Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 26: Bị thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 26: Bị thương


Ngụy Từ dừng một chút, dửng dưng nói: “Thuốc ngủ đương nhiên là mua về, còn cái thứ kia thì băm nát ra cho chó ăn…”

“Lượng thuốc ngủ nhiều như vậy, không có đơn thuốc làm sao mua?”

“Cảnh sát, anh không nói đùa đó chứ? Có tiền thì thứ gì không mua được? Anh thật sự nghĩ mấy người ngoài kia đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp à?” Ngụy Từ trưng ra vẻ mặt giễu cợt.

“Vậy anh nói thử xem, tiệm thuốc nào không tuân thủ luật pháp?” Giản Ngôn lại hỏi, Ngụy Từ im re.

“Sao phải giết người bằng thuốc ngủ? Cứ đâm hắn hai dao không phải hả giận hơn sao?” A Từ ở bên cạnh truy hỏi.

Ngụy Từ biến sắc, dường như có hơi mờ mịt, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng nhất quyết không chịu mở miệng nữa.

Mặc kệ bọn họ có hỏi thế nào, Ngụy Từ ngoại trừ thẳng thắn thừa nhận đã giết người thì không nói thêm một lời thừa thãi.

Tuy vẫn còn điểm đáng nghi, nhưng Ngụy Từ quả đúng là hung thủ đã giết chết Hứa Ôn Du, tiến triển này vẫn khiến cho mọi người tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi phòng thẩm vấn, A Từ thấy Giản Ngôn cứ luôn trầm mặc, liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Đằng sau Ngụy Từ nhất định có kẻ khác chỉ đạo hắn giết người, thậm chí thuốc ngủ có lẽ cũng do kẻ đó cung cấp. Tôi hoài nghi, hung thủ giết Nghiêm Mặc và Mễ Thụ có quan hệ với kẻ này. Kẻ chỉ đạo phía sau có lẽ muốn có nhiều hơn ba vụ án, hoặc là có thêm càng nhiều vụ án trông giống cùng một người gây nên. Nhưng giữa bọn họ rốt cục có quan hệ gì? Kẻ này chỉ đạo người khác giết người, lại có mục đích gì? Gã đã dùng biện pháp gì để khiến Ngụy Từ làm sao cũng không chịu khai gã ra?”

A Từ thấy hắn nhíu chặt mày, do dự nói: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Có lẽ đợi đến khi chúng ta tìm ra hai hung thủ còn lại thì tự nhiên sẽ biết được bọn họ có quan hệ gì?”

Giản Ngôn thở ra một hơi, khẽ mỉm cười: “Cũng đúng.”

Hai người trở lại phòng làm việc đã thấy một đám người đang tụ tập, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

“Sao thế này?” Giản Ngôn khó hiểu nhìn lướt qua từng người.

A Từ thấy Thẩm Băng Niệm nháy mắt với Tiểu Hắc ở bên cạnh.

Tiểu Hắc đứng ra nói: “Sếp, vụ án của Hứa Ôn Du đã phá xong nên mọi người đều rất vui mừng. Vừa vặn hôm nay A Từ gia nhập Tổ trọng án, cũng coi như song hỉ lâm môn ha? Để tỏ lòng hoan nghênh và tiện thể ăn mừng, mọi người quyết định cùng nhau đi ăn một bữa cơm, ý anh thế nào?”

Giản Ngôn khẽ nhích lông mày, hắn biết rõ hoan nghênh gì đó chỉ là giả, bọn họ đang muốn tìm cách ra oai phủ đầu A Từ đây mà. Nếu hắn trực tiếp cự tuyệt thì nói không chừng đám người này càng có thành kiến với A Từ. Giản Ngôn hơi do dự quay qua nhìn A Từ.

A Từ mỉm cười, dường như hoàn toàn không phát hiện những người này không có ý tốt: “Cảm ơn mọi người, không thì bữa nay tôi mời khách?”

“Sao để cậu mời được? Bữa nay cứ tính cho tôi.” Giản Ngôn thở phào, thấy đã qua giờ cơm liền nói, “Vậy thì mọi người cùng nhau đi đi, hôm nay không cần tăng ca. Các người muốn ăn cái…”

“Sếp, chúng tôi đã đặt chỗ ở Tuyệt Diệu rồi…” Tiểu Hắc cướp lời.

Giản Ngôn dừng một chút, cái tên Tuyệt Diệu này quả xứng với độ nồng của món ăn nơi đây. Người dân ở Khê Lăng khẩu vị đều rất nặng, không cay tê lưỡi không lấy tiền, người từ nơi khác đến đều ăn không nổi.

Thẻ căn cước của A Từ cho thấy cậu là người ở Lâm Bái. Giản Ngôn cũng được điều đến từ Lâm Bái, bữa ăn của người nơi đó luôn lấy thanh đạm làm chính, đoán chừng A Từ cũng không ăn được đồ cay. Đám người này cố ý đặt trước, lại còn chọn Tuyệt Diệu, quả nhiên đã mưu tính sẵn.

Giản Ngôn có chút tức giận, A Từ ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay hắn, tỏ ý không sao cả. Hiển nhiên A Từ đã biết rõ Tuyệt Diệu là nơi như thế nào.

Tuyệt Diệu ở ngay phía đối diện của cục thành phố, đám người bọn họ luôn thích ăn cơm ở đây nên rất thân với chủ quán.

Cả đám người chen chúc trong một phòng lớn, Giản Ngôn kéo A Từ ngồi xuống cạnh mình.

Quá nhiều người nên không đủ ghế ngồi, chủ quán nhiệt tình lấy thêm ghế, còn thuận tiện trò chuyện vài câu: “Hôm nay đông người quá nha? Cục chúng ta lại có thêm người à?”

“Còn không phải sao? Mới có thêm một nhân vật lợi hại… Chủ quán, đồ ăn hôm nay phải tươi mới đấy nhé.”

“Đó là đương nhiên rồi, các vị còn không hiểu tôi sao? Làm ăn nhất định phải uy tín… Hơn nữa, trước mặt các vị đây, ai mà dám chứ…”

Giản Ngôn ung dung quan sát A Từ, phát hiện dường như cậu không nghe ra bọn họ cố ý châm chọc, từ đầu đến giờ cậu luôn mỉm cười nhẹ nhàng, có vẻ rất thanh thản tự tại.

Xem ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi, Giản Ngôn thầm tự giễu.

Đồng nghiệp bên cạnh lại kêu thêm hai chai rượu đế, Giản Ngôn bất giác nhíu mày.

Nói ra thì cái đãi ngộ này chính hắn cũng từng gặp qua.

Khi hắn vừa được điều tới Khê Lăng, mặc dù phía trên có Trâu cục bảo bọc, nhưng cái đám người này, mặt ngoài thì khách khí, sau lưng lại dùng ám chiêu để ngáng chân đùa bỡn. Dù hắn là người lão luyện cũng phải sứt đầu bể trán một thời gian.

Cái gọi là chuốc rượu cũng chỉ là trò trẻ con, nếu muốn yên ổn trong Tổ trọng án thì phải làm cho đám người này tâm phục khẩu phục mới được.

Nhưng A Từ không giống, cậu chỉ đến để giúp đỡ, không cần thiết phải bị bọn họ gây khó dễ. Giản Ngôn lẳng lặng nhìn, hắn đã định rồi, chỉ cần bọn họ không làm khó quá mức thì hắn sẽ không tính toán, như vậy ai cũng được giữ lại chút thể diện. Nhưng nếu bọn họ gây rối quá đáng, hắn sẽ đứng ra ngăn cản.

Chỉ có điều, trông dáng vẻ nhàn nhã của A Từ, dường như có thể ứng phó với loại trường hợp này.

Nhưng khi nhìn thấy một bàn đồ ăn đỏ chót, Giản Ngôn vẫn có chút đau đầu.

Len lén nhìn qua A Từ, cậu cơ hồ không hề động đũa, quả nhiên không ăn được. Có điều vẻ mặt cậu hờ hững, nhìn không ra có tức giận hay không.

Giản Ngôn vừa thầm nghĩ đợi lát nữa sẽ mời A Từ đi ăn riêng, vừa nhìn lướt qua một vòng người rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác, hắn gắp một phần bún thịt không cay vào chén A Từ, nói: “Năm tôi còn đi học, bún thịt là món chiêu bài của trường mình đó, chắc cậu ăn được?”

A Từ gật đầu, quả nhiên liền ăn ngay: “Ừm, đến giờ vẫn là món chiêu bài.”

Giản Ngôn bất giác cười lên: “Đúng là không biết đổi mới…”

“A Từ…” Tiểu Hắc bưng một ly rượu qua, cắt ngang đối thoại của hai người, “Hoan nghênh cậu gia nhập Tổ trọng án, tôi mời cậu một ly, tôi uống xong tới phiên cậu.”

Nói xong không chờ A Từ trả lời đã uống hết ly rượu, rồi nhìn sang A Từ.

A Từ cười cười, cũng cầm ly rượu lên, một hớp uống cạn.

“A Từ tửu lượng tốt! Sảng khoái!” Đồng nghiệp bên cạnh ồn ào theo, sau đó từng người một đi tới xếp hàng mời rượu A Từ.

Giản Ngôn vừa mở miệng đã bị Hướng Dương ở cạnh đó kéo qua nói chuyện.

Không lâu sau rượu đế trên bàn liền thiếu đi một chai, xem chừng một nửa trong đó đều nằm trong bụng A Từ.

Giản Ngôn rốt cục không nhịn được nữa, bỏ mặc Hướng Dương đang thao thao bất tuyệt, quay qua xem A Từ.

Thấy A Từ vì uống quá nhiều rượu nên bị nóng, hắn dùng tay trái mở một nút áo sơ mi cho cậu, làm lộ ra phần cổ ửng hồng và xương quai xanh tinh xảo.

Giản Ngôn không kiềm được run lên một cái, cuống quít di dời ánh mắt liền trông thấy sắc mặt đỏ ửng của A Từ, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, bộ dáng say mèm.

Đúng lúc lại có một đồng nghiệp tới mời rượu, Giản Ngôn đột nhiên đoạt lấy ly rượu trên tay A Từ rồi rót rượu vào, nói: “A Từ là sư đệ tôi, tửu lượng cậu ấy không tốt, tôi uống thay cậu ấy.”

Đồng nghiệp kia không kịp phản ứng, lỡ miệng: “Uống thay thì phải ba ly…”

Hắn còn chưa dứt lời, Giản Ngôn đã nhanh chóng rót thêm hai ly, không nói một lời đã uống xong, sau đó ngước mắt nhìn hắn: “Vậy được chưa?”

Đồng nghiệp kia ngây ngốc, rốt cuộc cũng nhận ra ẩn nhẫn tức giận trong mắt Giản Ngôn, không dám nhiều lời mà lui về phía sau.

Giản Ngôn cũng được xem là nam thần trong hệ thống Công – Kiểm – Pháp thành Khê Lăng. Hắn trẻ tuổi giàu có, năng lực càng không có gì để nói, lại không còn cha mẹ, nếu không phải Thẩm Băng Niệm cứ nhìn chằm chằm thì chắc hẳn các cô gái trẻ trong cục thành phố đã xông lên từ lâu rồi.

Nghe nói khi còn đi học, Giản Ngôn đã giúp cảnh sát phá một vụ án giết người trong trường, thanh danh lan xa. Tốt nghiệp chưa tới hai năm đã phá được án buôn người quốc tế, vì lập công lớn nên được đặt cách làm Đội trưởng đội Hình sự Lâm Bái, trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất trong hệ.

Về sau mới bị Trâu Hồng Thạc điều tới Khê Lăng. Khê Lăng được bên ngoài đánh giá là Rừng thiêng nước độc sinh ra điêu dân, dân chúng hung hãn, tỉ lệ phạm tội cao ngất ngưởng. Tương tự, nhân viên chấp pháp cũng rất khó tính, đối với người đội trưởng từ đâu nhảy ra này, cả cục không ai chịu phục.

Nhưng Giản Ngôn cũng không phải ăn chay, chỉ dùng thời gian nửa năm đã giải quyết hết án cũ tồn đọng trong mấy năm, khiến người ta không phục không được. Mà trước đây Giản Ngôn vì muốn đứng vững gót chân nên đã dùng qua một ít thủ đoạn, làm cho nhóm người này phải kiêng kỵ. Nhưng sau này khi đã thân quen, mọi người dần phát hiện bản tính lười biếng của Giản Ngôn, dần dần cũng quên đi giáo huấn trước kia. Hiện tại hắn bỗng nhiên nổi giận, mấy người này liền lo sợ.

Kỳ thật hôm nay bọn họ dám gây khó dễ A Từ trước mặt Giản Ngôn là vì có một nguyên nhân quan trọng, họ cảm thấy Giản Ngôn nhất định cũng bất mãn A Từ. A Từ trẻ tuổi hơn Giản Ngôn, lại còn do Cấp trên phái xuống, hôm nay cậu vừa xuất hiện đã làm Giản Ngôn mất mặt. Theo họ nghĩ, Giản Ngôn kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.

Nhưng mà xem biểu hiện hiện giờ của Giản Ngôn, mọi chuyện tựa hồ cũng không như họ nghĩ? Liên kết với mấy lời đồn Giản Ngôn từng tuyên bố hắn thích nam, thì tình hình này dường như có chút vi diệu.

Có vài người không nhịn được nhìn sang Thẩm Băng Niệm, bữa cơm hôm nay do Thẩm Băng Niệm đầu têu. Mọi người đều biết Thẩm Băng Niệm có ý với Giản Ngôn, nên mới thuận tiện ra tay giúp đỡ.

Phụ nữ vốn có trực giác rất mạnh, nhất là trên phương diện tình cảm, Thẩm Băng Niệm nhận ra ánh mắt Giản Ngôn nhìn A Từ có vấn đề. Cô bị Giản Ngôn cự tuyệt, trong lòng vốn đã khó chịu, bại bởi một người con trai thì càng nuốt không trôi cơn giận này. Hơn nữa, A Từ vừa xuất hiện đã làm mất mặt Giản Ngôn, Thẩm Băng Niệm vì Giản Ngôn cảm thấy không đáng. Nhiều cảm xúc tụ lại cùng một chỗ khiến cho Thẩm Băng Niệm có chút thất thố.

Lúc này thấy Giản Ngôn che chở A Từ như thế, cô càng tức giận hơn, buột miệng nói: “Đàn ông không biết uống rượu sao được? Chẳng lẽ Sếp muốn che chở cậu ta suốt đời hay sao?”

Đàn ông không biết uống rượu kỳ thật không hề gì, nhưng lời nói của Thẩm Băng Niệm nghe qua rất có lý lẽ.

Giản Ngôn uống thay A Từ vài ly, một lúc sau mới nhận ra cái ly kia A Từ đã uống qua. Uống xong một bụng rượu thì hậu tri hậu giác lại nóng bừng lên, nóng từ môi tới tận tim. Giản Ngôn cầm ly rượu căn bản không dám nhìn A Từ, có xu hướng đứng ngồi không yên.

Hắn vốn không yên lòng, lúc này nghe thấy Thẩm Băng Niệm nói như vậy, buột miệng thốt lên: “Tôi bèn che chở cậu ấy suốt đời, không được à?”

Giản Ngôn cứ cho rằng lần đó đã nói rõ với Thẩm Băng Niệm rồi, cô hẳn sẽ biết khó mà lui, không ngờ Thẩm Băng Niệm còn chưa buông xuống được. Điều này khiến Giản Ngôn rất đau đầu, Thẩm Băng Niệm là một cảnh sát tốt, cho nên Giản Ngôn không muốn vì chuyện tình cảm mà làm cho quan hệ bọn họ bị biến dạng, ảnh hưởng đến công việc về sau.

Thẩm Băng Niệm không ngờ Giản Ngôn không thèm nể mặt mà nói huỵch toẹt ra như vậy, mặt cô lập tức trắng bệch, trước ánh mắt vi diệu của đồng nghiệp, cô rốt cuộc không thể ở lại được nữa.

Mắt cô đỏ bừng, đứng lên nói một câu: “Tôi no rồi, đi trước.”

Nói xong liền cầm túi mình lên, gần như là bỏ chạy ra ngoài.

Dù sao cũng là con gái, lại còn uống rượu, đêm hôm khuya khoắt không an toàn, Giản Ngôn dù khó chịu cũng phải đuổi theo.

Bỗng dưng bên cạnh có một bàn tay nóng hổi đưa qua, nắm lấy cổ tay hắn.

Giản Ngôn kinh ngạc quay qua nhìn A Từ, A Từ nháy mắt ra hiệu, bảo hắn nhìn vào trong góc phòng.

Giản Ngôn nhìn theo tầm mắt cậu, liền thấy được Trình Tử Khiêm từ trước đến nay luôn trầm mặc tỉnh táo như núi băng đang vô cùng sốt ruột nhìn về hướng Thẩm Băng Niệm vừa rời đi. Ánh mắt sắc bén như chim ưng hiện giờ lại ảm đạm u tối, xen lẫn trong đó một chút đau lòng, một chút lo lắng, một chút khổ sở.

Giản Ngôn chưa từng thấy nhiều cảm xúc như vậy trong mắt Trình Tử Khiêm, chẳng lẽ…

A Từ khẽ gật đầu, Giản Ngôn tự thấy thẹn, lập tức cao giọng: “A Khiêm, dù sao anh cũng không uống rượu, anh đưa Niệm Niệm về được không? Một cô gái lại còn uống rượu, về muộn như vậy không an toàn.”

Trình Tử Khiêm dường như cũng hơi ngạc nhiên khi Giản Ngôn gọi hắn, nhưng hắn không do dự chút nào, vừa nghe một chữ “Được” đã thấy hắn đi tới cửa rồi.

Hắn quả nhiên thích Thẩm Băng Niệm! Giản Ngôn vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn. Trình Tử Khiêm làm việc rất có năng lực, nhưng cảm giác tồn tại rất yếu. Giản Ngôn không thể không thừa nhận, bình thường hắn hầu như không để ý tới Trình Tử Khiêm, nên hắn cũng không phát hiện Trình Tử Khiêm thế mà lại thích Thẩm Băng Niệm.

Đúng lúc đó Hướng Dương và Tiếu Tiếu cũng nhìn qua đây, từ vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ có thể thấy được bọn họ cũng không biết chuyện này.

Nhưng A Từ mới đến chưa được một ngày đã nhìn ra được. Cậu trai này, thật sự quá mức tinh tế.

Giản Ngôn bất giác nhìn qua A Từ, phát hiện cậu dường như đã say mất rồi. Cậu híp mắt ngồi tựa lên ghế, mặt cũng đỏ hơn khi nãy, ánh mắt có chút mê mang, sóng mắt long lanh, vô ý lộ ra mị thái câu dẫn người khác.

Yết hầu Giản Ngôn xiết chặt, có cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Rượu vừa uống khi nãy lại một lần nữa nóng lên, cổ tay bị A Từ chạm qua tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ đốt người. Giản Ngôn cuống quít dời mắt đi, lại phát hiện tất cả mọi người hầu như đều đang nhìn A Từ.

Giản Ngôn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đứng lên nói: “Ngày mai còn phải tra án, đừng chơi muộn quá… A Từ say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước, các người cũng về sớm đi, sổ sách cứ tính cho tôi.”

Thẩm Băng Niệm đi rồi, thái độ Giản Ngôn cũng rõ ràng, đương nhiên không ai muốn khó dễ A Từ nữa, khi nghe Giản Ngôn nói thế thì đều nhao nhao đồng ý.

A Từ hiển nhiên còn chút tỉnh táo, nghe Giản Ngôn nói thì tự mình đứng dậy. Nhưng dù sao cậu cũng uống không ít, vừa bước một bước liền chếnh choáng, xém chút đã ngã xuống.

Giản Ngôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, không kiềm được lẩm bẩm một câu: “Không biết uống còn uống làm gì…”

Vừa kinh ngạc vừa hối hận, có lẽ nên ra tay ngăn cản sớm hơn.

A Từ mê mang nhìn Giản Ngôn, dường như không hiểu hắn đang nói gì.

Bị ánh mắt như mèo con nhìn khiến lòng Giản Ngôn nhộn nhạo, vội vàng ngậm miệng.

Giản Ngôn uống rượu nên không thể lái xe, phải đi đón taxi.

A Từ bị gió thổi làm cho tỉnh táo hơn nhiều, tự mình bò lên xe trước.

Giản Ngôn báo địa chỉ nhà A Từ cho tài xế xong, muốn tìm chuyện để nói nhưng nghĩ mãi không ra. Bỗng nhiên vai bị đè nặng, quay qua thấy A Từ hình như đã ngủ mất rồi, mắt nhắm chặt, đầu tựa lên vai hắn.

Giản Ngôn như ngừng thở, nửa người như mất đi tri giác, chỉ có thể cứng ngắc duy trì tư thế kia, không dám nhúc nhích.

Nhà A Từ rất gần nên không cần đi lâu, Giản Ngôn không nói được mình thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng, nhẹ nhàng đẩy A Từ.

A Từ khẽ mở mắt, dường như không thoải mái lắm, nhẹ nhíu mày, tay chống xuống ghế nhưng lại không đứng lên.

Giản Ngôn ở bên cạnh luống cuống tay chân, muốn đỡ A Từ nhưng không dám đưa tay ra.

Tài xế ngồi phía trước bất mãn nói với Giản Ngôn: “Bạn anh say tới vậy rồi, sao mà tự xuống xe được? Tốt xấu gì anh cũng phải giúp một chút chứ, bạn bè gì…”

Giản Ngôn hiếm khi mặt đỏ bừng, cuống quít đỡ A Từ xuống xe, lúc trả tiền bị tài xế trừng mắt còn phải trưng ra bộ mặt tươi cười.

A Từ say đứng không nổi, Giản Ngôn đành phải khoác một tay cậu lên vai mình, tay kia thì choàng qua ôm eo cậu.

Đã đến đầu hạ nên khí trời Suối Lăng lại nóng lên, A Từ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Giản Ngôn vừa chạm tay vào, A Từ không khống chế được run rẩy.

Cách một tầng vải mỏng, Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ thắt lưng thon, đường cong cơ thể dẻo dai của A Từ. Hắn thầm nghĩ “Mẹ nó, eo thon như vậy thật không khoa học”, bên cạnh đó mặt lại đỏ tới mang tai, tim đập rộn ràng, tự thôi miên mình chỉ giúp đỡ, tuyệt đối không cố ý sàm sỡ.

Rõ ràng là đi thang máy, nhưng khi đến nhà A Từ, Giản Ngôn mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

Không kịp nhìn A Từ, Giản Ngôn trực tiếp đưa người đến phòng ngủ, đỡ A Từ lên giường.

Giản Ngôn vốn không cao hơn A Từ bao nhiêu, một phen giày vò này đã dùng hết khí lực, nên khi buông ra liền cảm thấy tay có chút nặng.

A Từ vốn đang ngủ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt đẹp đẽ nhăn nhíu lại, bộ dạng như đang cố gắng nhịn đau.

Giản Ngôn giật mình, tưởng mình làm cậu bị đụng đau, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đụng trúng chỗ nào?”

Vừa nói vừa cúi xuống xem xét, đến gần mới ngửi thấy mùi máu tươi xen lẫn với mùi rượu nồng nặc.

Tim Giản Ngôn giật bắn lên, A Từ miễn cưỡng mở mắt ra, giơ tay trái lên muốn đẩy Giản Ngôn: “Tôi, không sao… Cảm ơn…”

Giản Ngôn chụp lấy tay A Từ, phát hiện tay cậu vô cùng nóng, trước đó hắn vẫn cho rằng do cậu uống rượu, hiện giờ xem ra, chỉ sợ cậu đã phát sốt rồi!

Không quản chuyện khác, Giản Ngôn cúi đầu kiểm tra thân thể A Từ, khi sờ đến vai phải thì tay hắn ướt đẫm, đưa lên xem thử, cả bàn tay đỏ bừng, là máu!

Hôm nay A Từ mặc áo sơ mi màu đen, trời lại tối, Giản Ngôn cứ luôn không yên lòng nên không nhận ra A Từ đang bị thương!

Hít một hơi thật sâu, Giản Ngôn run tay cởi áo A Từ ra, A Từ dường như muốn ngăn cản, lại không có sức, cứ đẩy ra nhưng không làm gì được, Giản Ngôn không thèm để ý.

Vai phải A Từ bị băng gạc bao hết, hiện tại còn bị thấm máu ra ngoài, cộng với làn da tái nhợt của cậu, càng khiến người ta giật mình.

Giản Ngôn cảm thấy tim mình nhói đau, hắn ôm lấy A Từ, khàn giọng: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Không muốn…” A Từ nắm chặt tay Giản Ngôn, cố gắng giữ bình tĩnh, “Trong tủ đầu giường có thuốc…”

“Nhưng mà…”

“Em không muốn đi bệnh viện…” A Từ ngước đôi mắt mông lung ngậm nước nhìn Giản Ngôn, ánh mắt cậu không còn vẻ đau đớn, lại mang theo một chút tủi thân và cầu xin.

Giản Ngôn đành bại trận trước đôi mắt ấy, nhẹ nhàng đỡ A Từ nằm xuống: “Tôi đi tìm thuốc…”

Trong tủ đầu giường có nguyên một hộp thuốc, mở ra xem thử, có cả thuốc và băng vải, thậm chí còn có dao nhỏ dùng để giải phẫu, đầy đủ không ngờ nổi. Có thể thấy được bình thường người này đều tự xử lý vết thương lớn nhỏ, Giản Ngôn không thể khống chế tim mình quặn đau, một người tốt đẹp như vậy sao có thể sống như thế… Sao lại khiến người ta đau lòng như thế?

Giản Ngôn tháo băng gạc trên vai A Từ xuống, nhịn không được hít mạnh một hơi, là vết đạn bắn! Cậu rốt cuộc đã làm nhiệm vụ gì?

Cũng may, đối với loại vết thương này Giản Ngôn không xa lạ gì, dù trong lòng hắn còn đang run sợ, nhưng tay vẫn thành thục thay thuốc băng bó. Trong suốt quá trình đó A Từ không hề lên tiếng, thậm chí vẻ mặt cậu rất bình thản, làm Giản Ngôn nhớ tới câu nói trước kia cậu từng nói: Đây cũng không thể coi là đắng, rốt cuộc em ấy đã trải qua chuyện gì?

Thay thuốc xong, Giản Ngôn tìm thuốc hạ sốt cho cậu uống.

Người A Từ vẫn còn rất nóng, Giản Ngôn không dám bỏ đi, dứt khoát đi lấy một chậu nước, tìm khăn mặt nhúng ướt rồi lau lên trán cậu.

Không biết do thuốc hay do sốt cao, A Từ cứ mơ mơ màng màng, không tỉnh dậy cũng không ngủ yên.

Giản Ngôn ở bên cạnh trông cậu, làm sao cũng không thấy yên lòng.

A Từ rõ ràng bị thương, vừa về đến đã đi xem hiện trường gây án. Hôm nay lại còn qua lại suốt ngày, vừa tìm chứng cứ vừa tra hỏi người tình nghi. Buổi tối lúc ăn cơm, miệng vết thương của cậu chắc đã nứt ra rồi? Khó trách cậu ăn không vô, còn luôn dùng tay trái. Nhưng cậu lại không nói tiếng nào, còn gồng lên uống nhiều rượu như vậy.

Giản Ngôn không dám nghĩ nữa, cậu làm vậy vì cái gì? Nếu cậu nói vì hắn, hắn nghĩ không ra lý do. Còn nếu không phải, thì lại vì sao?

Giản Ngôn nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng không chịu nổi. Mặc kệ A Từ vì cái gì, Giản Ngôn ngộ ra, nhìn thấy cậu bị thương, hắn sẽ đau đớn tâm can.

“Sư ca…”

A Từ ngủ cực không yên ổn, nửa tỉnh nửa mê khẽ mở mắt, cánh tay hơi giơ lên.

Bộ dạng như đang đòi ôm.

Giản Ngôn sững sờ, nhưng A Từ lại thu tay về, mắt nhắm lại, vừa rồi như đang ngủ mơ.

Giản Ngôn đưa tay cậu vào trong chăn, lại bị A Từ nắm ngược lại, sức nắm rất mạnh. Sau đó, A Từ nói mê: “Đừng giận em…”

Tim như bị ai đó hung hăng vò thành một nùi, vừa chua vừa đau xót.

Là do chuyện giận hờn trong phòng họp hôm nay khiến A Từ canh cánh trong lòng sao? Sốt cao như vậy mà còn nhớ mãi không quên? Cho nên, tối nay cậu mới không nói ra chuyện bị thương sao? Cậu không muốn làm hắn khó xử?

Giản Ngôn tự nhận mình không phải kiểu người tự luyến, nhưng A Từ làm hắn không cách nào không nghĩ ngợi nhiều. Cứ nghĩ tới chuyện này hắn lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Giản Ngôn thấy mình giống người hành tẩu trên sa mạc, thấy được một ốc đảo ở đằng xa. Rõ ràng rất tốt đẹp, đã mong đợi từ lâu, nhưng không dám đến gần, không dám tin, luôn cảm thấy đây chỉ là ảo ảnh.

A Từ sốt nặng, Giản Ngôn không dám rời đi, một mực canh giữ bên giường, nhiều lần thất thần nhìn dung nhan say ngủ của cậu. Đến sau nửa đêm, thấy nhiệt độ trên người A Từ chậm rãi hạ xuống, Giản Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi nằm xuống, ghé vào đầu giường rồi ngủ thiếp đi.

Lúc A Từ tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng, đầu tiên cậu cảm thấy trán mình mát rượi, sờ lên liền đụng vào một cái khăn ẩm ướt. A Từ giật mình, đột nhiên mở mắt ra, thấy Giản Ngôn ghé vào bên giường, đang say ngủ. Cử động của cậu cũng nhẹ nhàng lại.

Giản Ngôn đang ngủ, đường cong trên khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều, chỉ có râu cứng trên cằm còn cố chấp chỉa ra. A Từ còn nhớ, râu trên cằm Giản Ngôn rất cứng, rất khó giải quyết. Cậu theo bản năng vươn tay ra, muốn sờ râu Giản Ngôn một chút.

Giản Ngôn nhíu mày, A Từ giật mình, tay dùng lại giữa không trung, nhưng Giản Ngôn chỉ nhíu mày chứ không tỉnh lại.

Tay A Từ vẫn không hạ xuống, cậu cầm lấy chăn mỏng mình đang đắp, nhẹ nhàng đắp cho Giản Ngôn, yên lặng ngắm hắn thật lâu, hốc mắt dần đỏ lên.

Cho tới khi trời sáng hẳn, A Từ mới rón rén xuống giường.

Giản Ngôn bị hương thơm đồ ăn làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra liền nhìn lên giường, phát hiện không có A Từ, bỗng dưng giật mình đứng phắt dậy, chăn đắp trên người cũng bị trượt xuống. Giản Ngôn sững sờ, nhặt chăn lên, ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách nhà A Từ không lớn, Giản Ngôn vừa ra khỏi phòng đã thấy A Từ đang bận rộn trong bếp.

A Từ mặc tạp dề, chỉ dùng tay trái, thế mà cũng không trở ngại tay nghề nấu ăn chút nào.

Lúc dọn ra bàn, A Từ rốt cuộc cũng phải dùng đến tay phải, nhưng chỉ có thể đỡ được một chút. Tay trái bưng nồi không biết tại sao lại bị phỏng, A Từ theo phản xạ buông tay trái ra, rồi nhanh chóng dùng tay phải bưng nồi. Nhưng hiển nhiên cậu đã coi nhẹ thương thế của mình, tay phải không có sức, cái nồi kia sắp rơi đến nơi.

Giản Ngôn không chút suy nghĩ vọt qua.

Một khắc nắm chặt tay A Từ, Giản Ngôn thấy có lẽ mình đã vẽ vời thêm chuyện. Dựa theo trình độ đối xử tàn nhẫn với bản thân của A Từ, cho dù bị phỏng cũng không để nồi rơi xuống, căn bản không cần hắn ra tay.

Quả nhiên, khi thấy Giản Ngôn đột nhiên xông ra, A Từ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, như không rõ tại sao hắn kích động.

Giản Ngôn cầm tay A Từ, trả nồi về chỗ cũ, hơi ngượng ngùng nói: “Em đang bị thương, sao còn tự nấu cơm, tôi… Tôi đi mua cho em là được rồi.”

“Em cảm thấy món mình làm ra mới ngon.” A Từ cười một tiếng, đẩy Giản Ngôn ra khỏi nhà bếp, “Em đã chuẩn bị đồ dùng vệ sinh mới cho anh, nhanh đi rửa mặt đi, sắp được ăn rồi.”

Giản Ngôn rung động, thái độ A Từ quá tự nhiên, cứ như bọn họ đang sống chung. Cùng chung một mái nhà, ăn cùng món ăn, giống cuộc sống của đôi vợ chồng già. Bọn họ rõ ràng quen biết không bao lâu, dù hắn rất muốn theo đuổi A Từ, nhưng còn chưa kịp làm gì. Cảm giác này, quá vi diệu.

Giản Ngôn rửa mặt đi ra đã thấy A Từ dọn xong bàn ăn.

Cháo trứng muối thịt nạc, hai món xào chay, một dĩa đồ chua, mỗi một món đều đầy đủ sắc hương vị. Còn có một cái lồng hấp, do bị nắp che lại nên không thấy rõ bên trong là món gì.

Giản Ngôn ngồi xuống đối diện A Từ, hơi mất tự nhiên: “Thịnh soạn như vậy à?”

A Từ mở nắp lồng hấp ra, Giản Ngôn tiến lên nhìn, một làn khói làm mắt hắn mờ mịt trong giây lát.

“Nếm thử xem có hợp khẩu vị anh không?” A Từ đặt một cái bánh bao lên dĩa Giản Ngôn.

Giản Ngôn cúi đầu cắn một cái, lại nhìn A Từ: “Bánh bao hấp? Sao em biết tôi thích ăn món này…”

A Từ cách một làn khói nhìn Giản Ngôn cười: “Đúng lúc có đủ nguyên liệu nên em làm luôn.”

Rõ ràng A Từ đã rời nhà nửa tháng, sau khi về còn phải tra án, làm sao trong nhà có đủ nguyên liệu được? Chắc là sáng sớm đã ra ngoài mua?

Giản Ngôn thầm nghĩ trong lòng, nhưng không hỏi gì, chỉ cúi đầu ăn bánh bao để che giấu đôi mắt ửng đỏ.

Đã bao lâu rồi không được ăn sáng tại nhà? Giản Ngôn không nhớ nữa.

Lúc cha mẹ còn sống, mẹ cũng luôn dậy sớm nấu cả bàn thức ăn ngon thế này. Nhưng từ sau chuyện kia, Giản Ngôn không còn ăn sáng ở nhà nữa.

Trâu Hồng Thạc chỉ biết nấu hai món là mì trứng và hâm đại thứ gì đó, mà món duy nhất Giản Ngôn biết làm là mì ăn liền cho thêm trứng.

Trâu Vận khi lớn lên lại nấu ăn rất ngon, nhưng cô gái này việc gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm – mê ngủ nướng. Cô có thể lãng phí cả một buổi chiều để làm cơm tối, nhưng tuyệt đối không dậy sớm nửa giờ cho món điểm tâm.

Giản Ngôn có nỗi lòng khó kiềm nén, bánh bao ăn vào trong miệng cũng đổi vị.

Ăn xong một cái bánh bao, Giản Ngôn rốt cuộc cắn răng, ngẩng đầu.

“A Từ…”

“Sư ca…”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói.

“Em nói trước đi!”

“Anh nói trước đi!”

Hai người lại nhìn nhau một lúc, rốt cục không nhịn được cùng cười lên.

Giản Ngôn tằng hắng một cái: “Em muốn nói gì?”

A Từ hơi do dự, dời chủ đề sang hướng khác: “Đêm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc em.”

“Đương nhiên… Hôm qua là tại tôi, không phát hiện em khó chịu. Nhưng vì sao em bị thương mà không nói cho tôi biết?” Giản Ngôn dừng một chút, lại nói: “Em bây giờ là thành viên của Tổ trọng án, là… là người của tôi. Tôi, tôi đương nhiên phải lo cho em, nếu có chuyện gì, nhất định phải cho tôi biết, rõ chưa?”

“Dạ.” A Từ gật đầu, lại hỏi, “Vừa rồi anh muốn nói gì?”

Anh muốn nói, A Từ à, anh có thể theo đuổi em không?

Giản Ngôn nhìn A Từ, lại không có can đảm: “Vừa rồi tôi định nói, hôm nay em không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, vụ án này vốn đâu liên quan đến em?” Giản Ngôn ngắt lời cậu.

A Từ ngập ngừng một chút, thầm cam chịu.

Giản Ngôn lại nói: “Tôi biết em có lòng, nhưng thân thể quan trọng hơn, tôi không muốn… bị người ta mắng là ngược đãi cấp dưới. Hôm nay em cứ ở nhà đợi đi, không khỏe thì phải nói, nhớ đi bệnh viện, được chứ? Khi vụ án có tiến triển, tôi sẽ cho em biết đầu tiên, sao hả?”

A Từ rốt cuộc vẫn phải gật đầu: “Được ạ.”

Cơm nước xong xuôi, Giản Ngôn cản A Từ lại, rồi tự mình đi rửa chén.

Dặn dò A Từ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mới rời cửa đi làm.

Kết quả khi hắn đến nơi, bọn Tiếu Tiếu còn đang tụ tập ăn sáng, thấy Giản Ngôn đến liền đồng thanh gọi hắn ăn cùng.

Giản Ngôn đầu tiên nhìn thoáng qua Thẩm Băng Niệm và Trình Tử Khiêm, phát hiện hai người này vẫn như thường, không nhìn ra biến hóa gì, lúc này mới thở phào một cái, thuận miệng đáp lại Tiếu Tiếu: “Cảm ơn, tôi ăn rồi.”

Hướng Dương bất mãn lầm bầm: “Không phải chứ Sếp, bữa sáng mà anh cũng ăn một mình à?”

Giản Ngôn sững sờ, không hiểu sao trong lòng có chút ngọt ngào, cùng A Từ ăn một mình, hắn đương nhiên không muốn chia sẻ với ai.

Vừa nghĩ đến điều này, Tiếu Tiếu ở cạnh đó hỏi: “Sếp, sao hôm nay không thấy A Từ? Không phải còn chưa tỉnh rượu đó chứ? Hôm qua anh có đưa người ta về nhà không?”

Miệng Giản Ngôn còn chưa kịp nhếch lên đã sụp xuống: “A Từ… Bệnh rồi, hôm nay xin phép nghỉ.”

“Bệnh?” Tiếu Tiếu bật dậy, “Hôm qua còn khỏe mà? Không phải do tối qua uống rượu…”

Giản Ngôn quét một vòng, phát hiện mọi người đều đang khẩn trương, dù không chào đón A Từ, nhưng bọn họ cũng không tới mức muốn làm hại cậu.

“Không liên quan tới chuyện uống rượu, các người không cần lo lắng.” Giản Ngôn phủi tay, nhìn Tiếu Tiếu một chút, chuyển đề tài: “Chúng ta thảo luận vụ án của Nghiêm Mặc và Mễ Thụ đi.”

Vụ án của Nghiêm Mặc và Mễ Thụ không có nhiều thông tin lắm. Sau khi phát hiện thi thể hai người này, mọi người đều cho là cùng một hung thủ gây án, phương hướng sai lầm dẫn đến toàn bộ quá trình thành vô dụng.

Giản Ngôn nhìn hai phần tư liệu trên tay mình, hơi chần chừ: “Hướng Dương, cậu dẫn người đi tìm hiểu các mối quan hệ của Nghiêm Mặc. A Khiêm, cậu và Niệm Niệm đi xem hiện trường nhà Mễ Thụ. Đầu Gỗ, cậu cùng tôi tới nhà Nghiêm Mặc.”

Trình Tử Khiêm kinh ngạc nhìn Giản Ngôn, hắn biết Mễ Thụ là con trai của giáo sư ở trường Giản Ngôn, hắn còn tưởng Giản Ngôn nhất định sẽ tra án của Mễ Thụ trước. Không ngờ, trọng điểm của Giản Ngôn vẫn đặt trên vụ án Nghiêm Mặc như trước.

Hôm nay Thẩm Băng Niệm rất trầm mặc, đối với sắp xếp của Giản Ngôn không có ý kiến gì. Lần này có lẽ cô đã thật sự tuyệt vọng, Giản Ngôn cũng thở phào. Dù hắn không phải người có phong độ thân sĩ gì đó, cũng không muốn làm nữ cấp dưới phải khó xử.

Đây là lần thứ ba Giản Ngôn đến nhà Nghiêm Mặc, lần đầu đến bọn họ chỉ xem sơ lược, lần thứ hai thì lo tìm dấu giày, cũng chưa phát hiện được manh mối gì. Hy vọng lần này không về tay không.

Giản Ngôn thấy hơi thất bại, trước đây hắn rất tự tin với sức quan sát của mình. Nhưng từ khi gặp A Từ, Giản Ngôn liền sinh ra hoài nghi với bản thân. Sức quan sát của A Từ, thật sự rất kinh người.

Do dự ở phòng khách một chút, Giản Ngôn đi thẳng tới phòng ngủ. Mặc dù Nghiêm Mặc chết trong phòng khách, có thể sẽ không để lại manh mối gì.

Nhà Nghiêm Mặc lớn hơn nhiều so với nhà Hứa Ôn Du, có ba phòng ngủ và một thư phòng. Giản Ngôn đi tới phòng ngủ chính trước, nhìn qua không có vấn đề gì, Giản Ngôn tiện tay mở tủ quần áo ra.

Quần áo treo trong tủ phần lớn là hàng hiệu, được sắp xếp rất chỉnh tề, Giản Ngôn xem một chút, dường như không có gì kỳ lạ.

Nhưng ngay lúc định đóng cửa, hắn đột nhiên khựng lại.

Nghiêm Mặc là người có vợ, nhưng quần áo treo trong tủ, tất cả đều là đồ nam, hầu như không hề có đồ nữ!

Giản Ngôn cẩn thận tìm lại, quả thật không có đồ nữ.

Tủ quần áo này rất lớn, đồ còn chưa để hết, không phải do chứa không nổi.

Giản Ngôn quay đầu lại nhìn lên giường, có hai cái gối!

Từ chuyện vợ Nghiêm Mặc rời nhà mấy ngày mà không liên lạc với chồng mình, có thể đoán được hai vợ chồng này tình cảm không tốt. Nhưng mà, trong tủ quần áo không có đồ nữ, trên giường lại có hai cái gối, chuyện gì đây?

Chẳng lẽ hai vợ chồng này ngủ chung một cái giường, mà quần áo lại để riêng?

Giản Ngôn đi sang hai phòng ngủ còn lại, tìm thấy đồ nữ trong một phòng, mà căn phòng này trên giường chỉ có một cái gối.

Giản Ngôn tìm khắp nơi trong phòng, thế mà thật sự tìm được một chai thuốc ngủ không, nằm ở dưới giường.

Giản Ngôn sửng sốt, cẩn thận bỏ chai thuốc vào túi đựng vật chứng.

Đang định nói với Đàm Mộc một tiếng rồi về cục thành phố trước, thì điện thoại lại reo lên.

Là số lạ gọi đến, Giản Ngôn không nghĩ nhiều, tiếp điện thoại ngay.

Điện thoại là do Trương giáo sư gọi tới, giọng bà rất kích động: “Giản đội trưởng, cậu đang ở đâu? Tôi có thể gặp cậu một chút không? Tôi có manh mối quan trọng muốn nói với cậu.”

Giản Ngôn vội nói: “Cô đang ở bệnh viện đúng không? Đừng gấp, tôi qua đó gặp cô ngay.”

Cúp máy, Giản Ngôn đưa chai thuốc cho Đàm Mộc: “Đầu Gỗ, cậu mau giao cái này cho bên Pháp chứng, tôi phải đi gặp người nhà Mễ Thụ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN