Siêu Cấp Gen Thần - Chương 36: Cao thủ bắn cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 36: Cao thủ bắn cung


Translator: Nguyetmai

“Nguyên thiếu gia, cậu bảo chúng tôi cút cũng được, nhưng dựa theo hợp đồng thì đây là do cậu vi phạm điều khoản, phải trả hết phần tiền còn lại cho chúng tôi.” Lưu Phong cười lạnh nói.

“Cút đi.”

A Nguyên móc ra vài xấp tiền ném cho đám người Lưu Phong, sau đó quay lưng lại không thèm nhìn bọn họ nữa.

Đám người Lưu Phong nhặt tiền lên, tuy là rất tức giận, nhưng bọn họ đều biết thân phận của đám A Nguyên nên chẳng dám làm bừa, chỉ trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái: “Các vị thiếu gia, nơi này cách thành bảo hộ xa lắm, bản thân các cậu cũng phải cẩn thận đấy, e là tên này không đáng tin đâu.”

“Anh ta còn đáng tin hơn các ngươi gấp trăm lần ấy chứ, các người tự lo thân của mình trước đi.”

A Nguyên chẳng buồn quay lại nhìn bọn họ.

Lửa giận trong lòng đám Lưu Phong lại dâng cao, nhưng không dám nổi đóa trước mặt mấy người A Nguyên nên chỉ trừng Hàn Sâm một cái rồi quay lưng đi.

“Cuồng… anh bắn cung đỉnh thật đấy…”

Đuổi đám Lưu Phong đi xong, A Khánh định khen Hàn Sâm một câu, nhưng chợt nhớ mình chỉ biết mọi người hay gọi hắn là kẻ cuồng mông, nhưng người ta vừa cứu mình xong nên không thể gọi bằng cái tên ấy được, vừa gọi một chữ đã đổi giọng ngay.

“Người có thể dùng được Mạt Nhật Chi Hồn trong bộ cung Hắc Võ Sĩ thế này, ít nhất sức mạnh cũng phải đạt tiêu chuẩn 7.0 của Liên minh đổ lên, đương nhiên là phải lợi hại rồi.”

A Nguyên đứng bên cạnh nói chêm vào.

“Sức mạnh 7.0 đổ lên? Không phải anh ấy…”

Mấy người A Khánh đều nhìn Mạt Nhật Chi Hồn trên tay Hàn Sâm với ánh mắt kỳ quái, có phần không dám tin những gì A Nguyên vừa nói.

Dù sao thì sự tích của kẻ cuồng mông đã truyền khắp thành bảo hộ Cương Giáp, ngay cả những người mới vào thành bảo hộ Cương Giáp như bọn họ còn biết.

“Tôi nói ít nhất cũng phải 7.0, ngày nào anh ta luyện tập cũng bắn từng ấy tên, dù không kéo căng hết dây cung, nhưng sức mạnh không hơn 8.0 thì chắc chắn không thể làm được nhẹ nhàng như thế.”

A Nguyên lại nhìn Hàn Sâm rồi nói.

“8.0!”

Mấy người A Khánh lại càng giật mình hơn, liên tục đánh giá Hàn Sâm như không biết hắn là ai vậy.

Trong vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất thì sức mạnh ở bậc 8.0 đã xem như vào hàng khá cao cấp rồi, bọn họ thật sự không thể ngờ kẻ cuồng mông bỉ ổi vô năng trong truyền thuyết lại có 8.0 điểm sức mạnh.

“Anh cho tôi mượn cây cung thử được không?”

Có một thiếu niên không tin kẻ cuồng mông như Hàn Sâm lại có sức mạnh bậc 8.0 nên muốn tự mình thử một lần, để xem cây cung Mạt Nhật Chi Hồn đó có nặng thật như A Nguyên nói hay không.

Hàn Sâm mỉm cười, đưa cung Mạt Nhật Chi Hồn trong tay cho thiếu niên nọ. Thiếu niên dùng hai tay cầm cung, gắng sức kéo căng, kết quả dây cung chẳng nhích được chút nào.

Thiếu niên ra sức kéo mạnh vài lần, kết quả đều không thể kéo dây cung được, mặc dù bọn họ xuất thân từ học viện quý tộc, từ nhỏ đã tu luyện thuật gen siêu hạch, nhưng dù sao thì thân thể vẫn chưa được gen cải tạo, sức mạnh cao lắm chỉ đạt cỡ 3.5, muốn kéo được cung Mạt Nhật Chi Hồn cần 7.0 điểm thì đúng là còn lâu mới đủ.

“Có phải cậu chưa ăn cơm không thế, để đấy cho tôi.”

Một thiếu niên khác không nhìn được nữa nên giằng lấy cung Mạt Nhật Chi Hồn kéo thử, mặt mày lập tức đỏ gay lên, dây cung chẳng khác gì cọng dây thép căng cứng, dốc hết sức bú sữa ra cũng không kéo ra được dù chỉ là nửa phân.

Ngoại trừ A Nguyên ra thì những thiếu niên khác đều lục tục thử, nhưng không ai có thể kéo được cây cung Mạt Nhật Chi Hồn, lúc này cả đám mới hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Cũng không thể trách họ được, người bình thường ít dùng cung tên, luyện cung cần có thiên phú cao và cố gắng hơn người, hơn nữa cần thời gian rất lâu mới thấy hiệu quả, nên đa phần chẳng biết nhiều về cung tên, số người nhận ra được cung Mạt Nhật Chi Hồn cũng chẳng có mấy. Như đám người Hàn Hạo căn bản không hề biết cây cung sau lưng Hàn Sâm lại là hàng cao cấp cả triệu bạc, bằng không cũng chẳng chế giễu hắn như thế.

Mấy thiếu niên A Khánh cũng chẳng dám xem thường Hàn Sâm nữa, huống hồ gì Hàn Sâm còn cứu A Khánh một mạng, mấy người A Khánh hỏi tên thật của Hàn Sâm xong thì đều gọi hắn một tiếng “anh Sâm”.

Dù sao thì vùng đất được thần bảo hộ này cũng là nơi kẻ mạnh làm vua, hơn nữa bây giờ nhân loại rất tôn trọng cường giả, kỹ thuật bắn cung và lực lượng của Hàn Sâm cũng thuyết phục được họ.

“Anh Sâm, anh biểu diễn thử kỹ thuật bắn cung chân chính của mình cho bọn em xem được không?”

Lời đề nghị của A Khánh khiến cho các thiếu niên khác cũng nhìn Hàn Sâm với vẻ háo hức chờ mong, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc kỹ thuật của Hàn Sâm lợi hại đến mấy.

“Kỹ thuật bắn cung của tôi cũng thường thôi, chẳng được cỡ ấy đâu.” Hàn Sâm cười nói.

“Anh Sâm, ở đây đều là người một nhà, anh đừng khiêm tốn làm gì, khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo đấy nhé.”

A Khánh cười nói, mấy thiếu niên khác cũng nhao nhao năn nỉ Hàn Sâm biểu diễn.

“Được rồi, thế tôi sẽ bắn một mũi nhé.”

Hàn Sâm cũng thấy ngứa tay, từ sau khi có được Mạt Nhật Chi Hồn đến nay, hắn còn chưa được thử uy lực thật sự của nó nữa.

Đám người A Khánh đều mừng rỡ hoan hô, Hàn Sâm nhìn quanh, sau đó đi đến cạnh một sườn núi dò xét một lúc, sau khi nhắm được mục tiêu thì hắn khoan thai rút một mũi Tiêm Phong đặt lên Mạt Nhật Chi Hồn, gân xanh trên tay nổi lên, trực tiếp kéo căng dây cung, sau đó tập trung vào mục tiêu, mũi tên hợp kim biến thành một tia chớp lạnh bắn thẳng vào trong khu rừng ở dưới sườn núi nọ, chỉ trong nháy mắt đã mất tăm.

“Không bắn trúng à?”

Mấy người A Khánh không nghe thấy tiếng thú vật bị thương vang lên, còn cho rằng Hàn Sâm đã thất thủ.

“Cách xa quá đấy à, từ đây đến đó ít nhất cũng phải ba bốn trăm mét. Có thất thủ cũng là chuyện thường.”

A Khánh an ủi.

“Đi thôi, chúng ta sang đó xem sao.”

Hàn Sâm đi về phía sườn núi nọ.

Mấy người A Nguyên và A Khánh lấy làm khó hiểu, sau khi đi theo Hàn Sâm vào rừng, đi thêm khoảng hơn trăm mét thì lập tức nhìn thấy một con Hắc Ban Thú đã bị mũi tên bắn thủng đầu, mũi Tiêm Phong xuyên qua giữa trán, ghim chặt cơ thể nó vào thân cây cổ thụ phía sau.

“Chẳng trách không nghe thấy gì, mũi tên này đã trực tiếp phá hủy hệ thần kinh của Hắc Ban Thú, khiến nó không kịp phản ứng thì đã chết, đúng là lợi hại thật.”

Đám A Khánh vừa sợ vừa bội phục, nơi cách này sườn núi chừng bốn trăm mét, có thể bắn một tên giết chết Hắc Ban Thú từ khoảng cách xa như thế thì đã xem như có kỹ thuật hàng đầu ở vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất rồi.

Sau vụ này, đám A Khánh vô cùng sùng bái Hàn Sâm, hắn nói gì thì nghe nấy, Hàn Sâm thì vẫn luôn bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhẹ nhàng vượt qua nửa tháng hợp đồng. Kết thúc hợp đồng, Hàn Sâm rốt cuộc cũng nhận được một trăm năm mươi nghìn Tả Toàn tệ tiền thù lao.

Đám A Khánh đều mong có thể ký hợp đồng dài hạn với Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm lại uyển chuyển từ chối, lần này chỉ là túng tiền nên hắn mới kiếm ít tiền tiêu, nếu bảo hắn đi cùng đám A Khánh lâu dài thì chắc chắn không được, tự mình tiến hóa mới là ưu tiên hàng đầu.

Hàn Sâm trở về thành bảo hộ Cương Giáp, nhưng vừa mới đi đến cửa đã bị vài tên cản lại, đứng đầu đúng là Lưu Phong, còn lại đều là những kẻ đã bị A Nguyên đuổi đi, bao gồm cả Hàn Hạo.

“Thằng cuồng mông kia, mày đã chọc giận tao rồi đấy, mày định bồi thường cho tao thế nào đây?”

Hai mắt của Lưu Phong lóe hàn quang, vừa bẻ ngón tay kêu rôm rốp vừa đi tới gần Hàn Sâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN