Hi tới nhà tôi chơi, ba mẹ rất thích các nàng, tính cách của các nàng vốn dĩ rất cởi mở, chọc cho ba mẹ tôi cười haha. Cơm nước xong, tôi đề nghị đánh bài tú lơ khơ giải trí một hồi, ba ba gia nhập cùng chúng tôi. Tôi hợp tác cùng Thiên Hi, ba ba cùng Tư Khiết, tình hình trận chiến vô cùng kịch liệt, mỗi người đều suy nghĩ kế hoạch đánh thế nào mới có thể thắng. Cứ vui vẻ như vậy thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, chúng tôi đánh tới rất muộn mới kết thúc, ba mẹ không đồng ý cho các nàng trở về, ở nơi này qua một đêm, tôi cao hứng cũng khuyên các nàng không phải đi về, hai nàng cùng nhau báo cho người nhà, sau khi được người nhà đồng ý cũng rất phấn khởi ở lại nhà tôi qua đêm.

Ba người chúng tôi trở lại trong phòng, tắm xong nằm ở trên giường, Thiên Hi nói: “Thật nhớ ba cậu ấy, không biết bây giờ đang làm gì?” Tư Khiết nói: “Tết 30 không phải đã gọi điện thoại sao? Nếu như nhớ, bây giờ gọi điện thoại chẳng phải sẽ biết, haha.” Thế là chúng tôi gọi điện thoại cho từng người, Mạn Văn và Tiểu Đằng đều nhận điện thoại, điện thoại di động của Yen đang bận đường dây. Thiên Hi nói: “Haha, vào lúc này khẳng định Yen đang cùng người yêu nói lời yêu thương rồi, chúng ta liền không quấy rầy nha.” Nghe xong lòng tôi vô cùng buồn bã. Tư Khiết nói: “Nhưng mà các cậu có phát hiện tình cảm của Yen đối với Trương Khải không phải cảm giác yêu rất tha thiết không?” Nói xong chúng tôi nhanh chóng nhìn nàng, Thiên Hi nghi hoặc nói: “Có sao? Bình thường đều thấy bọn họ rất ngọt ngào mà, nếu như Yen không thích Trương Khải thì sao sẽ ở bên cậu ấy?” Tư Khiết nói tiếp: “Tớ cũng không biết nói thế nào, dù sao cũng chỉ là cảm giác thôi.” Tôi nói: “Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, nói cái khác đi.” Tôi dời đi đề tài, tôi không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì của Yen và Trương Khải, vừa nghe thấy lòng liền phiền loạn. Buổi tối ngày hôm ấy chúng tôi trò chuyện suốt đêm, mãi đến khi trời gần hửng sáng mới khò khò ngủ.

Những ngày kế tiếp còn có mười mấy ngày thì đi học, mỗi ngày tôi vẫn kiên trì đi chơi bóng, lúc này không còn buồn bực như hồi trở về, nghe âm nhạc êm tai, lúc ném bóng liên tục vào rổ, chính mình sẽ vui vẻ kêu to, cảm giác thoải mái vô cùng. Tôi nghĩ lòng mình bắt đầu dần dần bình tĩnh, tôi dần dần tiếp nhận chuyện Yen yêu đương rồi, mặc kệ nàng quyết định thế nào, tôi đều hi vọng nàng hạnh phúc, ở ngay bên cạnh nàng thầm lặng ủng hộ nàng, mang tình yêu của tôi đặt ở nơi sâu nhất trong tim, như vậy đối với tôi và nàng đều tốt.

Buổi tối cuối cùng trước khi phải trở về trường báo danh, tôi ở nhà thu dọn đồ đạc, ba mẹ hỗ trợ đóng gói hành lý, tôi than phiền nói: “Tại sao mỗi lần đều phải mang nhiều đồ như vậy ạ? Chả khác gì chạy nạn.” Mẹ nói: “Đến bến xe thì các con trực tiếp bắt xe đi trường học, không nên phiền phức cô cô, cô ấy cũng rất bận bịu. Chút đồ vật này đều cần thiết, chẳng qua là cầm thêm một chút đặc sản cho bạn học của con ăn.” Nhìn mẹ tỉ mỉ săn sóc, tôi cũng không tiện nói cái gì nữa.

Giữa trưa ngày hôm sau, đến bến xe đã nhìn thấy Tư Khiết, Thiên Hi, và người nhà các nàng, đoàn người thật náo nhiệt, từng nhà gửi lời hỏi thăm nhau, sau đó líu ra líu ríu tán gẫu, thật vất vả chịu đựng đến lúc lên xe, nhìn ba mẹ vẫy tay đưa mắt nhìn chúng tôi, trong lòng ê ẩm, tôi không dám nhìn bọn họ, sợ bản thân mất mặt rơi nước mắt. Chắc là đều phải xa nhà, ba người chúng tôi ở trên xe đặc biệt yên tĩnh. Nhưng trong lòng tôi thật giống như mong đợi cái gì…

Lúc chúng tôi sắp tới trường, Tiểu Đằng gọi điện thoại cho Tư Khiết, nói ở trường học chờ chúng tôi, đến cổng trường trời đã đen thui. Mở ra cửa xe taxi, Thiên Hi và Tư Khiết đi xuống trước, các nàng cao hứng ôm ấp nhau. Tôi xuống sau cùng, Mạn Văn và Tiểu Đằng nhìn thấy tôi đồng thời kinh hô, Tiểu Đằng nói: “Mạt Mạt nghỉ đông trở về biến dạng rồi.” Mạn Văn vuốt tóc tôi nói: “Ô! Thì ra Mạt Mạt và Yen của chúng ta đều cùng chạy theo bước tiến của thời đại ha, gần đây rất lưu hành kiểu tóc duỗi thẳng, các cậu đều đi duỗi rồi, đến sáng mai tớ cũng đi duỗi một cái.”

Lúc sắp sửa nhập học, bị bạn học cao trung kéo đi duỗi tóc, trước đây cơ bản đều buộc đuôi ngựa, hiện tại tóc xõa dài đến eo thật là có chút không quen. Tôi nhìn Yen, nàng cũng duỗi thẳng, nhưng sau khi duỗi thẳng lại uốn một đầu tiểu hạt dẻ không nổi bật, thoạt nhìn trào lưu hơn tôi nhiều, rất hợp với khuôn mặt nàng, thật là đẹp mắt!

Yen cũng đang cười nhìn tôi, tôi nhỏ giọng hỏi nàng cười cái gì, nàng nói: “Haha, rất hiếm thấy cậu xõa tóc dài, duỗi thẳng từ sau lưng trông thật giống thác nước đen, nhìn đẹp hơn trước đây rồi.” Nghe nàng nói như vậy, mặt tôi hơi nóng lên. Tiểu Đằng nói tiếp: “Tớ cũng cảm thấy kiểu tóc này rất hợp với cậu, đẹp hơn trước đây nhiều.” Thiên Hi giận dữ nói: “Xì! Tư Khiết, chủ nhật này chúng ta cũng duỗi đi, duỗi thẳng xong cũng sẽ đẹp đẽ hơn nhiều rồi.” Toàn thể cười lớn.

Đoàn người xách hành lý đi về ký túc xá, tôi và Yen đi ở phía sau, nàng muốn giúp tôi xách túi, tôi không đồng ý! Quá nặng rồi. Chỉ cho nàng giúp tôi kéo vali hành lý. Lúc này tôi rất tự nhiên thân thiết dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái của nàng, nàng nghiêng đầu nhìn tôi, hai chúng tôi bèn nhìn nhau cười. Đi được một lúc, tay tôi bất giác hạ thẳng xuống, đụng phải bàn tay của nàng, nàng bỗng chốc nắm chặt ngón tay tôi, sau đó cùng tôi năm ngón giao hợp. Chúng tôi ai cũng không nhìn nhau, xem như không có chuyện gì nhìn về phía trước đi thong thả, lúc này tim tôi đập như tiểu lộc loạn chàng*, đầu hỗn loạn nghĩ có phải nàng căn bản không coi chuyện này là đáng kể, là tôi quá làm to chuyện rồi?! Hay là…Ôi! Lung ta lung tung %#…

(*Tiểu lộc loạn chàng: là chỉ trong lòng thấp thỏm bất an, thường dùng để hình dung tâm tình giữa hai người yêu nhau.)

Tay Yen rất mềm mại, ngón tay mềm mại chạm vào trên da tôi cảm giác rất mịn màng, hai chúng tôi không hề nói gì, chỉ nghe mấy vị phía trước phấn khởi trò chuyện về việc nhà, đột nhiên tôi rất muốn đường trở về ký túc xá dài hơn một chút nữa… dài hơn một chút nữa…đi chậm lại một chút. Mãi đến lúc tới dưới lầu ký túc xá, tôi không nỡ buông tay ra, lòng bàn tay của chúng tôi đều chảy mồ hôi rồi.

Trở về ký túc xá, mỗi người vội vàng thu dọn giường chiếu, tôi đối với việc bọc chăn rất là phiền não, làm cả buổi cũng không làm được, các nàng đều cười tôi ngốc. Yen làm xong liền đi tới dạy tôi cách làm vừa nhanh vừa dễ, tôi nhìn gò má xinh đẹp của nàng, nàng nói gì tôi không quá để tâm nghe, mà nghĩ thầm sắp nhập học rồi, ngày ngày có thể ở bên nàng, thật tốt!

Sau khi Yen nói xong hỏi tôi: “Hiểu chưa?”

Tôi trả lời rất nhanh: “Hiểu rồi.”

Nàng đưa chăn cho tôi, nói: “Vậy giờ cậu làm một lần cho tớ xem?!”

Thôi rồi! Tôi ấp úng nói: “Ặc…cái này…hay là cậu dạy tớ một lần nữa nhé?”

“……” Yen vô cùng cạn lời nhìn tôi.

Đêm nay lại muốn mở bữa tiệc lớn, mọi người cầm đồ ăn mang đến từ trong nhà, mở ra từng cái để ở trên bàn, nhìn đồ ăn mỹ vị tôi mới cảm thấy thật đói bụng. Khi Yen lấy ra một hộp giữ tươi lớn màu trắng đặt ở trên mặt bàn, chúng tôi tò mò xúm lại, vừa mở ra, toàn thể oa oa kêu to, trong hộp chứa một ít thức ăn sắp xếp chỉnh tề, đáng yêu, màu sắc lại còn cám dỗ. Yen nói: “Đây là sushi ba ba làm cho các cậu, là món ăn sở trường của ông ấy.”

Chúng tôi không đợi Yen nói xong đã muốn thò tay lấy ăn, bị Tư Khiết “vô ảnh thủ” vỗ mấy lần, nói: “Đều rửa tay đi, bẩn.” Nói xong đều tranh đi rửa tay, haha~~ vẫn là tôi nhanh nhất, không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một miếng sushi cá chình cho vào mồm, mồm nhai nhai ăn ngon nói không ra lời, trừng mắt giơ ngón tay cái với các nàng, điên cuồng gật đầu. Ngay sau đó liền xuất hiện hình ảnh “gà cướp thực”, haha! Bây giờ ngẫm lại thực sự rất buồn cười. Sushi ba ba Yen làm thực sự rất ngon, còn ăn ngon hơn một số chỗ bên ngoài làm.

Ăn uống no đủ, chúng tôi bắt đầu thu dọn tàn cục, điện thoại Yen vang lên, tôi thấy nàng cau mày, điện thoại vang lên rất lâu mới nhận, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói: “Giờ đã muộn, đến lúc đó nói sau đi.” Liền cúp điện thoại. Nàng thấy chúng tôi nhìn nàng, nàng cúi thấp đầu xuống, không lên tiếng. Ngay lập tức tôi liền nghĩ, có phải nàng và Trương Khải mâu thuẫn cãi nhau rồi không? Không phải là Trương Khải bắt nạt nàng chứ? Trong lòng có chút lo lắng.

Chờ lúc mấy người các nàng đi tắm rửa, tôi đi tới trước mặt Yen, không lên tiếng. Chỉ là chỉ tay lên trần nhà, nàng hiểu ý của tôi, hiểu ngầm cười gật đầu.

Cùng lên sân thượng, hai tháng không đến rồi, nơi này vẫn không thay đổi, chúng tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ. Yen chậm rãi xoay người, nói: “Ôi chao! Vẫn là nơi này tốt, đã lâu không đến rồi.” Tôi cười nhìn nàng, nói: “Haha, giống như tớ nghĩ.” Đầu óc tôi rất loạn, không biết có nên hỏi chuyện giữa nàng và Trương Khải không.

Lúc đang muốn nói gì đó, Yen nói: “Mạt Mạt! Tớ muốn chia tay với Trương Khải.”

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, lo lắng hỏi: “Các cậu làm sao rồi hả? Cậu ta bắt nạt cậu à?”

Yen lắc đầu nhìn phương xa nói: “Không có! Cậu ấy đối với tớ rất tốt, cũng rất tôn trọng tớ.”

Tôi không hiểu hỏi tiếp: “Vậy thì vì cái gì? Cậu ấy tốt với cậu như vậy, cậu hài lòng mới đúng chứ?”

“…..” Yen không trả lời tôi. Tôi đang lẳng lặng chờ nàng mở miệng.

“Tớ phát hiện…tớ không thích cậu ấy.” Qua rất lâu Yen mới nói.

“Cái gì?” Tôi khó mà tin nổi nhìn nàng.

“Haha! Rất kinh ngạc nhỉ? Hôm đó nói với cậu ấy, cậu ấy cũng rất kinh ngạc, cậu ấy không tin lời tớ, cậu ấy hỏi tớ có phải cậu ấy có chỗ nào làm không tốt? Tớ nói không có. Cậu ấy đối với tớ càng tốt, tớ lại càng áy náy. Bây giờ lòng tớ rất loạn, tớ không biết rốt cuộc mình bị làm sao? Tớ chỉ có hảo cảm với cậu ấy, mà không có loại cảm giác động tâm kia, tớ vẫn luôn nghĩ cho bản thân thêm chút thời gian thích ứng, nhưng tớ phát hiện tớ thực sự không làm được. Nghỉ đông cậu ấy thường xuyên hẹn tớ ra ngoài, tớ sẽ lấy các loại lý do chối từ cậu ấy, chỉ có vẽ truyện tranh mới có thể làm cho lòng tớ yên tĩnh lại. Tớ không ngừng hỏi mình, một cậu trai ưu tú như thế, tại sao tớ vẫn không thể yêu cậu ấy? Mấy hôm nay, mỗi ngày cậu ấy đều chờ dưới nhà tớ, chờ đợi ròng rã hơn nửa đêm, bây giờ tớ thực sự không biết làm thế nào?” Yen nói một hơi đi ra.

Lúc này lòng tôi cũng rất loạn, không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể nói với nàng: “Yen, nghe theo cảm giác của chính mình thôi, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.” Nàng thật sâu nhìn tôi, con mắt lập lòe lệ quang, lần đầu tiên tôi thấy nàng như vậy, không tự chủ được tiến lên ôm nàng. Nàng đặt hai tay ở trên eo lưng tôi, ôm tôi sít sao. Ngửi hương thơm dễ chịu trên cơ thể nàng, lòng tôi rất khó chịu, tôi muốn nàng hạnh phúc, không muốn nàng không vui.

“Mạt Mạt, có cậu, thật tốt!” Yen nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN