Sau Này Của Chúng Ta - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4626


Sau Này Của Chúng Ta


Phần 12


Chỉ vì mục tiêu là một ngôi nhà mà tôi lao vào làm ngày làm đêm, dẹp hết công việc dịch thuật và tư vấn du học sinh sang một bên để cày cuốc làm bản kế hoạch chiến lược bán biệt thự liền kề kia.

Trong thời gian này, thỉnh thoảng tôi và Hoàng vẫn gặp nhau, không phải gặp theo nghĩa đụng mặt mà là gặp ở trên giường. Thỉnh thoảng anh sẽ bảo tôi đến nhà ở khu đô thị lần trước để nấu cơm, ăn uống xong xuôi thì làm tình. Tôi cũng dần quen trở lại với việc thân mật nên cũng không có cảm giác đau như những lần trước nữa, có lần còn không nhịn được còn buột miệng rên rỉ một tiếng. Anh nghe xong lập tức nhíu mày, lạnh lùng nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

– Gọi tên tôi.

Tôi xấu hổ quay đi chỗ khác, mím chặt môi không nói, trong lòng kịch liệt giãy giụa giữa lương tri và cảm xúc xác thịt. Biết rõ việc mình đang làm trái với đạo đức nhưng không thể kiềm chế được, biết rõ không nên buông thả nhưng lại đắm chìm trong đó, tôi đúng là điên rồi.

Anh thấy tôi không đáp thì đột ngột ấn hông mạnh một cái, bực bội nhắc lại lần nữa:

– Gọi tên tôi.
– Tôi không muốn.

Lần này anh không trả lời nữa mà chỉ kịch liệt ra vào, từng động tác mạnh mẽ dứt khoát, dồn dập đến mức tôi không thể thở được. Lý trí tôi dần dần bị sự điên cuồng của anh ăn mòn, trần nhà lắc lư theo mỗi lần anh chạm vào nơi sâu nhất trong tôi, cuối cùng khi cơ thể bị sự khoái cảm thổi quét, lý trí hoàn toàn sụp đổ. Lần thứ ba anh nhắc lại mấy chữ “Gọi tên tôi”, tôi chịu không nổi, trong cơn đê mê bật ra đúng một chữ: Hoàng.

Anh siết chặt lấy vai tôi, hơi thở hỗn loạn, cổ họng khàn đặc đáp một tiếng:

– Đúng rồi. Thế mới ngoan.

Sau khi cơn kích tình qua đi, anh vẫn theo thói quen cũ, lập tức đứng dậy vào phòng tắm xả nước. Tôi nằm trên giường, trải qua sự thăng hoa thì cảm xúc cắn rứt và tội lỗi lại ập đến, mỗi lần chung đụng xong đều có cảm giác này nhưng không có cách gì khống chế được, bất lực mà không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng điện thoại anh để trên bàn đổ chuông, tôi định không tò mò nhưng không hiểu sao mắt vẫn không nhịn được, liếc vào màn hình một cái, thấy tên người gọi được anh lưu một chữ Phương.

Điện thoại chuyển thành gọi nhỡ, người bên kia lại gọi lại. Lúc này, Hoàng từ trong phòng tắm đi ra, cầm điện thoại lên thì hơi nhíu mày, chần chừ một lát mới nhấn nút nhận cuộc gọi:

– Alo.
– Anh đang ở đâu thế? Em gọi mấy lần không được.
– Anh vừa có ít việc, sao thế?
– Tối nay mình có hẹn, anh bận quá nên quên rồi hả?
– À…

Anh hơi liếc tôi đang bò dậy mặc quần áo ở phía sau, không có ý định đi chỗ khác để nói chuyện nên vẫn đáp:

– Giờ anh qua đón em.
– Em giận rồi, anh phải làm gì cho em hết giận đi. Ví dụ như trên đường đến thì mua kem cho em chẳng hạn?
– Muốn kem gì?
– Haagen-Dazs vị dâu tây nhé.
– Còn gì nữa không?
– Không, chỉ cần kem vị dâu tây thôi.
– Ừ.
– Thế em chờ anh ở trước cổng nhà nhé?
– Ừ.

Nghe thấy mấy lời bọn họ nói, tự nhiên tôi lại thấy nghẹt thở, người đàn ông này mới cách đây vài phút vẫn còn làm tình cùng mình, xuống giường xong lại lập tức đối xử dịu dàng với người con gái khác, dù không có tư cách để ghen nhưng tôi vẫn thấy lòng đau nhói.

Mặc quần áo xong, tôi im lặng trèo xuống giường, định tự đi về. Bình thường mỗi lần tôi làm xong Hoàng sẽ quay lại công ty, tiện đường sẽ chở tôi qua bệnh viện với mẹ luôn, nhưng hôm nay tôi biết anh bận nên tự giác đi taxi. Ai ngờ còn chưa kịp ra đến cửa thì anh lại đột nhiên nói:

– Xuống dưới nhà đợi tôi.
– Tôi đi taxi về cũng được.
– Tôi không thích dùng chung.
– Dạ?

Hoàng không trả lời lại, chỉ lạnh lùng cầm quần áo đi thẳng vào trong phòng tắm. Cái kiểu ăn nói nửa chừng nửa vời này tôi quen rồi, suy nghĩ một lúc cũng hiểu ý anh là “giờ này muộn, tôi đi taxi về lỡ gặp chuyện gì thì anh lại phải dùng chung với người khác, cho nên mới bảo đưa tôi về”. Tôi không chấp anh, mà có chấp cũng không được, giờ anh đang là người bao tôi nên nói gì thì tôi phải nghe nấy, cho nên đành ngoan ngoãn xuống nhà ngồi đợi.

Một lúc sau Hoàng đi xuống, thấy tôi vẫn đang ngồi đợi thì ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng. Anh rồi lấy xe chở tôi về, trên đường đến bệnh viện thì dừng một cửa hàng kem Haagen. Tôi cứ nghĩ anh sẽ vào đó mua kem vị dâu tây mang đến cho Phương, thế nhưng lúc anh đi ra lại cầm theo một hộp kem vị Vani đang còn bốc khói lạnh, ném cho tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn hộp kem rồi lại nhìn anh:

– Sao lại đưa cái này cho tôi.
– Cửa hàng chỉ còn mỗi vị này, lỡ mua rồi. Cô không ăn thì vứt đi.

Kem Haagen rất đắt, tôi thích Haagen vị Vani nhưng lâu rồi có thèm cũng tiếc tiền không dám mua, mỗi lần đi qua chỉ đứng ngoài nhìn thôi. Tôi biết thứ này lẽ ra là anh mua cho một người phụ nữ khác, chẳng qua là vì không còn đúng vị cô ấy thích nên mới đem cho tôi, nhưng dù sao cũng bỏ tiền ra mua rồi, vứt đi thì tiếc nên tôi nói:

– Tôi ăn cũng được.

Hoàng không nói gì nữa, lặng lẽ nổ máy xe lái đi. Tôi ngồi trên xe cũng lặng lẽ ăn hộp kem Haagen-Dezs vị vani đó, khi vừa ăn hết miếng cuối cùng thì cũng vừa vặn lúc xe dừng lại ở cổng bệnh viện.

Tôi ôm theo vỏ hộp kem đi vào, ai ngờ mới đi được mấy bước thì bỗng nhiên lại gặp Hoa từ bên trong đi ra. Nó thấy tôi xuống từ xe của anh thì ngay lập tức trợn tròn mắt, còn chưa kịp nói gì thì oang oang nói:

– Bà chết nhé, sao bà lại đi với sếp? Khai mau.
– Sếp đâu mà sếp, mày đi đâu đến đây thế?
– Em đến thăm mẹ chị chứ làm gì, gọi mãi mà không thấy chị nghe máy nên em tự đến. Hôm nay thì bắt được quả tang rồi nhé, không khai là em dùng cực hình tra khảo.

Xe của Hoàng là xe xịn, biển lại còn ngũ quý nữa nên nó nhìn cái là nhận ra ngay, tôi không chối được nên đành nói dối:

– Chị gặp sếp giữa đường nên xin đi nhờ xe.
– Còn lâu em mới tin. Hà Nội người đông như kiến, bà gặp giữa đường mà dễ thế à?
– Thật mà.
– Cổ bà còn đầy vết tích kia kìa.

Tôi giật mình, theo phản xạ giơ tay lên kéo cao cổ áo lên che đi mấy dấu hôn xanh đỏ trên đó. Hoa thấy tôi đột nhiên trở nên lúng túng thế thì không cần dùng cực hình tra khảo thì cũng đoán được giữa tôi và Hoàng xảy ra chuyện gì rồi.

Nó lập tức thu lại vẻ cợt nhả, khó tin nhìn tôi:

– Ơ mẹ ơi… thật đấy à?
– Chị…
– Đi. Đi sang quán café bên đường ngồi nói chuyện với em đã.

Ngồi trong quán café, tôi vẫn xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mặt Hoa, cảm thấy ngượng với nó kinh khủng. Trước giờ ở công ty mọi người đồn đại về tôi rất nhiều, duy nhất chỉ có Hoa là luôn bảo vệ tôi. Tôi luôn nghĩ người khác nói về mình sao cũng được, chỉ cần Hoa không hiểu sai về tôi là đủ rồi. Nhưng chắc bây giờ nó cũng sẽ không tin tôi nữa.

Nó nói:

– Chị giỏi thật, dám giấu em bao nhiêu lâu nay.
– Thật ra chị với sếp… không phải thế đâu. Không như em nghĩ đâu.
– Thế cuối cùng là hai người làm sao? Nói cho em nghe xem nào.
– Không phải yêu nhau. Chỉ là…
– Chị muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ phải không?

Tôi ngẩng lên nhìn nó, thấy ánh mắt Hoa không có vẻ khinh rẻ hay chế nhạo tôi mà chỉ có sự thương cảm, đành mím môi gật đầu. Nó nghe xong thì lập tức thở dài:

– Lúc thấy chị xoay sở được cả một khoản tiền lớn để mổ cho mẹ thế thì em cũng đã nghi nghi rồi nhưng không dám hỏi. Em cứ nghĩ chị vay được ai cơ.
– Chị không vay được nên… mới tìm đến sếp.
– Quái lạ nhỉ? Bình thường bao nhiêu người trong công ty mình thích sếp mà sếp có ngó ngàng gì đâu. Trong khi chị cũng chẳng tiếp xúc với sếp mấy, làm sao chị hốt được sếp thế?
– Chị nói bọn chị là người yêu cũ thì mày có tin không?

Hoa đang uống dở ngụm café, nghe thấy thế thì suýt sặc. Nó cố sống cố chết nuốt xuống bụng rồi trợn mắt nhìn tôi:

– Thật á? Chị với sếp là…
– Nhỏ mồm thôi.
– Chị với sếp là người yêu cũ á?
– Ừ.

Tôi gượng gạo nở nụ cười, chậm chạp kể lại chuyện của tôi và Hoàng cho nó nghe. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác tin tưởng Hoa, thậm chí còn tin nó hơn cả Mai nữa. Đối với Mai thì toàn nó hỏi thì tôi mới trả lời, còn với Hoa thì tôi kể chuyện gì cũng thấy rất nhẹ lòng.

Sau khi tôi kể xong, tự nhiên lại thấy con bé mếu máo, chẳng hiểu sao có mỗi thế mà nó cũng sụt sịt được. Nó bảo:

– Sao chị không nói với em ngay từ đầu. Có gì cũng tự chịu thế. Chị phải nói với em chứ?
– Chị may vày năm triệu rồi còn gì, mày đập lợn cho chị vay rồi, chị không dám nhờ vả mày nữa.
– Em không có tiền nhưng ít ra em còn chia sẻ với chị chứ. Chị dở hơi bỏ xừ, chẳng chịu nói với em gì cả. Nói ra mới nhẹ lòng chứ, ôm vào thân mãi không nặng đầu à?

Đang sợ nó coi thường mình, thế mà giờ thấy Hoa khóc thế này tự nhiên tôi lại thấy tủi thân cực, như kiểu bao lâu nay có chuyện gì cũng không dám chia sẻ với ai mà toàn âm thầm tự chịu, giờ có một người vì chuyện của mình mà rơi nước mắt thế, tôi xúc động kinh khủng.

Tôi rút ra một tờ khăn giấy đưa cho nó, cố nặn ra nụ cười:

– Có thế thôi mà cũng khóc. Chị mày được thịt anh trai đẹp, lại có tiền mổ cho mẹ, mày phải vui mới đúng chứ.
– Ừ nhỉ. Đúng là được thịt trai đẹp nhỉ?
– Đấy, có thiệt thòi chỗ nào đâu mà mày khóc.
– Nhưng mà sếp sắp lấy vợ rồi, sếp lấy vợ thì chị định sao?
– Không sao cả, vẫn sống bình thường thôi.
– Em không tin, nhìn mặt chị vẫn còn yêu sếp thế kia mà.
– Yêu thôi chứ có nhất thiết phải ở bên nhau cả đời đâu. Chị thấy như này được rồi. Có tiền mổ cho mẹ chị, rồi cố gắng kiếm lấy cái nhà để che mưa che nắng, thế là xong. Bình thường mày cũng toàn nói “không cần đàn ông” đấy còn gì. Sao giờ cứ phải lo chuyện sếp lấy vợ thì chị sẽ làm sao thế.
– Nhưng mà…
– Chị không sao đâu. Đừng lo.
– Ừ, chị nhớ đấy, từ giờ có việc gì phải nói với em. Nếu sếp bắt nạt chị thì em đấm cho, đuổi việc em cũng được, em đấm hết.
– Rồi rồi. Đói không, đi ăn cái gì đi.
– Thôi em về nhà đây, chị vào với mẹ chị đi không muộn. À, em xin bố em được ít tài liệu cho chị, đây này, định gửi chỗ mẹ chị mà quên mất. Tý nữa thì cầm về luôn nhé.

Hoa vừa nói vừa loay hoay móc từ trong túi ra một xấp tài liệu dày cộp đưa cho tôi, bố nó làm trên tổng nên mới có những thứ này, nó mất công xin về chỉ để tôi có thêm tư liệu làm bản kế hoạch.

Sống mũi tôi càng lúc càng cay xè, muốn nói hai chữ “cảm ơn” nhưng biết kiểu gì nó cũng gạt đi, nên cuối cùng chỉ nói:

– Có nhà chị sẽ bao mày đi kem Haagen cả tháng luôn.
– Thật nhé, bà nói đấy nhé. Em chờ ăn kem Haagen của bà đấy.
– Thật, thề luôn.
– Thế về thôi, chị về làm bản kế hoạch, em về chờ em ăn kem.
– Ừ, về thôi.

Bởi vì có sự động viên tinh thần rất lớn lao của Hoa mà tôi càng thêm quyết tâm, mấy ngày tiếp theo vùi đầu vào làm việc cả ngày cả đêm, đến khi xong xuôi lại phải chờ thuyết trình trước hội đồng giám khảo lần nữa rồi mới có kết quả.

Hôm đó đến lượt tôi là người thuyết trình, mặc dù rất run nhưng nghĩ đến việc có một ngôi nhà để hai mẹ con tôi che mưa che nắng, thêm vào đó còn được Hoa hết lời động viên nữa, tôi thu hết can đảm vào phòng hội nghị, đứng lên trước máy chiếu, dõng dạc nói:

– Chào tất cả mọi người, tôi tên là Nguyễn Thục Như, nhân viên phòng kinh doanh. Lần này công ty phát động chương trình sáng kiến chiến lược bán biệt thự liền kề, tôi đã xây dựng một bản kế hoạch với mục tiêu có thể bán hết được năm trăm biệt thự trong vòng ba tháng tung ra thị trường, hy vọng sáng kiến này sẽ được hội đồng giám khảo ghi nhận.

Hội đồng giám khảo lần này gồm có 5 người, có phó giám đốc và các trưởng phòng. Bởi vì lần này người dự thi khá đông nên bọn họ có lẽ đã quá quen với những màn giới thiệu kiểu này, tôi nói xong mà cũng chẳng có ai thèm lên tiếng.

Tôi hắng giọng một cái, lấy lại tinh thần rồi chuẩn bị thuyết trình, thế nhưng mới vừa nói được mấy câu thì đột nhiên cửa phòng hội nghị mở ra, tiếp theo là anh cùng với anh Toàn trợ lý bước vào.

Thấy giám đốc đến, sắc mặt của năm người trong hội đồng giám khảo lập tức thay đổi, tất cả không hẹn mà cùng đồng thời niềm nở đứng dậy chào anh. Hoàng không nói gì, chỉ khoát tay một cái tỏ ý bảo mọi người cứ ngồi xuống, đừng vì anh mà làm ảnh hưởng đến việc giám khảo và thuyết trình của tôi.

Tôi nghe ông phó giám đốc nói:

– Sếp đến rồi đấy ạ? Hôm nay chỉ chấm khoảng sáu, bảy người nữa là hết sếp ạ.
– Đây là người thứ mấy rồi?
– Người thứ ba ạ.
– Ừ.

Mấy người họ chọn vị trí chính giữa phòng hội nghị để anh ngồi, sau đó mới quay sang bảo tôi:

– Hôm nay hội đồng giám khảo có mời giám đốc tham dự. Có sếp ở đây, cô nói to dõng dạc vào, trình bày ngắn gọn.
– Vâng.
– Bắt đầu đi.

Tôi lén lút liếc anh một cái, thấy Hoàng ngồi tựa vào ghế, hai tay nhàn nhã đặt lên đùi, ánh mắt bình thản tựa như một mặt hồ sâu thẳm và tĩnh lặng. Lúc nãy thì tôi vẫn còn run, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy anh ở đây, bỗng nhiên bao nhiêu lo âu lại tan đi dưới đôi mắt lạnh nhạt của anh, bất giác cũng không còn thấy căng thẳng như lúc trước nữa.

Tôi hít sâu một hơi cho không khí căng tràn lồng ngực, quay đầu nhìn về phía tấm màn sau máy chiếu, nói to:

– Thực ra, trong thời đại đô thị hóa như bây giờ, có rất nhiều công ty xây dựng thực hiện dự án xây chung cư cao cấp, khu đô thị hay biệt thự liền kề. Giữa thị trường bão hòa và cạnh tranh như vậy, để bán được năm trăm biệt thự cao cấp thì cần có chiến lược đổi mới sáng tạo, đánh vào nhu cầu của khách hàng. Khách hàng cần gì? Yêu cầu ở một ngôi nhà ở thế nào? Cách dẫn dắt câu chuyện ra sao để họ muốn nghe ta tư vấn, và chiến lược marketting là những vấn đề nan giải nhất mà ta cần phải giải quyết.
– …
– Vì vậy, sáng kiến của tôi là vận dụng các mối quan hệ, đặc biệt là quan hệ với các cửa hàng cao cấp, từ khách sạn năm sao cho đến các trung tâm thương mại. Chúng ta có thể đặt vấn đề với giám đốc của những nơi đó, đưa ra các ưu đãi để họ chấp nhận cho ta tặng thẻ thành viên cho các khách hàng đến đó mua sắm.

Một người lên tiếng:

– Tặng thẻ thành viên làm gì?
– Tôi có ý thế này. Giá của một căn biệt thự liền kề dao động từ 12 đến 30 tỉ. Chúng ta có thể xem xét nâng giá lên, thay vào đó sẽ tặng một thẻ thành viên ưu đãi được giảm giá 5 đến 10%. Tâm lý khách hàng thường nhìn ưu đãi trước khi nhìn giá, do vậy tính toán làm sao để thẻ ưu đãi khi trừ đi giá giảm sẽ bằng với giá bán ra. Như thế thì diện tiếp cận khách hàng sẽ được nhiều hơn, khách chưa có nhu cầu thì họ sẽ biết đến việc chúng ta rao bán biệt thự liền kề, khách có nhu cầu thì sẽ tìm hiểu.
– …

Sau khi tôi trình bày cả một tràng dài, mấy vị giám khảo vẫn không ưng với chiến lược của tôi, họ cho rằng việc phát thẻ thành viên ưu đãi sẽ làm đội lên các chi phí phát sinh, hơn thế, khách hàng khi nhìn vào giá gốc sẽ thấy cao hơn các căn biệt thự khác trong cùng khu vực và sẽ không mua nữa

Mấy vị giám khảo bàn nhau xong, sau đó quay sang nói chuyện với Hoàng, có sếp ở đây nên bọn họ không dám tự tiện đưa ra quyết định mà phải hỏi ý kiến của anh trước.

Tôi biết trước giờ tính anh công tư phân minh, cũng không có chuyện anh ưu ái tôi hơn người khác nên cũng không hy vọng gì cả. Anh chỉ lẳng lặng nghe mấy người kia nói, khẽ gật đầu, sau đó bỗng nhiên dời tầm mắt về phía tôi:

– Ba tháng bán hết năm trăm biệt thự, cô nghĩ chiến lược này làm nổi không?
– Dạ… À…

Tôi hơi ngập ngừng, bởi vì việc bán hàng không giống như phép tính cộng trừ nhân chia, cứ đặt máy tính thì sẽ ra kết quả. Trong lúc còn ấp úng chưa trả lời được thì anh lại hỏi lần nữa:

– Làm nổi không?

Hiếm khi anh kiên nhẫn hỏi lại hai lần, tôi như được tiếp thêm dũng khí, gật đầu:

– Nếu như làm được thẻ thành viên ở các nơi cao cấp, tôi tin sẽ làm được. Ba tháng sẽ bán hết 500 biệt thự.
– Nếu không hết thì sao?
– Theo thống kê, ở Hà Nội có 15% người dân có thu nhập cao, 8% thu nhập mức cực cao. Họ hay lui tới những nơi cao cấp, ta làm thẻ thành viên ưu đãi từ những sản phẩm đó, đối tượng tiếp cận khoảng 5% tương đương với bốn mươi nghìn người, năm trăm biệt thự so với con số đó là con số nhỏ.
– Khi họ đã giàu, họ sẽ không thiếu biệt thự, không cần mua thêm.
– Tôi ví dụ, giám đốc có một căn ở khu đô thị cao cấp, nhưng tài khoản của anh vẫn còn dư khoảng vài trăm tỉ nữa, anh sẽ gửi ngân hàng hay mua nhà?
– Một phần mua nhà, một phần gửi tiết kiệm.
– Vậy trong bốn mươi nghìn người kia, cũng sẽ có người muốn trích một phần mua nhà, một phần gửi tiết kiệm.

Khóe môi anh hơi động đậy, không rõ là cười hay là không cười, nhưng tôi loáng thoáng liếc thấy đầu mày anh dường như hơi giãn ra, để lộ vẻ hài lòng. Anh không hỏi tôi nữa, chỉ quay sang bảo với mấy người kia:

– Tôi hỏi xong rồi. Còn lại tự mọi người quyết định.

Mấy ông giám khảo ngơ ngác nhìn nhau một lúc, lát sau chẳng hiểu bàn bạc với nhau thế nào mà một người bảo tôi:

– Tạm thời kết quả của cô chưa công bố, hội đồng giám khảo cần phải xem xét lại thêm. Cô về phòng làm việc trước đi.
– Vâng, cảm ơn mọi người ạ.

Sau khi tôi ra khỏi phòng, con bé Hoa đã đứng bên ngoài chờ sẵn, vừa thấy đã lập tức kéo tôi ra một góc, rối rít hỏi:

– Sao rồi? Có nói được không? Mấy ông giám khảo kia có gật gù như bổ củi không?
– Không, chị thấy các sếp có vẻ không hài lòng lắm. Chắc là không được rồi.
– Xùy, phỉ phui cái mồm. Kiểu gì cũng được, không được thì chờ đến đợt sau lại làm tiếp, không phải lo.
– Ừ, chị biết rồi. Về phòng làm việc thôi.

Tôi không hy vọng được giải nhất nên không quan tâm đến kết quả lắm, buồn thiu mất mấy ngày. Mãi đến tận ba hôm sau Hoa đi xem kết quả xong thì hớt ha hớt hải đến tìm tôi, nó đứng tựa cửa thở hồng hộc:

– Này… chị Như ơi… em nói nhé… em… được ăn kem Haagen… cả tháng rồi nhé.
– Hả?
– Chị được giải nhất, có nhà rồi, khao em mau đi thôi.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN