Siêu Phẩm Vu Sư
Chương 5: Món đồ Giấu trong tì hưu (*)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
———————
Đại sảnh Ngọc Bảo Hiên.
Viên Dân Sinh như không còn muốn kêu oan, cơ thể như sương bị hai vị cảnh sát áp giải, mặt khác hai người cảnh sát còn lại cũng làm công tác an ninh đối với những người khác.
“Yên tâm đi, cha em không có chuyện gì đâu, anh sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ trộm thực sự thôi.”
Phương Minh không biết từ lúc nào đã đi đến chỗ cô bé đang đứng bên cạnh Viên Dân Sinh, cô bé này vừa mới nín khóc, lúc này đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc nhìn Phương Minh tràn ngập hy vọng.
Trong lúc Phương Minh an ủi cô bé kia, Âu Dương Tuyết Tình cũng đang từ trên lầu đi xuống dưới, ánh mắt đầu tiên là nhìn lướt qua Phương Minh, cuối cùng dừng ở tì hưu nằm trong đại sảnh.
“Tuyết Tình, mấy đồng sự của con sao không chất vấn Viên Dân Sinh này xem ông ta cất giấu món trang sức ở đâu, sao còn hỏi những người khác.”
Nhìn thấy Âu Dương Tuyết Tình đi xuống, Thái Văn Lễ vẻ mặt bất mãn, bởi vì ông ta cho rằng chứng cớ đã được minh xác, công việc hiện tại của cảnh sát là chất vấn Viên Dân Sinh chỗ cất giấu món trang sức kia chứ không phải hỏi lên hỏi xuống những chuyện không đâu.
“Cậu à, tuy rằng Viên Dân Sinh đang là người bị tình nghi, nhưng vẫn chưa có bằng chứng. Con muốn hỏi cung ông ta ở đây là không muốn ông ta có cơ hội nói dối thôi.”
Âu Dương Tuyết Tình giải thích, lập tức chuyển mở lời đề dò hỏi: “Cậu, cậu nghĩ như thế nào về con tì hưu này, con nhớ trước kia ở đây không có thứ này.”
“Gần đây báo chí có nói kinh tế đang đình trệ, tì hưu cũng là ngụ ý mong tài vận, cậu chỉ là hy vọng chút may mắn đến, không ngờ tài vận không thấy mà còn bị mất đồ.”
Thái Văn Lễ vẻ mặt buồn bực, Âu Dương Tuyết Tình thật ra cũng không để tâm con tì hưu gỗ này lắm, chỉ đặt tay lên trên một lát rồi nói: “Cậu, nếu tì hưu này không có tác dụng, vậy thì chuyển nó đi chỗ khác đi.”
“Vậy à, con xem thử đi, nó chỉ làm bằng gỗ thôi, nếu con cần thì cứ lấy nó đi.”
Thái Văn Lễ không nghĩ gì, nhưng người quản lí đứng cạnh nhìn thấy Âu Dương Tuyết Tình sắp mang tì hưu đi vội vàng ngăn cản, nói: “Cô Âu Dương, thứ này không thể di chuyển được, nếu động vào thì tài vận của ông chủ sẽ bị tổn thất.”
“Tài vận gì chứ, đúng là mê tín, nếu thứ này thật sự hữu ích như vậy, món trang sức của cậu tôi sao lại bị lấy cắp được?”
Âu Dương Tuyết Tình không để ý đến lời nói của người quản lí, cô căn bản không tin vào mấy thứ này, cô vẫn là muốn di chuyển món đồ này đi, dù là ai nói gì cũng mặc kệ.
“Ông chủ, ông nhanh khuyên cô Âu Dương đi, thứ này thật sự không thể chuyển đi, lúc trước lấy tì hưu này vị đại sư có nói, nếu như đụng đến tì hưu này, ông chủ sẽ bị mất tài vận mười năm lận đó.”
Thái Văn Lễ cũng là có chút do dự, dù sao lúc trước vị kia đại sư đúng là có nói như vậy, cho nên để vật này ở đây cũng coi như an tâm phần nào.
“Cô Âu Dương,thời nay thỉnh thần thì dễ nhưng tiễn thần mới khó, cũng giống như chúng ta đi chùa miếu thắp hương bái Phật, không cầu vận may, nhưng chỉ phải đừng cho chúng ta mang đến vận xui là được.”
“Tì hưu này từ lúc đem về, mỗi ngày tôi đều lau sạch sẽ, chỉ vừa có một lần quên lau thì đã xảy ả chuyện mất đồ như vậy rồi.”
Nghe thấy người quản gia nói như vậy, mí mắt Thái Văn Lễ có chút bất an liền quay sang nói: “Tuyết Tình, vậy thì đừng di chuyển nó, nếu con thích mấy ngày nữa cậu sẽ tìm cho con một con.”
Cậu mình đã mở lời, Âu Dương Tuyết Tình cũng không thể cãi lời, ánh mắt cô nhìn về phía Phương Minh như muốn hỏi tiếp theo phải làm sao, nhưng mà Phương Minh cũng không mảy may gì, lập tức đi đến bên cạnh cô.
“Tôi nghĩ, tôi đã biết người thật sự lấy cắp món trang sức là ai rồi.”
Lời nói của Phương Minh âm lượng không nhỏ, lập tức khiến mọi người xung quanh chú ý, ngay cả Viên Dân Sinh đang cúi đầu buông xuôi cũng ngẩng lên nhìn anh ta.
“Cái gì mà người thật sự đã lấy cắp món trang sức chứ, không phải là Viên Dân Sinh hay sao.” – Thái Văn Lễ kinh ngạc liền mở miêng nghi ngờ hỏi.
“Viên Dân Sinh thực sự bị oan, người đã trộm món trang sức kim hoàng là một người khác, hơn nữa người đó cũng đang có mặt ở đây.”
Ánh mắt Phương Minh nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người người quản lí kia.
“Tôi nói có đúng không, thưa ông.’’ Phương Minh khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt đầy hàm ý nhìn về phía người quản lý kia.
“Cậu… Cậu nói cái gì, tôi là kẻ trộm sao? Thật là buồn cười…?”
Cát Đại Toàn lúc đầu vô cùng sửng sốt, sau lại cười to lên: “Cậu không phải là không biết, thứ nhất tôi không có chìa khóa nơi cất giữ món trang sức, thứ hai mỗi lần xuống đó đều có Viên Dân Sinh đi theo, nếu tôi là kẻ đã lấy cắp không lý nào Viên Dân Sinh lại không biết?”
Âu Dương Tuyết Tình nhìn Cát Đạ toàn một lát, lập tức mày nhíu, quay sang hỏi Phương Minh: “Anh có lầm không? Hay ý anh là ông ta thông đồng với Viên Dân Sinh đánh cắp món trang sức?”
“Không, không có chuyện thông đồng, tôi đã nói rồi, Viên Dân Sinh từ đầu tới cuối đều bị oan, ông ấy căn bản không biết món trang sức bị ai lấy cắp.”
Phương Minh lắc đầu: “Toàn bộ, đều là người quản lí này làm hết.”
“Nói hưu nói vượn, cậu cũng không phải cảnh sát, hơn nữa cậu nói tôi lấy cắp thì phải có chứng cứ, muốn nói gì thì nói vậy tôi nói cậu mới là người lấy cắp cũng được đó.”
Cát Đại Toàn có chút kích động, Âu Dương Tuyết Tình cũng phát hiện gì đó, bình thường nếu bị người khác bịa đặt vu oan cho mình thì cũng không đến mức kích động như vậy, đương nhiên, cũng có thể do tính cách của Cát Đại Toàn vốn đã nóng nảy như vậy.
“Tôi đã nói ra thì nhất định có chứng cứ.” Phương Minh tự nhiên cũng biết đối phương nhất định sẽ phản bác, cho nên nếu không có chứng cứ chắc chắn anh ta cũng sẽ không mở lời.
“Anh nói anh có chứng cớ, vậy chứng cứ đâu?” Âu Dương Tuyết Tình liền hỏi.
Phương Minh mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tì hưu: “Chứng cứ chính là thứ này, thứ mà ông ta một mực ngăn cản không cho cô di chuyển nó đi, tôi nói có đúng không?”
Ngay khi nói xong, Phương Minh lập tức nhìn về phía Cát Đại Toàn, Cát Đại Toàn vẻ mặt đột nhiên mất tự nhiên, tuy rằng vẻ mặt đó rất nhanh biến mất nhưng Âu Dương Tuyết Tình đã kịp trông thấy.
“Tì hưu này thì có chúng cứ gì?”
Âu Dương Tuyết Tình lại một lần nữa đem ánh mắt nhìn vào con tì hưu, lúc đầu cô cũng có quan sát, không có phát hiện manh mối gì, đây là một con tì hưu mà thôi.
“Cô cầm nó lên xem thử đi.”
Phương Minh bảo Âu Dương Tuyết Tình xem thử con tì hưu này, Âu Dương Tuyết Tình tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn là làm theo, nhưng lúc vừa cầm tì hưu lên, ánh mắt cô liền lộ vẻ kinh ngạc.
“Trong đây có cái gì đó!”
Âu Dương Tuyết Tình nghe được âm thanh như kim loại truyền ra từ trong con tì hưu, cô lật tới lật lui cũng không thấy cái lỗ hổng nào, cuối cùng trực tiếp một tay ném con tì hưu xuống mặt đất.
A!
Tì hưu vỡ vụn, Phương Minh khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì thêm.
Tuy nhiên, những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, vì ngoài những mảnh gỗ vỡ vụn còn có chiếc nhẫn, vòng cổ và vòng tay bằng vàng.
“Đây… đây chính là món trang sức đã bị lấy cắp.”
Thái Văn Lễ theo đó nhặt món đồ trên mặt đất lên, chỉ nhìn liếc mắt một cái đó là nhận ra này đó chính là những món trang sức đã bị lấy cắp.
“Thì ra là chúng được giấu trong con tì hưu này, chẳng trách không ai phát hiện ra.”
“Rốt cuộc là ai đó giấu món trang sức lúc nào chứ, tôi hằng ngày đi làm đều không có thấy.”
“Tôi cũng vậy, nếu thật sự có ai đem món trang sức giấu vào trong tì hưu thì nhất định sẽ bị người khác chú ý ngay.”
Tất cả những người làm ở Ngọc Bảo Hiên đều tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt Âu Dương Tuyết Tình cũng nhìn về phía Phương Minh, đôi mắt xinh đẹp của cô cũng có chút kinh ngạc.
Làm sao anh ta biết món trang sức được giấu ở trong con tì hưu này chứ, chẳng lẽ trước đó anh ta đã thấy qua rồi?
Âu Dương Tuyết Tình nghĩ không hiểu, nhưng mà lúc này cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, sau đó đôi mắt cô hướng về phía Cát Đại Toàn chất vấn: “Quản lí Cát, việc này ông giải thích như thế nào?”
“Cô Âu Dương, tôi… tôi cũng không biết chuyện này, tôi không có biết bên trong tì hưu giấu trang sức, tuy là mỗi ngày tôi đều lau chùi nhưng chưa từng di chuyển nó đi đâu cả.”
Cát Đại Toàn tỏ vẻ nghi hoặc: “Hơn nữa tì hưu này đặt ở đây, nếu như ta giấu đồ vào trong thì mọi người nhất định sẽ thấy, chẳng lẽ nói ta với tất cả người làm ở đây thông đồng nhau lấy cắp hay sao?”
Vừa nhìn thấy món đồ, Thái Văn Lễ có chút phẫn nộ đối với Cát Đại Toàn, nhưng sau khi nghe những lời Cát Đại Toàn vừa nói, vẻ mặt tức giận không còn nữa, vì căn bản lời họ Cát này nói cũng rất có lí.
“Con tì hưu này ngoài phần miệng thì không còn lỗ hổng nào khác, nhưng miệng nó nhỏ như vậy làm sao có thể nhét vừa mấy món trang sức kia, việc này…”
Thái Văn Lễ cũng vô cùng nghi hoặc, tì hưu là do ông ta tìm người mang đến, nên ông ta thật sự không hiểu ai có thể bỏ những món trang sức vào con tì hưu này.
Âu Dương Tuyết Tình nhìn về phía Phương Minh, thực muốn hỏi Phương Minh còn có chứng cứ gì, nếu không thì khó có thể bược tội Cát Đại Toàn chính là kẻ lấy cắp trang sức.
Phương Minh cười cười, nhìn Thái Văn Lễ liền hỏi: “Trước không cần biết tì hưu như thế nào, tôi chỉ muốn hỏi ông chủ Thái, tì hưu có phải do ông ấy tìm người mang đến hay không?”
“Đúng là việc này do quản lí Cát đề nghị, vì ông ấy nói tì hưu rất linh, tôi cũng nghe một vài người bạn nói qua như vậy, nhưng tì hưu là do ta tự tìm một vị đại sư mang đến, không phải do quản lí Cát.”
(*) tì hưu: là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!