Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc


Chương 21


Thời gian đăng bài: 22:29:53 26/7/2012

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: “Chỉ cần cậu cần tớ, tớ vẫn luôn ở đây.” Yen rời đi cái ôm của tôi, mỉm cười nhìn tôi, duỗi ra ngón út phải của nàng, haha! Nàng lại muốn ngoắc tay cùng tôi, tôi cười haha câu lên ngón út, nói: “Một lời đã định.” Ngồi một lúc thì cảm thấy lạnh, tôi dắt tay Yen, về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, các nàng đều nằm ở trên giường tán gẫu, nghe thấy chúng tôi trở về, mỗi người đều duỗi đầu ra, Mạn Văn nói: “Hai cậu đi đâu thế? Giờ mới trở về.” Thiên Hi nói: “Trời ơi! Các cậu bỏ lỡ Mạn Văn diễn thuyết chuyện yêu rồi.” Nói xong các nàng cười lớn, tôi và Yen nhìn nhau không nói gì, tình huống gì đây? Tư Khiết nói: “Hai cậu mau mau tắm rửa lên giường nghe kể chuyện yêu nào.”

Tôi nhìn Yen, nói: “Cậu tắm trước nhé?”, nàng đi tới bên giường của nàng cầm quần áo, nói: “Cùng nhau tắm đi! Như vậy tiết kiệm thời gian.” Ặc ~~ tôi còn chưa tắm riêng với nàng bao giờ, có chút ngượng ngùng ngớ ra tại chỗ, nàng nhìn ra tôi nghĩ cái gì, liền cười nói: “Đến bây giờ cậu còn thẹn thùng à? Nhanh nhanh cầm quần áo đi, tớ đi vào chờ cậu.” Tôi chầm chậm cầm lấy quần áo, sau đó mở ra cửa phòng tắm, hơi nóng tràn ngập toàn bộ không gian, tôi lờ mờ nhìn thấy thân thể Yen, nàng đang tắm vòi hoa sen, nàng thấy tôi đi vào, liền nói: “Còn ngớ ra làm gì? Mau mau lại đây.” Tôi nhắm mắt lại, hít sâu! Nghĩ thầm bình tĩnh một chút, không phải là cùng nhau tắm tắm rửa rửa sao? Cậu có, tớ có, tất cả đều có. Cởi!

Cởi xong quần áo, tôi đi tới bên cạnh Yen, nhìn da dẻ trắng nõn tinh tế của nàng, vóc người tỉ lệ duyên dáng, nhìn lại mình một chút, ôi! Bỗng Yen bật cười khì khì, tôi thẹn thùng nói: “Cười gì vậy?” Nàng vẩy nước vào mặt tôi, nói: “Tớ muốn nói rằng cậu cứ nhìn tớ nữa, cậu cũng không cần tắm rửa rồi.” Tôi cảm thấy trên mặt tựa như sung huyết, lập tức mở ra một cái vòi phun khác bắt đầu tắm gội, mắc cỡ chết người rồi. Yen không cam lòng yếu thế, cũng nhìn chằm chằm cơ thể tôi, tôi thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì?” Nàng xấu xa cười nói: “Haha, nhìn kỹ vóc người và da dẻ của cậu rất tốt nha, chỉ là cái phía trước kia vẫn chưa hoàn toàn phát dục tốt.”

Ôi chúa ơi!!! Nàng lại nói cái này với tôi, tôi rất muốn đào cái lỗ chui vào. Bản năng che khuất trước ngực, tức giận nhìn nàng, nàng cười càng thêm vui vẻ. Đây là lần đầu tiên tôi tắm riêng cùng nàng, đã bị trêu đùa rồi.

Rửa mặt xong, nằm ở trên giường, các nàng còn đang tràn đầy phấn khởi trò chuyện, hóa ra các nàng đang nói những chuyện giữa nam nữ kia, Mạn Văn và Thiên Hi nói tường tận sinh động như thật, tôi nghe xong mặt đỏ tới mang tai. Trời ạ, các cô nàng này! Thiên Hi cùng Tiểu Đằng giống như nghe nghiện, vừa cười vừa hỏi: “Không phải lần đầu tiên sẽ rất đau sao?” Mạn Văn nói: “Đúng vậy! Đau xong lần thứ nhất sau đó thì sẽ không đau nữa rồi. Yen, cậu có đem lần đầu tiên cho Trương Khải không? Khà khà.” Lúc này ký túc xá tức khắc lặng xuống, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi, tuy rằng đây là chuyện riêng tư, nhưng kỳ thực tôi cũng rất muốn biết chuyện đó, chúng tôi đều đang mong đợi Yen trả lời.

“Chúng tớ ngay cả hôn môi vẫn chưa có, đâu ra cái đó?” Yen rất lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Mạn Văn kêu to.

“Hả????” Thiên Hi kinh ngạc thốt lên.

“Không thể tin nổi.” Tiểu Đằng thán phục.

“Ôi mẹ ơi!” Tư Khiết cảm thán.

Mà giờ khắc này, sau khi nghe được đáp án, tôi vui vẻ vô cùng, tôi rất muốn xuống giường đi ôm ôm nàng, thoải mái thở ra một hơi lớn, ha!!!

Thiên Hi nói tiếp: “Các cậu cũng quá tuân thủ phép tắc nhỉ? Hòa thượng ni cô cũng không có thuần khiết như các cậu, tớ phục rồi!”

Tư Khiết nói: “Yen, Trương Khải chưa từng yêu cầu à?”

Yen nói: “Có, nhưng tớ từ chối rồi.”

Mạn Văn nói: “Trời ơi! Vậy thật là khổ Trương Khải, một người đàn ông bình thường không chịu được cái này nhất.”

Thiên Hi nói: “Xì! Vậy thì để cho hắn tự mình “đi máy bay”* thôi.”

“Cái gì là máy bay?” Tôi và Yen đồng thời không hiểu hỏi.

Qua vài giây, mấy người các nàng cười muốn ngoác miệng luôn rồi, không ngừng mà đập giường. Ôi! Đêm nay thật là một ban đêm đồi trụy…

(*Đi máy bay: tự ‘sướng’ đó.)

Sau hôm khai giảng, đi trong lớp báo danh, giáo viên chủ nhiệm mở họp lớp, công bố thành tích kì thi lần này, thành tích điểm văn hóa và điểm thuật khoa* của tôi đứng thứ ba, giáo viên chủ nhiệm hi vọng tôi không ngừng ra sức cố gắng đoạt học bổng. Họp lớp kết thúc, tôi muốn nói tin tức này cho Yen, không chút suy nghĩ liền đi tìm nàng.

(*Thuật khoa: Gồm có âm nhạc, mỹ thuật, thể dục. Thuật khoa của Mạt Mạt là âm nhạc.)

Đi tới cửa phòng học của nàng, tôi trông thấy nàng rất nghiêm túc nghe giảng, Trương Khải an vị ở bên cạnh nàng, nhìn họ thật đẹp mắt. Tôi nghĩ tới chuyện đêm đó Yen nói với tôi, nàng chính thức đưa ra chia tay với Trương Khải ư? Lúc này, Yen nhìn thấy tôi, đầu tiên là kinh ngạc rồi tới vui vẻ, nàng dùng tay ra hiệu một cái, bảo tôi đi xem điện thoại di động, trong chốc lát tin nhắn đã tới: “Ở ngoài cửa chờ tớ, rất nhanh sẽ tan học.” Tôi không trả lời, nhìn nàng rồi dùng tay ra hiệu OK.

Tôi dựa vào hành lang chờ nàng, đại khái qua mười phút, liền nghe thấy thanh âm ồn ào, tan học rồi. Yen rất nhanh chạy ra, kéo tay tôi, nói: “Sao lại đến phòng học tìm tớ?” Tôi vuốt sau gáy, không dám nhìn thẳng nàng, nói: “Khà khà! Tớ mới vừa kết thúc họp lớp liền muốn tới đây tìm cậu, bây giờ các cậu muốn đi ăn cơm à?” Tôi nhìn Trương Khải và Yen. Trương Khải nhìn Yen, nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?” Yen không từ chối cũng không trả lời.

Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi, cầm điện thoại di động gọi cho bọn Tư Khiết, lúc chúng tôi đi đến căn tin, các nàng cũng lại đây rồi. Ở trên đường, Yen và Trương Khải không có trao đổi, chỉ có hai chúng tôi nói chuyện, lúc đi đến căn tin gọi cơm, Trương Khải còn muốn giúp Yen thanh toán, bị Yen từ chối rồi. Khi cùng nhau ăn cơm, Trương Khải dào dạt tâm sự không nói gì, chỉ là cười ứng phó, cảm giác bầu không khí là lạ. Khi gần như ăn xong, Trương Khải đứng lên nói: “Các cậu từ từ ăn, tớ còn có việc, đi trước.”

Trương Khải đi rồi, Thiên Hi bà tám nhỏ giọng hỏi: “Cậu với Trương Khải làm sao rồi hả? Cãi nhau à? Hôm nay bầu không khí sai sai.” Yen cúi đầu ăn cơm, không nhìn chúng tôi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tớ chia tay với cậu ấy rồi.” Nói xong, các nàng kinh ngạc mở miệng nói không ra lời, đũa cầm lên vẫn không nhúc nhích, thịt bò Tiểu Đằng gắp rơi xuống trên bàn, nàng nói: “Không đúng mà! Ngày cá tháng tư còn một quãng thời gian đây.” Tư Khiết khôi phục như cũ, nhìn tôi và Thiên Hi, nói: “Lúc trước tớ đã nói, cảm thấy tình cảm của Yen đối với Trương Khải không phải loại yêu đó, thật bị tớ nói đúng rồi. Ôi! Giải quyết nhanh chóng cũng tốt, không thích liền nói ra, thừa dịp thời gian còn chưa dài, tớ nghĩ Trương Khải cũng không quá đau khổ.” Thiên Hi nói: “Tớ cũng cảm thấy sớm nói sớm tốt, dưa hái xanh không ngọt.” Mạn Văn trêu chọc nói: “Ôi chao! Từ đây một phong cảnh mỹ lệ của vườn trường chúng ta liền phải biến mất rồi, đáng tiếc! Nhưng mà Yen, tớ rất thưởng thức quyết đoán của cậu, cái thứ gọi là tình cảm này sợ nhất chính là dây dưa dài dòng.”

Yen giơ lên vitasoy* trong tay, nói: “Các chị em! Chúc mừng tớ về với độc thân đi.” Toàn thể bất đắc dĩ cười chạm bình, tôi nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ, nàng vui vẻ là được.

(*Vitasoy: Sữa đậu nành nổi tiếng của Hongkong.)

Mấy ngày kế tiếp Trương Khải không có lại tìm Yen, xem như yên bình lại. Tôi và Yen khôi phục thăm phòng đàn của nhau như trước đây, ngày đó nàng cầm một phần phổ nhạc sang đây, phấn khởi nói: “Mạt Mạt, cậu xem. Tớ giữ thứ mà cậu thích nhất, phổ piano của bậc thầy Hisaishi Joe trong anime của Miyazaki Hayao mà ba ba đi Nhật Bản mua, còn có một vài violin solo đó.” Tôi vui mừng cầm bản phổ nhạc có trang bìa tuyệt đẹp này, mở ra xem, quá tốt rồi. Tôi phấn khởi ôm nàng, nói: “Haha, thứ này chính là rất khó mua được, vui chết tớ rồi.” Nói xong không tự chủ được hôn mặt nàng một cái, bầu không khí đột nhiên lắng xuống, xong rồi, không khống chế được.

Nàng đỏ mặt ngây ngốc cười với tôi, nói: “Haha, ngoại trừ ba mẹ, tớ còn chưa từng bị người ta hôn mặt đâu.” Tôi không biết làm sao, hai tay cầm bản nhạc buông ở sau lưng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi! Tớ không phải cố ý.” Nàng xì cười, nói: “Biết ngay là cậu không biết nói đùa, được rồi, không trêu cậu nữa, nhanh nhanh mở ra trang 18, tớ kéo đàn cậu đệm nhạc, rất muốn lập tức thử một chút xem.”

Tôi mở ra bản nhạc, đặt ở trên kệ đàn, lật lên số trang nàng nói –《Tòa lâu đài trên không 》, tôi mỉm cười nhìn nàng, đây là nhạc khúc tôi rất thích. Nàng cũng đặt phổ nhạc của nàng trên kệ, gật đầu ra hiệu tôi có thể bắt đầu. Tôi nhìn phổ nhạc, lúc mười ngón kết hợp cùng phím đàn, khúc nhạc dạo duyên dáng chậm rãi vang lên, nguyên bản tác phẩm này thật sự là quá tuyệt vời, lúc tiếng đàn của Yen đi vào, lông toàn thân tôi đều bị dựng lên, tiếng đàn vĩ cầm phảng phất như một con chim nhạn bị thương trong lúc dọn nhà, đang ở bên trong giai điệu này ra sức tạt qua, nó bay cô độc và ưu thương, nhưng lại biểu hiện ra kiên định và nhiệt tình. Không nhịn được nước mắt lưng tròng, không thể không tán thưởng tài hoa soạn nhạc của Hisaishi Joe, âm nhạc của ông luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp, điềm tĩnh và an tường.

Thử tấu xong, trong mắt hai chúng tôi lập lòe ánh lệ, hiểu ý cười lên, Yen nói: “Âm nhạc này thật có thể đánh động lòng người, không hổ là Hisaishi Joe.” Về sau cả ngày chúng tôi đều ở lại phòng đàn, không biết mệt mỏi hợp tác nhạc khúc khác, đây là một trong những chuyện xưa đáng giá hoài niệm nhất của tôi và nàng trong thời học sinh tốt đẹp.

Editor

Tenkuu no Shiro Laputa: Bài mà Yen và Mạt Mạt hòa tấu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN