Siêu Thần Cơ Giới Sư - Chương 10: Dạ Kiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Siêu Thần Cơ Giới Sư


Chương 10: Dạ Kiêu


Translator: Nguyetmai

Tổ A quay về theo lối cũ rồi đi thẳng ra trước cổng chính để tập trung với tổ D.

“Tổ B và tổ C có khả năng đã bị diệt sạch rồi, tôi chuẩn bị xin cứu viện, phải thủ vững được cửa ra.”

Tổ trưởng tổ A nhìn tất cả các đội viên đang có mặt ở đây.

Tất cả có ba mươi mốt cảnh vệ, ba mươi mốt khẩu súng đang nhắm về phía hành lang, chỉ cần Số 0 xuất hiện thì sẽ lập tức bị cơn bão kim loại xé thành từng mảnh nhỏ.

Bỗng nhiên, tổ trưởng tổ A cảm thấy có gì đó sai sai… Từ từ đã, chúng ta hình như chỉ có ba mươi người mới đúng chứ nhỉ?

Tít tít.

Cổng gác sáng lên ánh sáng xanh, cửa chính đột ngột được mở ra.

Đám người ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy một tên cảnh vệ mặc áo đen, đeo ba lô quân dụng đang đứng cạnh cửa chính, tay cầm một tấm thẻ trắng, ngón tay đặt trên vành mũ, quay đầu huýt sáo vui vẻ với đám người.

“Bái bai.”

Người này bỗng nhiên kéo cầu dao khóa cửa xuống rồi lăn ra khỏi chỗ, trước khi cửa chính đóng chặt, anh đã kịp lăn ra ngoài.

Ba mươi tên cảnh vệ hóa đá, mặt đần thộn ra, ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Gân xanh nổi đầy trên trán của tổ trưởng tổ A, cánh cửa lớn đóng chặt kia dường như đang chế giễu gã.

“Số 0 trà trộn vào đây từ lúc nào?!”

Cánh cửa lớn làm bằng hợp kim dày tám mươi centimét đã ầm ầm hạ xuống.

Cuối cùng cũng trốn được rồi!

Ánh mặt trời đã lâu không thấy giờ đang chiếu trên người Hàn Tiêu, thật ấm áp và dễ chịu làm sao, cảm giác khó chịu ứ đọng trong lồng ngực cũng dần dần biến mất. Anh nhìn trời, có lẽ lúc này đang là khoảng bốn, năm giờ chiều, có một hằng tinh tỏa ra ánh sáng ấm áp đang treo cao trên bầu trời, trong bức họa trời xanh mây trắng có thể thấy được hình dáng lờ mờ của vài hành tinh khác, có cái ở xa, có cái ở gần, thậm chí anh có cảm giác mình thấy được cả hố thiên thạch trên hành tinh gần nhất. Những hành tinh này đều là “ánh trăng” của Hải Lam Tinh, chúng sẽ phản xạ ánh sáng của hằng tinh vào ban đêm.

Hít sâu một lần, khoang mũi được không khí trong lành gột rửa, Hàn Tiêu cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

Ngay từ đầu, anh không hề có ý định liều mạng với tất cả cảnh vệ, dù cho đây là lúc căn cứ có lực lượng phòng bị yếu nhất. Chuyện đánh lại được hay không chỉ là thứ yếu, một khi quân số cảnh vệ mất đi quá nghiêm trọng khiến chúng hết hi vọng, chắc chắn lính gác sẽ lập tức khởi động thiết bị khóa cửa.

Dù có biến thành siêu nhân giết sạch toàn bộ cảnh vệ đi chăng nữa thì người ta đã khóa chặt cửa chính rồi, vậy là kế hoạch chạy trốn sẽ tuyên bố thất bại, lúc ấy kẻ khóc cuối cùng chắc chắn sẽ là Hàn Tiêu.

Sau khi giả trang làm thành viên tổ B để câu tổ A, Hàn Tiêu lập tức lột một bộ đồng phục còn khá sạch sẽ của một người trong đống thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất, sau đó cởi cánh tay máy ra cất vào ba lô quân dụng. Tiếp đó, anh trốn ở ngã rẽ từ tầng hai lên tầng ba, đó là một góc chết, nếu không có người cố tình tới kiểm tra thì sẽ rất khó bị phát hiện.

Ở trong hoàn cảnh an toàn đã quá lâu nên tính cảnh giác của đám cảnh vệ này rất thấp, Hàn Tiêu hiểu rất rõ điều này. Mọi suy nghĩ của tổ A giờ đã đặt hết vào cứu viện, nên chúng chỉ vội vàng đi qua ngã rẽ mà không hề kiểm tra kỹ, thế là Hàn Tiêu liền lặng lẽ đi ở phía cuối cùng tổ A. Anh cực kỳ mờ nhạt, thậm chí còn kéo mũ thấp hẳn xuống.

Lũ cảnh vệ tổ A hiển nhiên không ngờ Hàn Tiêu sẽ to gan lớn mật tới mức độ này, ai mà rỗi hơi đi đếm đồng đội làm gì, nhất thời chẳng có một cảnh vệ nào nhận ra đội ngũ của mình dư ra một người ở đằng sau.

Vậy là Hàn Tiêu an toàn đi tới trước cổng chính cùng với tổ A, chờ cho tất cả các cảnh vệ không chú ý, anh lặng lẽ nhích tới gần cửa chính, do đó mới có màn biểu diễn mở cửa chạy ra rồi nhốt hết cảnh vệ trong căn cứ như khi nãy.

Đây là một nước cờ hiểm, một khi có sai sót, Hàn Tiêu sẽ bị mấy chục khẩu súng đồng loạt bắn thành tổ ong. Nếu được lựa chọn, anh không hề muốn sử dụng chiêu hiểm như vậy, đáng tiếc là kế hoạch ban đầu đã bị Barota phá hỏng nên mới bắt buộc mạo hiểm, chỉ cần xác suất thành công có thể đạt tới khoảng năm mươi phần trăm là Hàn Tiêu đã chấp nhận thử rồi.

Xung quanh là nông trường bỏ hoang, nhìn thấy vết bánh xe việt dã, anh lần theo dấu vết này để tìm được tới nhà để xe. Trong nhà xe, có mấy chiếc xe việt dã chống đạn màu đen đang lẳng lặng nằm đó, chìa khóa được treo ngay bên cạnh cửa để tiện cho việc lấy xe, bây giờ tất nhiên cũng tiện cho anh.

“Quân tiếp viện có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, không thể ở đây lâu được.”

Trốn khỏi phòng thí nghiệm mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau này chắc chắn tổ chức Manh Nha sẽ truy sát anh không ngừng nghỉ.

Anh ném chiếc ba lô đựng cánh tay máy xuống ghế phụ, cắm chìa khóa rồi nổ máy xe, hai tay đặt lên vô lăng, ối chà chà, bọc bằng da thật hẳn hoi.

Hàn Tiêu đạp chân ga, tiếng động cơ phân khối lớn gầm rú đinh tai nhức óc, chiếc xe việt dã như ngựa hoang thoát cương, tông đổ hàng rào nông trường rồi lao thẳng vào con đường đất trong rừng.

Anh chẳng biết gì về địa hình xung quanh, vậy nên đành chạy đại một hướng mà thôi.

Trên chiếc máy bay trực thăng màu đen, điện thoại di động của Hella vang lên, cô ta nhíu mày, bấm nhận cuộc gọi: “Ai thế?”

“Quản lý Hella, căn cứ xảy ra chuyện rồi, Số 0 mất khống chế đã giết chết phó quản lý Barota, tiến sĩ Lâm Duy Hiền và hơn ba mươi cảnh vệ, đồng thời còn hủy nhiều tư liệu thí nghiệm của căn cứ…”

Giọng tổ trưởng tổ A mệt mỏi vô cùng, chắc chắn bọn họ bị xử tội không làm tròn nhiệm vụ rồi, nếu còn không chịu báo cáo lên cấp trên thì không chỉ là tiền đồ mà ngay cả cái mạng cỏn con cũng sẽ gặp chuyện mất. Huống chi đám anh em bọn họ đang bị khóa bên trong căn cứ, nếu không có người tới mở cửa thì chẳng lẽ ngồi đây bốn mắt nhìn nhau cho tới thiên hoang địa lão chắc?

Hella kinh ngạc, cậu đang nói đùa với tôi đấy ư?! Chính cô ta đích thân tẩy não cho Số 0, chẳng lẽ Số 0 đã giả vờ từ lúc đó rồi? Thế nhưng tất cả các vật thí nghiệm khác sau khi hoàn thành quá trình tẩy não đều không xảy ra bất cứ vấn đề nào mà.

Mình bị lừa từ đầu tới cuối hay sao?

Hella vội vàng liên hệ với thủ lĩnh và tường thuật lại tất cả lời của tổ trưởng tổ A. Hơi thở của thủ lĩnh trong điện thoại dần trở nên mất kiểm soát, dường như ông ta đang phải kìm nén ngọn lửa giận dữ.

“Cô lập tức quay lại, truy kích cho ta.”

Hella hoàn toàn không muốn: “Nhưng em gái tôi…”

“Câm mồm, cô không có tư cách cò kè mặc cả với ta.”

Hella không cam lòng, cô ta cắn môi, miễn cưỡng quát lên với phi công: “Quay đầu, về căn cứ!”

“Quản lý Hella, máy bay cần phải đáp xuống nạp nhiên liệu trước đã.”

“Nhanh lên.”

Tiểu đội Dạ Kiêu đi tới nửa đường thì nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, mấy chiếc xe việt dã lập tức quay đầu trở về đường cũ. Lúc mở cánh cổng chính của căn cứ ra, đám cảnh vệ bị nhốt bên trong bước tới, trên người ai nấy đều là bụi đất.

Nhìn thấy thảm cảnh của căn cứ, vẻ mặt Số 1 đầy kinh sợ, đồng thời còn xen lẫn cả vẻ không dám tin vào những gì mình đang thấy, y phẫn nộ chỉ thẳng vào tổ trưởng tổ A: “Mấy chục người các anh mà còn không cản nổi một mình hắn, có phải là có nội gián hay không?”

Y cảm thấy chuyện mình không làm được thì nhất định Hàn Tiêu cũng không thể làm nổi.

Sắc mặt đám cảnh vệ thay đổi ngay lập tức, không ai có thể gánh nổi tội danh phản bội tổ chức.

“Thôi được rồi, đừng làm ồn nữa, thủ lĩnh ra lệnh cho chúng ta truy kích.”

Ngân Đao cắt ngang cuộc đối thoại, mặt hắn lạnh tanh dẫn đội viên của Dạ Kiêu lên xe.

“Khoan đã, tiểu đội thí nghiệm chúng tôi cũng đi cùng.”

Số 1 lớn tiếng nói, y cùng các đội viên của mình cũng lên hai chiếc xe khác. Y luôn tự nhận mình là một vật thí nghiệm hoàn mỹ nên vô cùng khinh thường Hàn Tiêu, người có số hiệu trước mình. Thế nhưng chiến tích của Hàn Tiêu đã khiến y rơi vào trạng thái tự phủ định bản thân, vì vậy Số 1 cảm thấy rất bực bội, y nghĩ chỉ có đánh bại Hàn Tiêu mới có thể chứng minh giá trị của bản thân với tổ chức.

Từ đầu đến cuối, các thành viên của tiểu đội Dạ Kiêu đều không mảy may phản ứng với những cảnh vệ sống sót, thái độ thờ ơ mặc kệ này rõ ràng cho thấy, họ cũng nghĩ rằng cả một đám mấy chục người mà không ngăn nổi Hàn Tiêu thì đúng là phế vật.

Đám cảnh vệ phẫn nộ.

“Chờ tới khi chúng gặp phải Số 0 thì mới biết mình phải đối mặt với cái gì.”

Tất cả các cảnh vệ đều hi vọng Số 0 có thể đào tẩu thành công, nếu tiểu đội Dạ Kiêu cũng thất bại, vậy sai lầm của chúng mới không khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Màn đêm buông xuống, xuyên qua tán lá cây có thể nhìn thấy những tiểu hành tinh đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lam êm dịu trên bầu trời, những “mặt trăng” hình dáng khác nhau, vừa nhẹ nhàng lại thần bí, biển sao lấp lánh đẹp không bút nào tả xiết.

Mỗi một hành tinh trong [Tinh Hải] đều có phong cảnh khác nhau, kiếp trước còn có những game thủ nghiệp dư say mê du lịch vũ trụ, quay chụp lại những cảnh tượng đẹp trên các hành tinh để làm thành sách ảnh, thậm chí còn bán rất chạy trên diễn đàn.

Lúc này, ánh trăng khó mà xuyên qua rừng cây nên tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Hàn Tiêu lái xe thật cẩn thận, anh sợ đâm nhầm vào cây cối. Với anh mà nói thì đêm tối là một thứ bất lợi, tiếng động cơ sẽ khiến vị trí của anh bại lộ, đồng thời do trời tối, nhìn không rõ nên lái xe cũng phải từ từ.

“Lái xe đêm bất lợi quá, thôi thì đi bộ vậy.”

Hàn Tiêu quyết định bỏ xe, anh dừng xe lại, tắt máy, rút chìa khóa.

Không có tiếng động cơ, sự yên tĩnh của rừng rậm lập tức bao vây Hàn Tiêu, bóng cây dưới ánh trăng hệt như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện, không khí quái dị vô cùng.

[Bạn nhận được lương khô quân dụng x5, nước khoáng x3.]

Trong cốp sau của xe có mấy bình nước và lương khô quân dụng, Hàn Tiêu cất tất cả vào ba lô rồi đi vào rừng. Bánh xe sẽ tạo thành dấu vết trên đường đất, anh không có cách nào xóa sạch chúng đi nên chỉ đành đổi hướng chạy trốn sau khi bỏ xe lại.

Không có xe, màn đêm lập tức trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của anh.

Cơ thể Hàn Tiêu mệt rã rời, giá trị thể lực còn lại không nhiều nhưng anh nào dám nghỉ ngơi, Hàn Tiêu biết mình chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Brừm brừm brừm…

Đi một lúc thật lâu, bỗng đằng sau vang lên tiếng động cơ ô tô, Hàn Tiêu vội trốn sau cây, lặng lẽ dò xét xung quanh, anh thấy có sáu luồng đèn xe chập chờn giữa khu rừng, chúng đang đi về ba phương hướng khác nhau.

“Ba xe địch!”

Hàn Tiêu mím môi, anh bỏ xe chạy trốn với mục đích làm kẻ địch mất đi manh mối, vậy nên đám truy binh chỉ có thể tản ra tìm.

Hàn Tiêu lén lút di chuyển về một hướng khác.

Đột nhiên, một tiếng súng nổ xé tan màn đêm yên tĩnh.

Tiếng chuông báo động trong lòng Hàn Tiêu réo vang, anh ngã nhào xuống đất, bả vai đau rát và bỏng nhức, quay đầu nhìn lại, Hàn Tiêu thấy vai phải của mình có vết máu do đầu đạn sượt qua, một thân cây cách đó hơn mười mét thì đã bị thủng mất một lỗ.

Một chiếc xe dừng ở vị trí cách đó hơn ba trăm mét. Toàn bộ tiểu đội Dạ Kiêu xuống xe, mỗi người đều đeo một chiếc kính bảo hộ đen, kẻ nổ súng chính là đội trưởng Ngân Đao, trong tay hắn là một khẩu súng bắn tỉa.

“Sáu tên có mắt laser à?!”

Hàn Tiêu giật mình bởi trang bị của đám người đó, lúc này anh đã nhận ra: “Là dụng cụ nhìn ban đêm!”

Hàn Tiêu thầm kêu xui xẻo, anh vội vàng nấp ra sau một gốc cây.

[Bạn bị súng bắn tỉa SWP bắn trầy vai phải! Nhận 18 điểm tổn thương!]

Ôi chao, chỉ là bị đạn sượt qua thôi mà mức tổn thương đã ngang với trúng đạn súng ngắn rồi.

[Bạn đã ở trạng thái chiến đấu, căn cứ vào đẳng cấp của bạn, bạn nhận được thông tin chi tiết về kẻ địch!]

Đặc công Dạ Kiêu:

Tổng đẳng cấp: 15

Nghề nghiệp: đặc công Level 10, đặc công tinh nhuệ Level 5

Thuộc tính: lực lượng 18, nhanh nhẹn 15, sức chịu đựng 25, trí lực 10, thần bí 3, sức hấp dẫn 8, may mắn 1

Sức mạnh: 0

Mức năng lượng: 40

HP: 350

Sở trường: Nghiêm chỉnh huấn luyện (gia tăng 100 điểm HP cơ bản), Miễn dịch cảm giác đau (sức chiến đấu sẽ không giảm sút vì bị thương)

Kỹ năng: Chiến đấu cơ bản Level 4, Bắn tỉa cơ bản Level 5, Bắn tỉa chuẩn xác Level 2, Bắn tỉa Level 1 (do đội trưởng bố trí)

Trang bị:

[Súng bắn tỉa SWP (phân phối cho đội trưởng): phẩm chất – Xám, súng ngắm cỡ lớn, lực công kích 70 – 88, tốc độ bắn 0,5 phát/giây, băng đạn 5 viên, mức năng lượng bắn ra 30, yêu cầu sử dụng – có kỹ năng “Bắn tỉa” Level 1.]

[Dụng cụ nhìn ban đêm giống kính bảo hộ: phẩm chất – Xám, là vật phẩm thiết yếu để chiến đấu ban đêm.]

[Súng ngắn Ong Bắp Cày kiểu 73: phẩm chất – Xám, súng cầm tay đường kính nhỏ, lực công kích 28 – 35, tốc độ bắn 1,1 phát/giây, băng đạn 10 viên, mức năng lượng bắn ra 13.]

[Lựu đạn nổ loại G (9×3): nổ tạo thành sát thương 50 – 80 điểm trong một khu vực có phạm vi hai mươi mét, tỷ lệ gây chấn thương nặng cao, mức năng lượng bắn ra 45.]

[Súng tiểu liên Jason: phẩm chất – xám, lực công kích 36 – 42, tốc độ bắn đơn 1,5 phát/giây, tốc độ bắn liên thanh 4 phát/giây, tốc độ bắn nhanh nhất trên lý thuyết là 10 phát/giây (ba giây nghỉ), băng đạn 30 viên, mức năng lượng bắn ra 33.]

[Áo chống đạn Keira hạng nhẹ: phẩm chất – Xám, phòng ngự tầm xa 10 – 12, độ bền 50.]

[Dao găm hợp kim: phẩm chất – Xám, lực công kích 8 – 12, chiều dài 0,28 mét.]

Sáu đặc công Dạ Kiêu này là kẻ địch rất tinh nhuệ, mặc dù tổng đẳng cấp thấp hơn Hàn Tiêu nhưng chúng có sở trường chiến đấu cấp hai, bảng thuộc tính rất cao, hơn nữa còn được vũ trang đầy đủ.

“Phiền toái đây…”

Hàn Tiêu nghiêm mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN