Siêu Cấp Gen Thần
Chương 35: Ai cút?
Translator: Nguyetmai
Cái danh cuồng mông này thực sự quá vang dội, bị người ta châm biếm như thế một lúc, Hàn Sâm nhíu mày toan nói gì nhưng mấy vị thiếu gia có tiền kia lại đi tới, một thiếu niên có vẻ lạnh lùng bước lên, tò mò đánh giá hắn: “Anh chính là tên cuồng mông trong truyền thuyết của thành bảo hộ Cương Giáp đấy à?”
“Đúng thế.”
Hàn Sâm không thấy đây là ô danh gì, trong cả thành bảo hộ Cương Giáp này chỉ có mình hắn từng đâm vào mông Tần Huyên, xét trên một góc độ nào đó thì đây cũng là một thành tựu.
Rõ ràng thiếu niên kia rất tò mò về Hàn Sâm, cậu ta nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nói: “Anh cũng đến nhận việc à?”
Hàn Sâm gật đầu: “Nếu như cậu cho rằng tôi không phù hợp thì giờ tôi sẽ đi luôn.”
“Không, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta cứ ký hợp đồng theo ước định thôi.” Cậu thiếu niên lạnh lùng kia vội vàng trả lời.
Không ngờ cậu ta lại muốn chiêu mộ Hàn Sâm để bảo vệ bọn họ, điều này khiến cho đám người ứng tuyển nhao nhao lên, đến những người đi cùng thiếu niên lạnh lùng kia cũng khó hiểu ra mặt, còn kéo cậu ta lại hỏi: “A Nguyên, đấy là tên cuồng mông đó, cậu kéo anh ta vào làm gì?”
“Đúng đấy, Nguyên thiếu gia, cậu để hắn ta bảo vệ chỉ tổ rách việc mà thôi, e là đến lúc gặp nguy hiểm thật sự thì hắn ta còn chạy nhanh hơn bất cứ ai, không những tốn tiền mà còn chẳng được tích sự gì.”
Đám người đứng quanh đó cũng nói hùa vào.
“Tôi cứ mời anh ta đấy, mấy người các cậu cứ chọn thêm vài người đi.”
Cậu thiếu niên tên là A Nguyên kia rất kiên quyết, lấy hợp đồng ra ký với Hàn Sâm.
Mấy thiếu niên khác thấy A Nguyên làm thế cũng không nói gì nữa, chọn mấy tay sành sỏi trông có vẻ mạnh mẽ, Hàn Hạo khoe thú hồn vũ khí biến dị của cậu ta ra và được một thiếu niên trong số đó chọn thuê.
Thân thủ của hai thanh niên đi cùng Hàn Hạo cũng không tệ, sau khi biểu diễn một vài ngón nghề thì đều được chọn cả.
“Này cuồng mông, mày cũng may đấy chứ, gặp được một vị thiếu gia vừa có tiền lại tò mò.”
Lúc đi bên cạnh Hàn Sâm, Lưu Phong – một trong số hai thanh niên kia nhếch mép nói.
“Dạo này đúng là tôi khá may.”
Hàn Sâm thản nhiên đáp lại một câu.
Mấy vị thiếu gia kia chọn cả thảy mười người bảo vệ để đi săn sinh vật cấp nguyên thủy, nếu như gặp phải sinh vật cấp nguyên thủy đi thành bầy thì nhiều người thế này cũng đủ sức chiến một trận, chỉ cần không gặp phải loại quá cường hãn hoặc là sinh vật cấp biến dị thì gần như có thể thỏa sức tung hoành ở gần thành bảo hộ Cương Giáp.
Những tay lão luyện được chọn đều đang vui mừng, lúc nói chuyện còn ra sức nịnh nọt mấy thiếu gia kia hết mức, hiển nhiên là biết đôi chút về lai lịch của họ.
Thực ra thân thủ của mấy thiếu niên đó cũng rất khá, chắc chắn là người đã học trường quý tộc ra, tuy chỉ mới vào vùng đất được thần bảo hộ nhưng năng lực cá thân và kỹ xảo võ học đều mạnh hơn Hàn Sâm lúc mới đến nhiều, thứ mà bọn họ thiếu chỉ là kinh nghiệm thực chiến với dị sinh vật mà thôi.
Mỗi khi mấy thiếu niên tìm được cơ hội giết chết sinh vật cấp nguyên thủy thì Hàn Sâm đều đứng bên cạnh luyện bắn tên, trước đây sở dĩ hắn lựa chọn khổ luyện bắn tên chủ yếu là do yêu cầu của nó khá thấp.
Mấy vũ khí như kiểu đao kiếm đều có yêu cầu rất cao về mặt kỹ thuật, trong chương trình giáo dục nghĩa vụ bắt buộc không thể học được những kỹ thuật cao thâm gì, nhưng cung tên thì khác, chỉ cần bắn chuẩn, cung mạnh tên sắc thì cho dù không có kỹ thuật cao vẫn phát huy được uy lực cực mạnh.
Hiện giờ Hàn Sâm chỉ đang làm quen với tính năng và đặc điểm của Mạt Nhật Chi Hồn, hắn chọn một số cây cối gần đó làm bia ngắm để bản thân nhanh chóng làm quen được với các đặc tính của cây cung này.
“Tao nói này cuồng mông, mày đục nước béo cò trắng trợn quá thể, không quan sát mấy người Nguyên thiếu gia mà lại chạy ra đây bắn bậy bắn bạ làm gì thế?”
Lưu Phong thật không hiểu Hàn Sâm đang nghĩ gì, nhìn những mũi tên hắn bắn ghim vào thân cây thì khinh thường nói: “Kỹ thuật bắn tên nát này của mày thì làm được cái gì chứ? Chỉ trong vòng hai mươi mét mà cũng không bắn trúng, thế mà mày vẫn còn mặt mũi luyện tập trước mặt bọn tao nữa cơ à?”
Hàn Sâm không thèm nhìn Lưu Phong cũng chẳng buồn lên tiếng, hắn đang làm quen với các đặc tính của Mạt Nhật Chi Hồn, không nhắm vào một mục tiêu nhất định nào cả, vì thế tên bay loạn xạ, nhìn giống như bắn không chuẩn.
“Anh cũng đừng để ý đến hắn ta nữa, Nguyên thiếu gia tốt bụng, cũng chẳng mong hắn có thể giúp được gì, không gây thêm phiền đã là tốt lắm rồi.”
Mấy kẻ lão luyện khác cười phá lên rồi nói.
“Cũng đúng, coi như thằng này có số may.”
Lưu Phong phun một bãi nước bọt xuống dưới đất, xoay người đi về chỗ đám người kia.
“Đừng nói với người khác là anh quen tôi đấy.”
Hàn Hạo tìm được cơ hội thì lập tức bỏ nhỏ một câu với Hàn Sâm rồi bước nhanh về chỗ Lưu Phong, nói nói cười cười với bọn kia.
Mấy thiếu niên nhóm A Nguyên tiến bộ rất nhanh, hai ngày đầu còn cần bọn Hàn Hạo ra tay giúp đỡ một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã có thể đánh solo giết chết một số sinh vật cấp nguyên thủy hung hãn, không khỏi khiến người ta cảm thán đúng là học sinh của học viện quý tộc ra có khác.
Mấy người học chương trình giáo dục nghĩa vụ bắt buộc như bọn họ, không tôi luyện một hai tháng thì chắc chắn không dám một chọi một với sinh vật cấp nguyên thủy thế này.
Có lẽ là vì quá mức thuận lợi nên mấy vị thiếu gia kia đánh mất tính cảnh giác vốn có, có phần lơ đễnh sơ suất, khi họ bao vây ba con Hắc Ban Thú cấp nguyên thủy, có một con trong số đó trúng đao vào ngực, vốn mọi người đều tưởng nó đã chết nhưng ai ngờ chỉ là giả vờ, đến khi một thiếu niên đi tới bên cạnh thì nó đột nhiên vùng dậy.
Đám Hàn Hạo cũng sơ ý, tưởng rằng mười phần chắc chín rồi nên trong lòng không hề đề phòng, cộng thêm việc con Hắc Ban Thú cách thiếu niên kia quá gần, bọn họ muốn cứu cũng chẳng còn kịp nữa, móng vuốt như sắt thép của nó đã sắp xẹt qua cổ của thiếu niên kia.
Thiếu niên kia hoảng sợ, lòng thầm hối hận vì mình sơ ý không đội mũ giáp hợp kim, nếu có thì chỉ riêng độ cứng của mũ giáp cũng có thể đỡ được phần lớn đòn tấn công của con Hắc Ban Thú kia.
Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, mấy người A Nguyên đều hoảng hốt hét to.
Xoẹt!
Chỉ thấy một tia sáng vụt qua không trung, gần như sượt qua mặt thiếu niên kia, bắn từ sau lưng cậu ta tới Hắc Ban Thú trước mặt, đầu mũi tên sắc nhọn cắm ngay vào mắt trái của nó, khiến nó kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Lúc này mấy người Hàn Hạo mới phản ứng lại kịp, cả đám xông vào băm vằm con Hắc Ban Thú đó.
“Này cuồng mông, tự nhiên mày bắn tên loạn lên làm gì, mũi tên của mày khi nãy suýt chút nữa đã làm Khánh thiếu gia bị thương rồi đấy, mày có biết không hả?”
Lưu Phong xoay người lại mắng nhiếc Hàn Sâm.
Mấy người kia cũng luôn mồm chỉ trích hắn, nói hắn không nên bắn tên lung tung.
Trong lòng bọn họ đều có chút hổ thẹn nhưng không hề cho rằng mình đã chủ quan mà còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn Sâm.
Theo bọn họ, mũi tên kia của Hàn Sâm chỉ là ăn may mà thôi, tên cuồng mông này làm sao có được kỹ thuật bắn cung chuẩn như thế được, nhất định là ăn may thôi.
“Cút!”
A Nguyên đột nhiên lạnh giọng quát.
“Có nghe thấy gì không hả đồ cuồng mông, Nguyên thiếu giả bảo mày cút đi đấy!” Lưu Phong nói.
“Tôi bảo mấy người cút đi.”
A Nguyên nhìn chằm chằm vào Lưu Phong với ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Tôi bỏ tiền thuê mấy người tới là để bảo vệ sự an toàn của chúng tôi, lúc nãy khi A Khánh gặp nguy hiểm thì các người đã làm gì hả? Chẳng làm gì hết, giờ lại còn chì chiết người duy nhất làm tròn trách nhiệm, mấy người đều đáng chết, về sau đừng có để tôi gặp lại mấy người đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!