Siêu Phẩm Vu Sư - Chương 6: Linh thú không thể bị bắt nạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Siêu Phẩm Vu Sư


Chương 6: Linh thú không thể bị bắt nạt


Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

——————————————

Đôi mắt long lanh của Âu Dương Tuyết Tình liếc nhìn Phương Minh một cái, cô đương nhiên biết tất cả manh mối trước mắt đều nhắm vào Cát Đại Toàn. Cát Đại Toàn bây giờ so với Viên Dân Sinh cũng được xem là nghi phạm lớn nhất.

Có điều, cũng giống như Viên Dân Sinh, nhất định phải có bằng chứng xác thực mới có thể kết tội Cát Đại Toàn.

Món trang sức này rốt cuộc được giấu trong con tì hưu này bằng cách nào?

“Món trang sức này không phải tôi trộm, rốt cuộc làm sao nó lại nằm trong bụng con tì hưu này tôi còn không biết, nếu cậu nói tôi là kẻ cắp thì mang chứng cứ ra đây.”

“Tôi nhất định sẽ đem chứng cứ ra, ông không cần gấp gáp.”

Phương Minh đã biết Cát Đại Toàn nhất định sẽ phàn ứng như vậy, nếu lúc trước Âu Dương Tuyết Tình không đập vỡ tì hưu thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn, nhưng hiện tại tìm chứng cớ có hơi phiền toái một chút.

“Ông chủ Thái, ông biết gì về con tì hưu này?”

“Tì hưu là linh vật chiêu tài, nghe nói là nó chỉ ăn vào chứ không có thải ra.” Thái Văn Lễ không biết Phương Minh vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vì Phương Minh đã giúp ông ta tìm được món trang sức lấy cắp, nên thái độ với Phương Minh cũng không có gì không hài lòng.

“Đúng vậy, chỉ có vào không có ra, đây đều là mong muốn của các thương nhân.”

Phương Minh nhấn mạnh một câu, tì hưu bởi vì có đặc thù chỉ ăn không thải ra, cho nên bị rất nhiều người sử dụng con linh vật này như vật trang trí phong thuỷ cầu tài vận, có thể nói, trong mười cửa hàng thương nhân buôn bán, đã có đến chín nơi là sử dụng con linh vật này.

Thái Văn Lễ bị Phương Minh nói trúng tim đen có chút ngượng ngùng, vội giải thích: “Cái này cũng chỉ là theo phong thủy, dù sao buôn bán cũng cần nhất thành tín.”

“Đúng vậy, việc buôn bán dựa vào thành tín, nhưng ông chủ Thái có biết còn có câu ngạn ngữ khác về tì hưu hay không?” Phương minh mỉm cười mở miệng hỏi.

“Câu ngạn ngữ khác sao, ta không biết.” Thái Văn Lễ lắc đầu đáp.

“Tì hưu không miệng, nuốt tài vận trong nhà.”

Trong lúc Phương Minh nói ra lời này, ánh mắt cố ý nhìn qua Cát Đại Toàn, Cát Đại Toàn cũng vì lời nói này mà khuôn mặt bỗng trở nên mất tự nhiên.

“Cậu có ý gì?” Thái Văn Lễ không phải kẻ ngốc, nghe Phương Minh nói như vậy chắc hẳn có ý đồ gì đó, nhưng vẫn là không dám xác định.

“Ý của tôi, đó chính là tì hưu không chỉ nuốt tài vận bốn phương mà nuốt luôn tài vận trong nhà.” Phương Minh đáp.

“Đủ rồi đó.”

Âu Dương Tuyết Tình đột nhiên ngắt lời Phương Minh, bởi vì cô cảm thấy Phương Minh càng nói càng vô lý quá mức, tì hưu nuốt tài, chẳng khác gì nói rằng món trang sức trong bụng tì hưu lại do chình nó tự mình nuốt vào.

Chuyện này đúng là nực cười, tì hưu dù sao cũng chỉ là một đồ vật mà thôi, sao có thể tự mình nuốt món trang sức vào bụng được chứ?

“Cái gì mà tì hưu nuốt tài vận trong nhà, đúng là lần đầu tiên nghe nói, nếu đúng là như vậy ai còn dám đặt tì hưu ở nơi buôn bán, như thế chẳng khác nào khiến cho cửa hàng mất tài vận.” Cát Đại Toàn lúc này cũng lên tiếng châm chọc.

“Tì hưu bình thường thì sẽ không có chuyện như vậy, nhưng là tì hưu này bị ông che mắt chặn miệng, tự nhiên sẽ hành động như vậy.”

Biểu hiện của Phương Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng “Ông mỗi ngày đều là đích thân chà lau tì hưu này để làm gì, chính là che mắt che miệng tì hưu, nếu tôi không có đoán không lầm, chiếc khăn ông dùng chà lau tì hưu có màu giống màu thiên quỳ huyết(1). Thiên quỳ huyết vốn bẩn, linh vật tì hưu nhất định vô cùng phẫn nộ, hơn nữa thiên quỳ huyết còn được gọi là linh huyết, có thể dùng để trừ tà, ông dùng thiên quỳ huyết chà lau mắt của tì hưu, cũng giống như làm mù mắt tì hưu, làm sao nó có thể phân biệt trong ngoài được nữa.”

“Chiếc khăn mà ông dùng để lâu tì hưu vẫn còn chứ, tôi tin chỉ cần đem chiếc khăn đi xét nghiệm là có thể biết có giống màu máu hay không.”

Cát Đại Toàn vẻ mặt bắt đầu có chút tái nhợt, một viên cảnh sát bên cạnh có chút tò mò thì thầm hỏi: “Thiên quỳ huyết là cái gì chứ, tôi chưa từng nghe qua.”

“Thiên quỳ là cách nói của người xưa, bây giờ người ta còn gọi là di mụ huyết(2).” Một người khác lên tiếng trả lời.

“Thảo nào, mùi nặng như vậy, dùng di mụ huyết chà lau…”

Viên cảnh sát có chút kinh ngạc, Phương Minh nhìn viên cảnh sát liền cười hỏi: “Nếu có người lau miệng của ông bằng máu mỗi ngày ông sẽ thế nào?”

“Tôi sẽ đánh hắn không còn cái răng nào.” Viên cảnh sát lập tức theo phản xạ trả lời, nhưng mà chợt nhớ tới thân phận của mình và thấy Âu Dương tuyết tình nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên im lặng.

Tuy nhiên đối với Phương Minh, câu trả lời đó là đủ rồi.

“Con người còn như vậy huống gì là linh vật. Nói trắng ra là ông chỉ là lợi dụng tì hưu trả thù để cho tì hưu lấy cắp món trang sức, sau đó sẽ tìm cách chuyển con tì hưu này đi rồi lấy lại món trang sức, nhưng ông ta không nhờ ông chủ Thái lại trở về sớm như vậy, cho nên chưa kịp lấy lại món trang sức đó.”

Cát Đại Toàn im lặng, nhưng mà lúc này Viên Dân Sinh đột nhiên lên tiếng: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ rõ hai ba ngày tiền quản lí Cát còn theo ta nói qua hắn quen biết một vị đại sư, nói muốn đem tì hưu đi để đánh bóng lại, lúc ấy những người khác cũng có mặt ở đây.”

“Phải, ba ngày trước tôi cũng có nghe quản lí Cát và đội trưởng Viên nói như vậy.”

Hai nhân viên của Ngọc Bảo Hiên đột nhiên đứng dậy, Cát Đại Toàn sắc mặt tái nhợt, bởi vì hết thảy manh mối đều hướng về phía ông ta.

“Lời nói vô căn cứ, cái gì tì hưu nuốt vàng, hiện tại là thời đại khoa học, ai còn tin mấy thứ này chứ.”

Cát Đại Toàn vừa nói xong, biểu hiện của mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì, lúc đầu hắn ngăn cản Âu Dương Tuyết Tình di chuyển tì hưu chứng tỏ hắn vô cùng tin vào những việc mê tín này, thế nhưng bây giờ lại nói những lời hoàn toàn khác.

Những lời hắn vừa nói coi như gián tiếp thừa nhận, món trang sức là do hắn ăn cắp, mà việc muốn mang tì hưu đi đánh bóng lại, có khi chỉ là muốn nhân cơ hội để lấy lại món trang sức mà thôi.

Tuy nhiên, cho tới nay mọi người tuy rằng đều nghe nói qua phong thuỷ thụy thú (3), nhưng chưa từng đem chuyện đó tin là thật, nhìn thấy biểu hiện của Cát Đại toàn như vậy lại làm cho bọn họ lại không thể không tin.

Thái Văn Lễ vô cùng phẫn nộ, ông ta thật không ngờ Cát Đạo Toàn muốn ông ta đi cầu tì hưu là mục đích giấu món trang sức lấy cắp vào trong đó, hơn nữa, bây giờ ông ta hoàn toàn tin tưởng lời của Phương Minh.

Về phong thuỷ thụy thú ông ta tuy rằng chưa nhìn thấy qua, nhưng là người buôn bán, chuyện như này cũng nghe qua không ít, nếu không thì ông ta cũng không nghe lời Cát Đại Toàn mà đi cầu một con tì hưu mang về.

Khuôn mặt Cát Đại Toàn chợt có chút chột dạ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, bởi vì ông ta biết cho dù nói kiều gì cũng vô dụng, đây hoàn toàn là những điều vô căn cứ.

Cho dù không thể ở lại Ngọc Bảo Hiên, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một công việc, còn nếu thừa nhận việc lấy cắp món trang sức ba trăm vạn kia, thì không phải chỉ là mất việc mà là việc chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

Cát Đại Toàn suy nghĩ cẩn thận, Âu Dương Tuyết Tình cũng có suy nghĩ riêng, nhưng cô và Cát Đại Toàn đều không tin vào chuyện tì hưu nuốt vàng này, bởi vì nếu tin, chẳng phải đối lập hoàn toàn với những gì cô nói trước đó sao.

“Ông chủ Thái, ông đừng nghe anh ta nói năng lung tung, tì hưu sao có thể tự nuốt đồ được chứ, tôi tin cho dù là có bắt tôi ra tòa nói cũng không có ai tin.”

Cát Đại Toàn lên tiếng, mà này đó là hắn đích lo lắng, đúng vậy, tất cả là do ông ta làm, nhưng chuyện này có thể nói ra ngoài sao? Toà án chẳng lẽ sẽ tin những chuyện vô lý như vậy sao?

Cùng lắm ông ta cũng chỉ bị đuổi khỏi đây, nhưng Ngọc Bảo Hiên không giữ ông ta, với kinh nghiệm làm việc của mình, ông ta hoàn toàn có thể kiếm được một công việc khác một cách dễ dàng.

“Đúng vậy, quan toà sẽ không tin những thứ như vậy, cho nên ông không có gì lo sợ.”

Phương Minh cũng là nở nụ cười, ánh mắt khiêu khích nhìn Cát Đại Toàn, lên tiếng: “Nhưng tôi muốn nói cho ông biết một chuyện, đó là tì hưu cũng có một đặc tính giống con người, nó không thể để bị bắt nạt.”

Phương Minh nói lời này, làm cho Cát Đại Toàn cả người chấn động, nhưng ông ta vẫn như cũ không nói thêm gì.

“Tôi muốn hỏi, từ lúc ông bắt đầu dùng thiên quỳ huyết chà lau tì hưu, có phải trong nhà ông có người xảy ra chuyện hay không? Nếu tôi không đoán sai, trong nhà ông có người đang bị bệnh sỏi mật.”

“Cậu…cậu làm sao mà biết được?”

Cát Đại Toàn lời nói có chút run rẩy, đúng vậy, người nhà của hắn quả thật là có người bị sỏi mật, nhưng đó là con gái của ông ta, cô bé chỉ mới mười hai tuổi thôi.

Nửa năm trước, con gái ông ta đột nhiên bị đau khó chịu, sau lại đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện là sỏi mật, nhưng mà, cô bé chỉ mới mười hai tuổi lại bị sỏi mât, kết quả này cho dù là ông ta hay bác sĩ cũng thấy khó tin.

Nguyên nhân lớn nhất gây ra sỏi mật đó là bởi vì thức ăn không vệ sinh, giun đũa trong bụng nhiều quá mà tạo thành, có thể là do cô bé ở thành phố ăn phải gì đó không vệ sinh.

Cũng may, sỏi mật không phải bệnh nặng, sau khi cô bé được phẫu thuật, Cát Đại Toàn không nghĩ rằng bên sỏi mật của cô bé lại tái phát.

Thời gian nửa năm, ba lần phẫu thuật lấy sỏi, nhìn thấy con gái càng ngày càng nhợt nhạt, Cát Đại Toàn đau khổ phát điên, cho dù là bác sĩ cũng không biện pháp chữa trị triệt để.

Nhất là sau lần thứ phẫu thuật thứ hai, ông ta tự mình chăm sóc con gái trong bệnh viện, nhưng một tháng sau, soi mật cũng lại tái phát.

“Không nghi ngờ gì nữa, đây là kết cục của ai dám khi dễ linh thú tì hưu.” Phương Minh nhìn Cát Đại Toàn.

“Ông bỏ vào bụng tì hưu món trang sức lấy cắp, tì hưu cũng trả lại sỏi mật vào người con gái của ông, hậu quả thì ông cũng đã biết tôi không cần phải nói nữa.”

Cát Đại Toàn sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến đứa con gái ở trên giường bệnh khổ sở như thế nào, ngay lập tức, quỳ gối xuống trước mặt Phương Minh và những người có mặt.

“Đại sư, cầu xin anh, cầu xin ông hãy cứu con gái tôi, nó vô tội, nó chỉ là một đứa bé thôi…”

“Phải, là tôi cầm thú không bằng, tôi làm ra chuyện như vậy đến, tôi nguyện ý đi tự thú, nhưng con gái tôi không có tội tình gì tại sao lại phải chịu khổ như vậy, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, tại sao không báo ứng lên người tôi chứ.”

Cuối cùng Cát Đại Toàn cũng thừa nhận.

Một năm trước, bởi vì lúc ấy giá chứng khoán trên thị trường rất cao, Cát Đại Toàn nghe người bạn nên mua vài cổ phiếu, mấy tháng đầu vô cùng thuận lợi, ông ta buôn bán lời không ít.

Nhưng lòng tham con người là không đáy, nhận thấy cổ phiếu kiếm được tiền như vậy, Cát Đại Toàn bắt đầu không ngừng đầu tư nhiều hơn, nhưng không ngờ rằng, mấy tháng sau thị trường chứng khoán gặp nạn, cổ phiếu rớt giá thê thảm, mất hết mấy chục vạn.

Mất tiền đương nhiên sẽ nghĩ đến việc gỡ lại vốn, Cát Đại Toàn lúc này giống như những kẻ chơi cờ bạc thua trắng tay, hơn nữa người thân của ông ta biết được ông ta thua cổ phiếu nặng nên cũng không có ai dám cho mượn tiền. Không còn cách nào khác, Cát Đại Toàn mới nghĩ đến việc ăn cắp món trang sức này.

Cát Đại Toàn tuy rằng ở SH, nhưng quê quán lại không phải ở đây, mà là một tỉnh phía nam hẻo lánh, một lần về nhà ông ta có nghe một ông lão ở thôn nói về chuyện tì hưu, lúc đó cũng không để ý đến, nhưng hiện tại vì chuyện tiền bạc ông ta bắt đầu động tà niệm, nên quyết định làm thử xem có đúng hay không.

Lúc đầu Cát Đại Toàn ở nhà mình làm thử, kết quả phát hiện thật sự hữu hiệu, hắn mới lên kế hoạch, dụ dỗ Thái Văn Lễ làm theo kế hoạch của hắn.

—–

Nghe Cát Đại Toàn công đạo hết thảy, lại nhìn Cát Đại Toàn thần sắc cầu xin, Phương Minh trên mặt không có nửa điểm đồng tình, ngẩng đầu ba thước có thần linh, loại người khinh nhờn linh thú như vậy không thể tránh khỏi báo ứng, đều là Cát Đại Toàn gieo gió gặt bão.

“Ông chỉ nghĩ đến con gái của mình, vậy ông có nghĩ nếu Viên Dân Sinh bị ông hãm hại thì con gái ông ấy sẽ ra sao không?”

Phương Minh vừa nói vừa đưa tay về phí Viên Dân Sinh cùng đứa con gái của ông ta, quát: “Do ông tự tạo nghiệt, báo ứng đến rồi đó, Cát Đại Toàn, ông cả đời này tự mình hối lỗi đi, việc này tôi cũng bất lực.”

Cát Đại Toàn cả người cứng đờ, không ít người nhìn về phía ông ta, ánh mắt mang theo một chút đồng cảm, đương nhiên, không phải đồng cảm với Cát Đại Toàn, mà là đồng cảm đối với con gái của ông ta.

(*) thiên quỳ huyết: máu hoa hướng dương

(*) di mụ huyết: máu của người phụ nữ có chồng

(*) phong thủy thụy thú: phong thủy về chuyện linh thú mang lại may mắn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN