Siêu Cấp Gen Thần - Chương 240: Kỵ sĩ thần huyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 240: Kỵ sĩ thần huyết


Editor: Nguyetmai

Không thể không nói, Lữ Vĩ Nam nói không sai chút nào, bản lĩnh trốn tránh của hắn ta rất cao, thân pháp vô cùng quái dị, ngay lúc nguy cấp đã rụt tay về, đồng thời còn lùi lại phía sau, thoát được cú táp của Meow-kun.

Nhưng Meow-kun đã nhào về phía Lữ Vĩ Nam, khoảng cách quá gần, Lữ Vĩ Nam không thể trốn tránh được nữa.

“Meo meo, về ăn đi này.” Hàn Sâm gọi Meow-kun một tiếng, hắn còn cần Lữ Vĩ Nam dẫn đường, bị Meow-kun giết thật thì toi.

Lữ Vĩ Nam thoát khỏi miệng hổ, nhìn Meow-kun với vẻ không dám tin: “Nó… Nó… Chẳng phải nó là vật cưỡi biến dị ư? Sao lại…”

Hàn Sâm chỉ mải ăn không thèm để ý đến hắn ta, Lữ Vĩ Nam lại kêu to: “Tôi biết rồi, là siêu tiến hóa, nó tiến hóa rồi!”

Lữ Vĩ Nam nhìn Meow-kun với ánh mắt hâm mộ và ghen tị: “Đại ca, anh tốt số thật đấy, nuôi một con sủng vật biến dị lại siêu tiến hóa, có khác gì một con sủng vật chiến đấu cấp thần huyết đâu, nếu bán thì còn có giá hơn cả thú hồn thần huyết bình thường ấy chứ.”

“May mắn thôi.” Hàn Sâm lại nghĩ thầm: “Nếu như cậu thấy được Thánh Chiến Thiên Sứ thì mới biết cái đáng giá thật sự.”

Nghĩ tới Thánh Chiến Thiên Sứ, Hàn Sâm vẫn thấy buồn bực, hắn đã thử lấy thịt biến dị cho Thánh Chiến Thiên Sứ ăn, nhưng Thánh Chiến Thiên Sứ thậm chí chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Nhưng khi Hàn Sâm ăn thịt sinh vật thần huyết thì Thánh Chiến Thiên Sứ lại ra vẻ hứng thú.

Tiếc là bây giờ Hàn Sâm vẫn chưa xa xỉ đến mức có thể lấy thịt sinh vật thần huyết để nuôi nó, tạm thời đành mặc kệ, không ăn thì thôi vậy.

Hai người một mèo ăn uống no đủ xong, vì con rết biến dị này quá lớn, Hàn Sâm ăn no căng bụng mà vẫn không được điểm gen biến dị nào.

Hàn Sâm và Lữ Vĩ Nam bay bốn năm ngày trong đầm lầy Hắc Ám, cuối cùng cũng đến nơi Lữ Vĩ Nam đã nói. Tiếc là trên đường không giết được con dị sinh vật nào phù hợp, con nào cũng quá lớn, ăn cả đống mà Hàn Sâm chỉ lấy được có một điểm gen biến dị.

Nơi Lữ Vĩ Nam nói là một mặt hồ toàn bèo rong khá bình thường trong đầm lầy Hắc Ám.

Một kỵ sĩ mặc giáp, tay cầm trường thương lớn cưỡi ngựa một sừng đen đứng trên lớp bèo, tạo thành một vẻ đẹp cô tịch.

Hàn Sâm đứng nhìn từ xa thì lập tức xác định đây không phải người, đúng như lời Lữ Vĩ Nam nói, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ biết nó không phải con người.

Bộ giáp đen trên người kỵ sĩ không phải ngọc thạch hay vàng bạc mà giống giáp xác của một loài côn trùng nào đó hoặc mai rùa hơn, hơn nữa khớp nối trên áo giáp khác hẳn đồ của con người, giống như nối liền với nhau chứ không hề có xương thịt.

Cảm giác rất quái dị, nhưng Hàn Sâm có thể khẳng định đây tuyệt đối là một con sinh vật thần huyết, hơn nữa còn là một con sinh vật thần huyết vô cùng đáng sợ.

Nó mạnh hơn con người đá mà Hoàng Phủ Bình Tình dẫn hắn đi giết nhiều, chỉ nhìn cây đại thương trong tay và con ngựa một sừng mà nó cưỡi thì biết ngay nó không phải sinh vật thần huyết bình thường.

Loại hình người đã mạnh lắm rồi, nhưng sinh vật thần huyết lại có cả tọa kỵ thế này trước giờ Hàn Sâm chưa từng nghe nói đến bao giờ.

“Sao hả đại ca? Đúng là sinh vật thần huyết chứ gì?” Nằm trong bụi cỏ, Lữ Vĩ Nam nhỏ giọng nói với Hàn Sâm.

“Đúng là sinh vật thần huyết, nhưng có vẻ khó chơi lắm, tôi cũng không chắc là xử được nó đâu.” Hàn Sâm nói thật, hắn thật sự không dám chắc.

Con sinh vật thần huyết này rất quái dị, có lẽ không thua gì Thánh Chiến Thiên Sứ trên đảo Thần Vực, mà trong tay hắn lại không còn Quỷ Diễm Điệp thần huyết nào nữa.

Nhưng may mà hắn lại có thêm một thanh kiếm của Thánh Chiến Thiên Sứ, dù con sinh vật thần huyết này mạnh ngang với Thánh Chiến Thiên Sứ thì hắn vẫn có cơ hội.

“Đại ca, giờ anh nói gì tôi cũng nghe theo anh.” Lữ Vĩ Nam cho rằng Hàn Sâm không hài lòng với kiểu chia chiến lợi phẩm lúc trước nên mới nói không chắc, thế là vội vàng nói thêm.

“E là hai chúng ta không làm được đâu.” Hàn Sâm vẫn không yên lòng với con sinh vật thần huyết này, theo hắn thấy, có lẽ con ngựa một sừng màu đen kia không chỉ đơn giản là một tọa kỵ bình thường.

Lữ Vĩ Nam hưng phấn nói: “Không thử thì sao mà biết được, sinh vật thần huyết hiếm có như thế bảo đảm rất đáng tiền, lỡ như lấy được thú hồn thì phát tài rồi.”

“Cũng được, chúng ta bàn chuyện chia chác trước đi, chứ chia như lúc trước là không được rồi.” Hàn Sâm nói thẳng.

“Anh muốn chia kiểu gì?” Lữ Vĩ Nam hỏi.

“Thế này đi, tin tức là do cậu cung cấp nên sẽ cho cậu trước 20%, 80% còn lại thì cứ dựa vào việc ai ra sức nhiều nhất mà tính, cậu thấy sao?” Hàn Sâm cân nhắc rồi nói.

“Được.” Lữ Vĩ Nam cắn răng đồng ý, ít nhất thì cũng được chia 20%, nếu đi tìm Thần Thiên Tử hoặc đoàn Nắm Đấm thì chỉ lấy được cỡ 10% mà thôi.

Hơn nữa chỉ cần ra sức thì vẫn có thể được chia thêm, Lữ Vĩ Nam muốn cược một phen, không muốn để Hàn Sâm giết sinh vật thần huyết một mình.

Sinh vật thần huyết hiếm có như thế, nếu có cơ hội cho nó một nhát cuối thì có khả năng lấy được thú hồn.

Sau khi thương lượng xong, cả hai lặng lẽ đến gần con sinh vật thần huyết kia, Hàn Sâm thầm nghĩ dù con sinh vật thần huyết này có lợi hại cách mấy đi chăng nữa, chỉ cần nó không biết bay thì bọn họ cũng không gặp nguy hiểm gì nhiều, cùng lắm thì bay lên là được.

Lúc còn cách sinh vật thần huyết chừng 200 mét thì nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Hàn Sâm.

Hàn Sâm có thể thấy rõ đôi mắt đỏ rực của con sinh vật thần huyết kia lóe lên dưới lớp mũ giáp, hoàn toàn không có tròng trắng, phát ra sát ý khiến người ta sởn tóc gáy.

Hàn Sâm và Lữ Vĩ Nam còn chưa kịp phản ứng thì con sinh vật thần huyết nọ đột nhiên giục ngựa lao thẳng sang chỗ bọn họ như một cơn lốc, đồng thời còn giơ cây thương lên làm động tác đâm.

“Cẩn thận, con này đáng sợ lắm đấy.” Hàn Sâm cầm chắc kiếm của Thánh Chiến Thiên Sứ, vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt đến cực hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con sinh vật thần huyết đang lao đến như điên kia.

Lực xung kích của con ngựa một sừng nọ mạnh kinh người, bốn vó tung bay trên mặt nước nhưng không hề bị chìm xuống, trông vô cùng kỳ dị.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, con sinh vật thần huyết nọ đã vọt tới cách Hàn Sâm chừng năm mét, mượn lực xung kích để đâm thương về phía ngực của hắn. Cây thương như một tia chớp đen, chỉ trong chớp mắt đã đâm tới nơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN