Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 11: Trời mà có tình thì trời cũng phải già, mặc niệm một giây cho Tiêu ca
Cánh tay máy chỉ còn 130 điểm độ bền, một khẩu súng lục Ong Bắp Cày kiểu 73 bản nâng cấp, một khẩu Wright N9 mini, mười lăm băng đạn, đây là toàn bộ những gì Hàn Tiêu đang có, nếu so với tiểu đội Dạ Kiêu được trang bị tận răng kia thì đúng là thiếu thốn đến mức rơi lệ.
Pằng, tiếng súng lại vang lên, một viên đạn nóng rực xuyên qua đám cây cối anh đang ẩn nấp, suýt nữa đã bắn trúng anh. Lòng Hàn Tiêu thầm kêu gào, kẻ địch có kính nhìn ban đêm còn anh lại chỉ có thể thông qua tia lửa từ nòng súng để xác định vị trí của chúng.
Hỏa lực của kẻ địch quá mạnh, với lượng máu còn lại của anh chỉ sợ ăn ba viên đạn là đủ tiêu đời rồi, giờ anh còn có 18 điểm thuộc tính tự do, thế nên Hàn Tiêu không hề do dự, ngay lập tức tăng 14 điểm sức chịu đựng và 4 điểm sức lực. Sức chịu đựng để bảo vệ tính mạng, sức lực để đảm bảo có thể đánh ra công kích đủ tính nghiền áp đám đặc công Dạ Kiêu kia. Anh đã nhận ra, nếu lúc này mà đấu súng với kẻ địch thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có mình là thiệt, cận chiến dù rất nguy hiểm nhưng chỉ có làm như vậy mới có đường sống. Trong tình cảnh thế này, càng trốn chạy càng dễ lộ ra sơ hở, kẻ địch có kính nhìn ban đêm, trừ khi giết sạch chúng nếu không anh sẽ không còn đường nào chạy trốn nữa!
Sức lực đạt tới 29 điểm, kết hợp với +10 điểm công hiệu đặc biệt của cánh tay máy, vừa hay tạo thành lực nghiền áp, sức chịu đựng tăng lên tới 36, HP đạt tới 460, sau khi bổ sung điểm thuộc tính lượng máu tăng lên trong nháy mắt, tương đương với thêm 140 điểm HP, điểm này cực kỳ quan trọng. Ban nãy đã hồi được một ít máu, giờ HP gần 400 điểm, trạng thái vẫn ở mức tạm chấp nhận được.
Vừa rồi Hàn Tiêu đã quan sát rất kỹ, tiểu đội Dạ Kiêu vì đề phòng anh chạy trốn nên đã tạo đội hình vây bắt hình cánh quạt chứ không phối hợp tác chiến chặt chẽ.
Trận hình thưa thớt bên địch + điều kiện rừng cây hiện tại + bóng đêm = khoảng cách chi viện từ 5 đến 8 giây!
Nói cách khác thì anh chỉ có vài giây ngắn ngủi để cận chiến, nếu không thể hạ gục mục tiêu ngay lập tức thì chắc chắn sẽ rơi vào thảm cảnh.
Trong căn cứ anh đã giết không ít kẻ địch, cộng thêm điểm tích lũy lúc trước, giờ anh có tất cả 116000 điểm kinh nghiệm.
Đem mạng sống ra đánh cược một lần, chẳng có gì mà phải sợ hết, anh lấy toàn bộ kinh nghiệm cộng vào kỹ năng cận chiến.
[Cầm nã thủ tăng lên Level 5, gia tăng 7% lực phản đòn, 10% lực công kích tay không]
[Chiến đấu cơ bản tăng lên Level 8, gia tăng 8% lực công kích tay không]
[Chiến đấu cơ bản đạt tới cấp 8, Cầm nã thủ vượt qua cấp 3, xin chọn một trong ba loại kỹ năng thăng cấp: Cận chiến đặc chủng, Nhu thuật, Cương quyền!]
Cận chiến đặc chủng có thể bùng nổ sức chiến đấu trong nháy mắt, thích hợp ám sát và dùng vũ khí rất hiệu quả, Nhu thuật lại nghiêng về chế ngự, Cương quyền gia tăng lực quyền cước và sức kháng đòn, ba loại đi theo ba hướng phát triển hoàn toàn khác nhau, trước mắt cái Hàn Tiêu cần nhất chính là sức bùng nổ.
[Nhận được kỹ năng thăng cấp, Cận chiến đặc chủng Level 1: gia tăng 6% khả năng cận chiến, 4% lực công kích tay không!]
Tất cả kinh nghiệm đã dùng hết, năng lực cận chiến nâng cao tới gần 15%, khả năng chiến đấu của Hàn Tiêu trong nháy mắt đã tăng lên, anh cảm giác mình có thể sử dụng các chiêu thức chiến đấu một cách vô cùng thuần thục rồi.
“Tiếc là không có kỹ năng chủ động chiến đấu nào có thể sử dụng sức mạnh.”
Hàn Tiêu thầm tiếc nuối, giai đoạn đầu của hệ cơ giới rất ít kỹ năng chủ động, cũng khó lòng phát huy tác dụng của sức mạnh, tác dụng chủ yếu của sức mạnh không phải thuộc tính gia tăng mà là sử dụng kỹ năng chủ động kia.
Thể lực tiêu hao có thể hồi phục nhanh chóng bằng cách rút sức mạnh từ tế bào, khi nào sử dụng kỹ năng, khi nào hồi phục mới không lãng phí thể lực và sức mạnh đều là những điều ảnh hưởng tới toàn cục, thuộc về phần thao tác của cao thủ.
Hàn Tiêu lắp cánh tay máy lên, anh hít một hơi thật sâu để không khí xuyên qua lá phổi tiến vào mạch máu, rồi lại xuyên qua màng tế bào tiến vào hồng cầu, thông qua gia tăng hàm lượng dưỡng khí trong máu để điều chỉnh trạng thái bản thân lên mức cao nhất.
Ngay sau đó Hàn Tiêu dùng sức bật đi, cơ thể như một con báo mãnh liệt lao như điên về phía mục tiêu đã chọn – đặc công Dạ Kiêu cách mình gần nhất bên cánh trái kẻ địch. Cùng lúc đó là tiếng súng vang lên, sáu khẩu súng Jason cùng hướng về phía anh bắn tung bùn đất lên.
Rừng cây chính là lá chắn thiên nhiên tốt nhất, Hàn Tiêu giơ cánh tay máy lên chắn ngang người, chạy núp sau cây, né tránh phần lớn đạn bắn về phía mình, một tay khác nâng khẩu Wright N9 mini, bắn trả kịch liệt.
Áp chế hỏa lực của tiểu đội Dạ Kiêu, viên đạn ma sát với không khí tạo ra mùi cháy khét gay mũi.
Ba giây! Hàn Tiêu đã vọt tới trước mặt mục tiêu, vung tay tung khẩu Wright N9 làm trật nòng súng của đặc công Dạ Kiêu, cánh tay máy đập thật mạnh, dù tên đặc công đã kịp dùng cả hai tay đón đỡ nhưng vẫn nghe rõ tiếng xương nứt vỡ, cánh tay và kim loại va chạm, rõ ràng kẻ chịu thiệt chỉ có da thịt con người.
Đặc công Dạ Kiêu nhịn đau, rút súng nhắm thẳng đầu Hàn Tiêu mà bắn, nhưng độ nhanh nhẹn của anh không phải chỉ để làm màu, Hàn Tiêu nhanh chóng dùng bàn tay kim loại giữ chặt nòng súng, sau đó viên đạn đã bị anh nắm chặt trong tay. Tay phải Hàn Tiêu tóm lấy cánh tay cầm súng của đặc công Dạ Kiêu kẹp dưới nách, dùng sức kéo lệch trọng tâm của đối phương, tên đặc công lảo đảo đổ về phía anh, lúc này anh nhắm chuẩn thời cơ, nâng đầu gối rồi thúc mạnh nửa người dưới của hắn, có thể thấy rõ được hai quả trứng dưới sức ép của đầu gối anh đều đã biến dạng.
[Đánh trúng điểm yếu của kẻ địch! Tăng gấp đôi điểm thương tổn! Kẻ địch bị đông cứng trong 2 giây!]
Anh không thấy rõ sắc mặt của tên đặc công dưới lớp kính trang bị nhưng tiếng kêu thảm thiết của hắn đủ để nói cho anh biết cú ra đòn vừa rồi có hiệu quả ra sao. Sống chết trước mắt sao Hàn Tiêu còn nghĩ đến chuyện mình ra tay có thất đức quá hay không được nữa, thừa dịp đối phương vẫn đang đông cứng anh điên cuồng thúc đầu gối vào thân dưới của hắn!
Bụp bụp bụp! – 78! – 81! – 84! Hai quả trứng tung tăng nhảy nhót!
Xin lỗi người anh em, tôi có thể cảm giác được nỗi đau của anh, áo chống đạn không bảo vệ trứng cũng có phải do tôi thiết kế ra đâu…
HP của kẻ địch rút như tháo nước, cuối cùng Hàn Tiêu nâng cánh tay máy lên, bóp nát cổ họng yếu ớt của hắn, tên đặc công Dạ Kiêu đổ gục xuống, mùi hôi thối gay mũi xông lên nồng nặc, có lẽ trong đũng quần hắn trắng đỏ đan xen rồi. Nhưng anh chưa kịp vui mừng thì phần lưng lại thấy đau nhói, Hàn Tiêu vội vàng nằm lăn ra, rồi kéo thi thể trốn sau một thân cây lớn.
[Bạn đã bị súng bắn tỉa SWP bắn trúng lưng! Nhận 68 điểm thương tổn!]
[Bạn đã trúng đạn bắn tỉa, rơi vào trạng thái đổ máu, mỗi giây tổn thất 3 HP, kéo dài liên tục trong 15 giây, xin hãy nhanh chóng băng bó!]
Kẻ địch mạnh bao vây chặt chẽ thế này lấy đâu ra thời gian băng bó bây giờ hả!
Mặt mũi Hàn Tiêu trắng bệch ra vì đau đớn, một phát súng này khiến HP của anh rớt ầm ầm, lực công kích đúng là quá mạnh.
“Chết tiệt!”
Năm tên đặc công Dạ Kiêu còn lại rõ ràng đã bị chọc giận vì Hàn Tiêu ngang nhiên giết chết đồng đội của chúng. Bọn chúng nhanh chóng thu hẹp vòng vây, nòng súng phụt lên ánh lửa, duy trì áp chế hỏa lực, súng bắn đến mức vụn gỗ bay tán loạn, Hàn Tiêu thậm chí không có cơ hội để ló đầu ra nữa.
Hàn Tiêu lột hết trang bị trên thi thể tên đặc công vừa chết rồi nhanh nhẹn mặc áo chống đạn vào, ít ra cái này có thể chắn vài phát súng, quan trọng nhất là lấy được ba quả lựu đạn của hắn. Thứ này đúng là đồ tốt, anh vung tay ném luôn một quả lựu đạn ra ngoài.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, kẻ địch vội vàng tìm chỗ trú ẩn, hỏa lực khiến người ta không kịp thở tạm thời ngừng lại.
“Cho chúng mày bắn tao!”
Lòng Hàn Tiêu tràn ngập oán niệm, tiếp tục quăng thêm một quả lựu đạn nữa. Năm tên đặc công Dạ Kiêu vừa định đứng lên lại lập tức nằm rạp xuống.
Lại nữa hả! Thứ đồ đen tuyền được quăng ra lần thứ ba là năm tên đặc công đã theo bản năng nhào xuống, đợi hai giây nhưng phát hiện không thấy tiếng nổ mạnh chúng mới ngẩng lên nhìn, thì ra chẳng thấy lựu đạn đâu mà chỉ có một cục đá nằm chỏng trơ trên đất. Năm người lúc này mới hiểu mình trúng kế rồi, Hàn Tiêu cũng đã nhân cơ hội lao tới, súng tự động trên tay không ngừng bắn phá, không hề để ý nòng súng quá nóng hay băng đạn sắp cạn, một tên đặc công nằm lẫn trong bụi cỏ bị anh bắn thủng lỗ chỗ.
Hàn Tiêu ném súng xuống đất, bồi thêm một quả lựu đạn nữa, cơn nổ mạnh lần thứ hai làm công kích của bốn tên đặc công còn sống ngừng lại. Anh mãnh liệt nhào tới, đụng ngã một tên đặc công, nhưng tiếc là lần này không thể tránh được thương tổn. Trong lúc hỗn loạn Ngân Đao cầm súng bắn trúng bắp chân anh, làm Hàn Tiêu lần thứ hai bị thương.
Hàn Tiêu cắn chặt răng, bắp chân bị thương ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, anh chật vật kéo tên đặc công bị mình đẩy ngã tránh sau một thân cây, sau đó nhanh chóng tiêu diệt hắn. Kỹ năng cận chiến đặc biệt đã thăng cấp nên đám đặc công Dạ Kiêu sẽ không thể chịu nổi một đòn khi đấu tay đôi với anh.
Kẻ địch chỉ còn lại ba người! HP của anh chỉ còn một nửa! Đứng trước tình thế nguy hiểm thế này Hàn Tiêu lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết, trong đầu anh nhanh chóng cân nhắc chiến thuật thích hợp, với kinh nghiệm dày dặn của một tên cày thuê cấp Cốt Hôi phải hiểu rõ bản thân và thấu hiểu kẻ địch, bất kể là thời điểm nào hoảng loạn đều sẽ làm hỏng việc.
“Nếu không nhầm thì kẻ địch tiếp theo sẽ…”
Con ngươi Hàn Tiêu co rụt lại, lòng thầm hô không hay rồi.
Mặt Ngân Đao đen sì, từ lúc đầu hắn vốn chẳng hề để tâm đến một vật thí nghiệm thấp kém, thế nên cũng chưa từng lường trước được sẽ mất một nửa đội viên tại đây, lúc này hắn rút lại sự khinh thường ban đầu, cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát to: “Nổ chết nó đi!”
Ba người còn lại đồng loạt rút lựu đạn ra ném, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ hướng về phía cái cây Hàn Tiêu đang núp.
Ầm ầm!
Ánh lửa rực trời, tiếng nổ rung chuyển cả cánh rừng, tro bụi trộn lẫn lá cây tung tóe khắp nơi, sau một lát mọi thứ lại trở về yên tĩnh như cũ.
“Nó chết chưa?”
“Không biết nữa.”
Ngân Đao lắc đầu, ra hiệu xông lên, ba người còn sống cúi thấp người rồi chậm rãi di chuyển về phía vụ nổ, cực kỳ cẩn thận đề phòng.
Đến phía sau cây thì thấy một thi thể bị cháy đen quỳ rạp trên mặt đất, khói trắng vẫn tỏa ra, qua cách ăn mặc có thể nhận ra đây đúng là Số 0.
“Cuối cùng cũng hạ được nó.”
Một tên đặc công thở phào nhẹ nhõm.
“Không đúng!”
Ngân Đao trợn trừng mắt, vội vàng ngửa ra sau rồi hét lớn: “Lập tức nằm xuống!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!