Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 27: Ông ăn chả bà ăn nêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 27: Ông ăn chả bà ăn nêm


Cục thành phố và bệnh viện thuộc hai hướng khác nhau, Giản Ngôn đưa xe cho Đàm Mộc, còn mình thì đón xe đi bệnh viện.

Nơi này là trung tâm tài chính, dù không phải giờ cao điểm cũng vẫn đông xe đầy người, giao thông không được thuận tiện lắm.

Đàm Mộc ngồi vào chiếc Bentley của Giản Ngôn, nhìn túi vật chứng trên ghế phụ, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Hắn là nhân tài kỹ thuật được tiến cử vào cục thành phố, bình thường sẽ không đến hiện trường, Giản Ngôn ngẫu nhiên đưa hắn theo chỉ để cho hắn mở mang tầm mắt. Vụ án có tiến triển, Đàm Mộc cũng vui mừng lắm, lúc này hắn rất muốn mau chóng đem vật chứng về.

Nhưng không được như mong muốn, Đàm Mộc nhìn đoàn xe thật dài phía trước đang vất vả di chuyển, hắn còn chưa kịp nhấn ga thì đèn đỏ lại sáng lên.

Phía bên ngoài chợt huyên náo um sùm, Đàm Mộc ra ngoài xem xét, có người đàn ông đang giựt túi của cô gái ở bên đường, người cạnh đó chỉ đứng xem, không ai lên ngăn cản.

Cô gái hiển nhiên không chống nổi tên đàn ông này, bị gã đánh ngã xuống đất, gã cướp được túi liền muốn chạy. Đột nhiên có một cô gái mặc váy liền màu đỏ từ trong đám người xông ra, bắt được tay gã, còn gọi mấy người bên cạnh qua giúp đỡ.

Tên cướp đó rất hung hãn, không biết từ đâu rút ra một con dao, mấy người định đi tới lập tức tản ra. Gã cầm dao nhắm vào cô gái mặc váy đỏ.

Đàm Mộc mở cửa xe vọt ra, bắt lấy con dao trong tay gã.

Quần chúng quây xem sau khi thấy Đàm Mộc ra mặt, rốt cục cũng có mấy người đàn ông gan dạ tiến lên, tên cướp kia nhanh chóng bị khống chế.

Đàm Mộc đỡ cô gái váy đỏ bị đẩy ngã trên mặt đất trong lúc hỗn loạn lên.

“Cảm ơn…” Cô gái ngẩng đầu cảm tạ Đàm Mộc, bất giác mỉm cười, “Cảnh sát Đàm? Sao trùng hợp vậy?”

Đàm Mộc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, cả người ngây ngẩn, tay buông ra như bị điện giật: “Là cô à…”

Cô gái thấy động tác của Đàm Mộc, cười càng sâu: “Lần trước chưa kịp giới thiệu với cảnh sát Đàm, tôi tên Ngô Thư Dung, rất hân hạnh được biết cảnh sát Đàm, cảm ơn anh đã cứu mạng.”

Đàm Mộc xoắn xuýt nhìn bàn tay trắng nõn của Ngô Thư Dung, rốt cục nhanh chóng giơ tay ra chạm một cái rồi vội vàng rụt về: “Chào cô… Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Lúc Giản Ngôn đuổi tới bệnh viện, phát hiện Mễ giáo sư không có mặt, Trương giáo sư đang truyền nước biển, trạng thái tinh thần không được tốt lắm.

“Giản đội trưởng…” Trương giáo sư vừa thấy Giản Ngôn liền kích động, vội vàng chống người ngồi dậy.

“Trương giáo sư, cô đừng kích động, có gì từ từ nói.”

Giản Ngôn vội đi qua đỡ, lại bị Trương giáo sư chụp lấy tay: “Cô nghe nói, cái người tên Hứa gì đó, là người chết đầu tiên đó, vụ án đã được phá rồi. Vậy, hung thủ giết Mễ Thụ nhà chúng tôi có lộ mặt chưa?”

Giản Ngôn vừa hổ thẹn vừa xấu hổ: “Trương giáo sư, cô đừng gấp, chúng tôi đang cố gắng…”

“Không phải con anh chết, anh đương nhiên không gấp.” Trương giáo sư giận dữ ngắt lời Giản Ngôn.

Giản Ngôn mở miệng, nhưng lại không nói nên lời. Dù sao cũng là giáo sư lớn tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà không giữ được bình tĩnh mới nói đôi câu quá khích, hắn cũng không biết phải làm sao?

“Bà Trương, bà sao có thể nói thế với Giản đội trưởng chứ?” Mễ giáo sư ra ngoài ăn chút gì đó, đúng lúc về tới, vội giải thích với Giản Ngôn: “Xin lỗi cậu, Giản đội trưởng, bà ấy không cố ý đâu, chỉ vì quá mức đau thương…”

Giản Ngôn thở dài trong lòng, ôn hòa đổi chủ đề: “Trương giáo sư gọi điện thoại cho tôi, nói là có manh mối quan trọng, không biết là manh mối gì? Manh mối càng nhiều thì càng có lợi cho việc phá án…”

Mễ giáo sư nhìn Trương giáo sư, hơi bất đắc dĩ: “Sao bà lại…”

Ngập ngừng một chút mới quay qua nói với Giản Ngôn: “Thật ra, cũng không phải manh mối quan trọng gì. Chỉ là, An… Chính là vợ trước của Mễ Thụ, nghe nói mấy ngày trước có đến Khê Lăng, sau khi ly hôn với Mễ Thụ thì không ở Khê Lăng nữa. Nhưng chỉ dựa vào chuyện này, cũng không thể nói rõ được điều gì…”

Trương giáo sư bỗng ngắt lời Mễ giáo sư: “Chính là con tiện nhân đó. Đúng! Là cô ta giết Mễ Thụ! Mễ Thụ vừa vâng lời lại hiểu chuyện, không thể nào có kẻ thù được, cô ta không được phân tài sản, vì không cam tâm nên mới giết Mễ Thụ… Đội trưởng Giản, cậu nhất định phải bắt cô ta lại… Khụ khụ khụ…”

Trương giáo sư càng nói càng kích động, cuối cùng ho mãi không ngừng được, Giản Ngôn sợ hãi vội vàng đi gọi bác sĩ đến.

Sau một trận hỗn loạn, Trương giáo sư mới bình tĩnh lại.

Bác sĩ nói với Giản Ngôn: “Cảm xúc bệnh nhân không ổn định, tốt nhất đừng để bà nói quá nhiều, cũng đừng nhắc tới những chuyện khiến bà kích động.”

Giản Ngôn đương nhiên không dám nói nhiều với Trương giáo sư, tạm biệt Mễ giáo sư ở cửa phòng.

Mễ giáo sư vẻ mặt mệt mỏi: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của cậu, do bà ấy quá kích động…”

Giản Ngôn hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn an ủi Mễ giáo sư: “Không sao, đây cũng là một manh mối, chúng tôi sẽ điều tra.”

“Thật ra…” Mễ giáo sư dường như muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng không nói ra.

Trên đường về, tâm tình Giản Ngôn có chút sa sút.

Vừa trở lại cục thành phố, điện thoại lại reo, là Đàm Mộc gọi.

Giản Ngôn cúp máy, đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy bọn Hướng Dương cũng đã trở về, vẻ mặt bọn họ có chút kích động.

“Sao vậy? Có phát hiện gì?

“Sếp, chai thuốc mà anh tìm được, có dấu vân tay của Trần Hà. Trần Hà này là tình nhân của vợ Nghiêm Mặc – Lục Vũ Tình.” Hướng Dương cho Giản Ngôn xem thông tin đã thu thập được, “Dựa theo tình huống mà chúng ta đã điều tra, hôn nhân của Nghiêm Mặc và Lục Vũ Tình vốn chỉ còn trên danh nghĩa. Hai vợ chồng đều công khai ngoại tình, tình nhân của Nghiêm Mặc tên là Bàng Linh Linh, tình nhân của Lục Vũ Tình là Trần Hà. Căn cứ theo camera giám sát ở tiểu khu Mai Khôi Mật Ngữ, ngày Nghiêm Mặc tử vong, Trần Hà từng đến nhà Nghiêm Mặc.”

Như vậy xem ra, khả năng Trần Hà là hung thủ rất lớn. Giản Ngôn xem báo cáo có chút không hiểu: “Vân tay Trần Hà sao được tìm ra nhanh vậy? Hắn có tiền án à?”

“Đúng vậy, Trần Hà từng vì phòng vệ quá mức mà đi tù, trong hệ thống đúng lúc có vân tay của hắn.”

“Phòng vệ quá mức?” Giản Ngôn hơi phân vân, gật đầu, “Tốt, Hướng Dương mang theo hai người đưa Trần Hà về đây.”

Hướng Dương vội đi ra cửa, xém chút đụng trúng người đang đi vào, hơi sửng sốt: “A Từ?”

Giản Ngôn nghe thấy Hướng Dương kêu tên này, vội vàng quay đầu liền thấy A Từ mặc áo sơmi trắng, quần tây vàng nhạt, tựa ở cạnh cửa cười yếu ớt với Hướng Dương trong tư thái ngọc thụ lâm phong.

Giản Ngôn đi tới, giọng nói bất giác dịu dàng hẳn: “Không phải bảo em hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại tới đây?”

“Em phát hiện được một chút…” A Từ nhìn Hướng Dương bước đi vội vã, “Mọi người phát hiện được cái gì?”

Tiếu Tiếu như một cơn gió chạy ra cửa: “Chúng tôi tìm được hung thủ giết Nghiêm Mặc… A Từ, cậu đang bệnh mà? Sao còn đi làm?”

A Từ sững sờ: “Hung thủ là ai?”

“Một người tên là Trần Hà, hắn là tình…”

“Không đúng, không phải Trần Hà.” A Từ không suy nghĩ đã phản bác.

Giản Ngôn kinh ngạc nhìn A Từ: “Sao em biết không phải Trần Hà?”

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn A Từ, có người hỏi: “Làm sao cậu khẳng định hung thủ không phải Trần Hà? Chẳng lẽ cậu biết hung thủ là ai?”

A Từ hơi ảo não, vừa rồi tình huống cấp bách, lỡ thốt ra miệng.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc xung quanh, A Từ trấn định lại, hỏi Giản Ngôn: “Các người làm sao xác định hung thủ là Trần Hà?”

Giản Ngôn nhìn A Từ, dừng một chút mới nói: “Không phải xác định, hắn có hiềm nghi rất lớn… Chúng tôi tìm được một chai thuốc ngủ không trong nhà Nghiêm Mặc, trên đó có vân tay của Trần Hà. Còn nữa, theo camera thì cùng ngày Nghiêm Mặc chết, Trần Hà có đến nhà hắn.”

Không biết A Từ đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi khó coi.

A Từ trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn: “Chai thuốc do ai tìm ra?”

Giản Ngôn: “Tôi.”

A Từ: “Anh tự mình đem về?”

Giản Ngôn lắc đầu, Đàm Mộc ở gần đó nói: “Là tôi đem về.”

Giọng A Từ hơi vội vàng: “Đầu Gỗ, lúc anh quay về có gặp chuyện gì không? Vật chứng có rời khỏi tầm mắt anh hay không?”

A Từ vừa nói xong, lập tức có người bất mãn đáp trả: “A Từ, cậu có ý gì hả? Đầu Gỗ là cảnh sát hình sự, chuyện này cần cậu chất vấn à?”

Sắc mặt Giản Ngôn cũng hơi đổi – Hắn để ý tới xưng hô của A Từ với Đàm Mộc. Người trong Tổ trọng án đều gọi Đàm Mộc là Đầu Gỗ, cứ cho là A Từ biết được xưng hô này, nhưng cậu không quen biết Đàm Mộc, A Từ không phải loại người vừa gặp mặt hai lần đã như quen thuộc mà gọi biệt danh người ta. A Từ gọi Đàm Mộc như vậy, rõ ràng do tình thế cấp bách mà buột miệng thốt ra.

Sắc mặt Đàm Mộc khó coi nhất, hắn lo lắng nói: “Tôi, lúc tôi quay về có gặp chuyện cướp bóc, nên rời đi mấy phút… không khóa xe…”

Đồng nghiệp vừa trách móc A Từ cực kỳ xấu hổ, A Từ không rảnh để ý tới hắn, cậu sốt ruột hỏi Đàm Mộc: “Ở đâu? Có camera giám sát không?”

“Ngay trên đại lộ Tiềm Long, chắc là có… nhỉ?”

Giản Ngôn đang gọi cho Cao Lãng bên đội cảnh sát giao thông.

Giản Ngôn vừa cúp máy liền đi ra ngoài, A Từ vội vàng đuổi theo, Đàm Mộc hơi lưỡng lự, cũng đi theo.

Khi xuống dưới lầu, Giản Ngôn định đi lấy xe, thấy A Từ cũng có mặt liền sửng sốt. A Từ nói với Giản Ngôn: “Anh chờ em mấy phút.”

Sau đó liền đi tới đường cái ở phía trước.

Giản Ngôn ngước đầu nhìn, không phát hiện người nào đặc biệt. Cho tới khi A Từ dừng lại trước mặt một người đàn ông mặc Âu phục đen, Giản Ngôn mới nhận ra có người đứng ở đó.

Người kia bất luận là dáng người hay tướng mạo đều rất bình thường, nên Giản Ngôn đã trực tiếp bỏ qua y. Nhưng người kia khi vừa nhìn thấy A Từ liền tươi tắn hơn, cảm giác tồn tại trong nháy mắt tăng cao không ít.

A Từ đứng cách người kia ước chừng một mét, mặt không cảm xúc: “Tìm tôi? Có việc gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN