Siêu Cấp Gen Thần - Chương 239: Sinh vật thần huyết kỳ quái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 239: Sinh vật thần huyết kỳ quái


Editor: Nguyetmai

Hàn Sâm: Chưa tiến hóa

Đẳng cấp: 0

Tuổi thọ: 200

Yêu cầu để tiến hóa thân thể: 100 điểm gen

Gen sở hữu: 100 điểm gen bình thường, 100 điểm gen nguyên thủy, 64 điểm gen biến dị, 50 điểm gen thần.

Hàn Sâm vào thành bảo hộ Cương Giáp, nhìn thoáng qua trạng thái của mình, gen biến dị vẫn còn thiếu một chút, gen thần thì hơi khó kiếm, phải nghĩ cách kiếm thêm chút gen biến dị cái đã.

Còn lời mời của Hoàng Phủ Bình Tình thì Hàn Sâm không có hứng thú lắm, vị Nữ Hoàng kia đúng là rất mạnh, nhưng Hàn Sâm không cho rằng tất cả đều là kết quả do võ đạo quán Chiến Thần bồi dưỡng, bởi vì Hàn Sâm cảm nhận được khí chất giết chóc rất đặc biệt từ cô ta.

“Đúng là một cô gái mạnh mẽ, mình vẫn còn quá yếu, phải nhanh chóng lên vùng đất được thần bảo hộ thứ hai mới được.” Hàn Sâm vừa nghĩ vừa đi ra khỏi thành bảo hộ Cương Giáp, định tìm một chỗ để săn sinh vật biến dị.

Sau khi ra khỏi thành, chưa được bao xa, Hàn Sâm rũ mắt nhìn xuống thì bất ngờ phát hiện trên một thân cây ở cửa thành có buộc một sợi dây đỏ.

Đây là ám hiệu mà hắn và Lữ Vĩ Nam đã định ra, nhưng lúc ấy hắn cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ cũng không định tìm Lữ Vĩ Nam hợp tác thật, dù sao thì trước kia hai người cũng từng giao thủ với nhau, khó đảm bảo Lữ Vĩ Nam sẽ không ghi hận.

Nên Hàn Sâm cũng quên mất chuyện này, bây giờ thấy ám hiệu lý ra phải là hắn để lại cho Lữ Vĩ Nam mới đúng, nhưng bây giờ Lữ Vĩ Nam lại chủ động để lại ám hiệu khiến Hàn Sâm sinh lòng cảnh giác.

Nhưng hắn vẫn muốn xem Lữ Vĩ Nam muốn gì nên im lặng đi tiếp, sau đó đánh vài vòng, đợi đến tối mới lợi dụng năng lực của Biến Sắc Thú thần huyết quay về, sau khi lén lút dạo quanh lại bất ngờ phát hiện không hề có mai phục.

Hắn nghi hoặc đi tới chỗ gốc cây nọ, chỉ thấy bên trong kẹp theo một tờ giấy, rút ra xem thì có ghi tọa độ nằm trong một rặng núi cách thành bảo hộ Cương Giáp không xa.

Hàn Sâm do dự một lúc thì vẫn đi đến tọa độ đó, dù Lữ Vĩ Nam có muốn hại hắn thì hắn cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng, cảm giác khi không lại bị người ta nhòm ngó thật sự không dễ chịu chút nào.

May mà hắn có Biến Sắc Thú thần huyết, khi đến chỗ hẹn thì hắn dùng năng lực biến sắc để ngụy trang, đi quanh kiểm tra nhưng vẫn không thấy mai phục gì, chỉ có một mình Lữ Vĩ Nam đi vòng vòng dưới gốc cây, thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột.

“Cậu tìm tôi làm gì?” Hóa thành bộ dạng B thần, Hàn Sâm đi sang hỏi Lữ Vĩ Nam.

“Anh hai ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi tìm anh khổ quá.” Lữ Vĩ Nam kích động chạy tới.

“Có gì thì nói thẳng đi.” Hàn Sâm nhíu mày nói.

“Anh hai, tôi phát hiện một con sinh vật thần huyết ở đầm lầy Hắc Ám, nhưng trình độ của tôi không đủ để giết con sinh vật thần huyết đó, nên muốn tìm anh hợp tác…” Lữ Vĩ Nam vội kể rõ đầu đuôi.

Lữ Vĩ Nam đã đợi Hàn Sâm lâu lắm rồi, một mình hắn ta thật sự không thể giết được con sinh vật thần huyết kia, đi tìm người của mấy thế lực lớn thì lại sợ bọn họ nuốt hết hoặc giành hết phần nhiều.

Nên hắn ta mới nghĩ tới Hàn Sâm, để lại ám hiệu hòng thử một lần xem sao, sau đó ở đây chờ mấy ngày liền, kết quả mãi mà chẳng thấy Hàn Sâm đâu, Lữ Vĩ Nam gần như sắp bỏ cuộc đến nơi thì lại thấy Hàn Sâm thế này, đúng là mừng phát điên.

“Cái gì? Cậu nói là phát hiện một sinh vật thần huyết hình người à?” Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Lữ Vĩ Nam.

“Đúng vậy, toàn thân đều bị áo giáp màu đen bao phủ, tay cầm một thanh trường thương màu đen, còn cưỡi một con ngựa một sừng màu đen, chạy như bay trên đầm lầy mà không bị chìm xuống nước nữa.” Lữ Vĩ Nam khoa tay múa chân.

“Có cả trường thương lẫn vật cưỡi ư, đây là sinh vật thần huyết kiểu gì thế này, không phải là người đấy chứ?” Hàn Sâm nhìn Lữ Vĩ Nam với vẻ không tin.

“Tôi không lừa anh thật mà, tuy là nó giống người, nhưng anh nhìn một cái là biết ngay nó không phải người rồi, chắc chắn là sinh vật thần huyết đấy.” Lữ Vĩ Nam vội nói.

“Ồ, cậu đã giao thủ với nó chưa? Kết quả thế nào?” Hàn Sâm lại hỏi.

Lữ Vĩ Nam đỏ mặt: “Nó lợi hại lắm, cưỡi ngựa lại nhanh, may mà tôi có Thiết Linh Điểu nên mới chạy thoát đấy.”

Hàn Sâm lập tức hiểu rõ Lữ Vĩ Nam đã bị con sinh vật thần huyết kia đè bẹp, nhờ Thiết Linh Điểu chạy thoát nên mới phải tìm mình hợp tác.

“Nếu giết được con sinh vật thần huyết đó thì cậu định chia kiểu gì?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ rồi hỏi Lữ Vĩ Nam.

“Thú hồn thì cứ theo luật cũ, ai được thì của người đó, còn mấy thứ khác… Tôi đoán sinh vật thần huyết hình người thì không ăn thịt được rồi, thứ chia được chỉ có cây trường thương với con ngựa một sừng mà nó cưỡi thôi, chúng ta mỗi người một món, anh chọn trước, thế nào?” Lữ Vĩ Nam hỏi dò.

“Đưa tôi đến đó xem thử cái đã, nếu như tôi giết được nó rồi chúng ta tính chuyện chia chác sau, không giết được thì bàn bạc bao nhiêu cũng thế.” Hàn Sâm đáp.

“Được.” Lữ Vĩ Nam đồng ý ngay.

Lần trước Hàn Sâm không giết hắn ta khiến hắn ta rất tin tưởng nhân phẩm của Hàn Sâm, nếu đổi lại là người khác thì thể nào hắn ta cũng không đưa đối phương đi nhìn sinh vật thần huyết trước, làm thế chẳng khác nào lỗ vốn của hắn ta.

Hàn Sâm đeo kiếm của Thánh Chiến Thiên Sứ đi vào đầm lầy Hắc Ám cùng Lữ Vĩ Nam.

Lữ Vĩ Nam cưỡi Thiết Linh Điểu đi trước dẫn đường, Hàn Sâm thì bay bằng cánh, vào đầm lầy Hắc Ám mới nửa ngày thì Hàn Sâm đã phát hiện một con rết biến dị dài hơn hai thước.

Hắn trực tiếp dùng kiếm của Thánh Chiến Thiên Sứ chém nó thành hai đoạn, nấu lên ăn kiếm thêm gen biến dị, vỏ ngoài cứng rắn của rết biến dị chẳng khác nào đậu hũ trước kiếm của Thánh Chiến Thiên Sứ.

Lữ Vĩ Nam thấy kiếm Thánh Chiến Thiên Sứ thì hai mắt sáng rực lên: “Đại ca, đây là bảo vật mà con sinh vật thần huyết trên đảo Thần Vực sinh ra đấy à? Anh có lấy được thú hồn của con sinh vật thần huyết đó không?”

“Cậu cũng biết rõ nhỉ, không có thú hồn.” Hàn Sâm thuận miệng đáp một câu, sau đó triệu hoán Meow-kun ra cho nó ăn thịt rết.

Con rết này quá lớn, hắn và Lữ Vĩ Nam cùng ăn cũng chẳng hết một phần mười, thà cho Meow-kun ăn cùng luôn, hơn nữa Hàn Sâm cũng đã quen triệu hoán Meow-kun ra ăn cùng mình rồi.

Hàn Sâm không để cho Meow-kun dùng hình thái chiến đấu, nên nó chỉ như một chú mèo con nép bên chân Hàn Sâm ăn thịt rết đã nấu chín.

“Tiếc là không thể triệu hoán cả Hoàng Kim Sa Trùng Vương ra ăn cùng.” Hàn Sâm lấy làm tiếc, Hoàng Kim Sa Trùng Vương thuộc về bản thân của hắn, nhiều người thấy rồi, ở trạng thái B thần này không tiện triệu hoán ra để không bị lộ.

“Đại ca, anh vẫn còn nuôi nó à?” Lữ Vĩ Nam còn tưởng rằng Meow-kun vẫn không có sức chiến đấu như lúc trước nên giơ tay muốn sờ đầu nó.

“rào!”

Nhưng tay Lữ Vĩ Nam còn chưa sờ tới thì Meow-kun cảm giác được đã biến thành trạng thái chiến đấu, hóa thành một con mãnh hổ màu đen há miệng muốn táp tay của Lữ Vĩ Nam.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN