Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống
Chương 93: Hoành tráng
Đi về phía Bắc của thủ đô, phía sâu trong khu rừng chết Haxjima, khu trung tâm, bên trong một hang động.
“Aaaaaaa, có cổng đúng là nhanh gọn lẹ mà”
Đám nhóc bước ra từ trong hang, vươn vai la lớn
“Oaaaaaa, hùng vỹ quá đi mà!!!”
Đám nhóc lại la lớn hơn nữa khi thấy thứ trước mặt mình. Một tòa nhà thật lớn, thật hùng vỹ biết bao nhiêu. Bao quanh tòa nhà hay nói giống lâu đài cũng không phải là nói quá, là một tường thành vô cùng cao lớn, trên đó là những người Lý gia đang đi tuần. Cả lâu đài được xây dựng trên khoảng đất trống ở khu trung tâm, bao phủ cả phần đồng bằng, cả thác nước và hồ nước phía bên kia vách núi. Chỉ chừa lại bên ngoài một phần đồng bằng vừa đủ dùng để luyện tập một cách thỏa mái.
Người phía trên tường thành thấy họ thì ra hiệu mở cửa thành, Lý Thanh Kỳ chạy ra từ đó, đón tiếp tất cả. Hạo Thiên hài lòng nói
“Tuyệt vời, đúng là không để ta thất vọng mà”
“Thuộc hạ không dám nhận, tất cả là nhờ có Siêu đại nhân chỉ dẫn dẫn dắt mới làm tốt như vậy ạ” Lý Thanh Kỳ lắc đầu nói
“Tốt tốt, về chắc chắn sẽ thưởng”
Hạo Thiên mỉm cười đi trước, đám nhóc nhanh chóng đuổi theo sau khi hoàn hồn tỉnh lại khi bị choáng ngợp bởi sự hùng vỹ của nơi này.
Cổng vào lớn và cao, bước vào trong càng choáng hơn nữa, bao quanh là tường thành, giữa là một sân vườn rộng hiện ra, sau đó là lâu đài cao lớn. Sân vườn rộng rãi, trồng nhiều cây xanh, có cả cây ăn quả. Bước vào trong lâu đài, vừa đi, tiểu Siêu vừa nói về tình trạng lâu đài, nó ra sao, bao nhiêu phòng, có phòng gì, vân vân và mây mây…..
Lâu đài có 5 tầng, chia làm 5 khu, tổng có 300 phòng lớn và 75 phòng nhỏ, 30 phòng tập lớn, mỗi khu lại có một vườn trồng rau củ các loại, có cả khu tắm chung, khu suối nước nóng, thư viện thì có 3 phòng lớn, phòng luyện dược mỗi khu 2 phòng lớn, phòng chứa dược liệu chỉ có 1 phòng lớn nằm ngay phía dưới chỗ phòng của Hạo Thiên nằm ở tầng 4. Phòng rèn có 5 phòng mỗi phòng một khu, vân vân và mây mây phòng khác nữa….. Và tất cả đều đã được trang thiết bị đầy đủ, không thiếu thứ gì cả.
Sau khi việc xây dựng của chỗ này với trong thủ đô xong xuôi thì ví tiền của Hạo Thiên trở về con số 0, không còn một xu dính túi. Một đại thiếu gia như Hạo Thiên mà cũng có ngày chịu khổ như vầy đây. Mà mặc kệ việc đó đi, Hạo Thiên đi vòng quanh khắp lâu đài, không bỏ sót chỗ nào cả. Cậu vui mừng, hứng khởi biết bao nhiêu.
Sau khi lướt xem hết lâu dài, hay cũng là căn cứ bí mật của cậu, Hạo Thiên lại đi ra khỏi lâu đài. Đi một vòng quanh khắp tường thành, trong khi trên tay cầm cái gì đó, rồi thỉnh thoảng lại vẽ vẽ cái gì trên đất. Sau hồi lâu, rốt cuộc cũng đứng lại khi đi đủ một vòng quanh, tay cậu chắp lại, làm một loạt cử chỉ kỳ lạ cùng với đó là miệng lẩm nhẩm một chú ngữ kỳ dị. Một vòng sáng xoạt lên, rồi vụt biến mất. Bỗng chốc, một lớp sương trắng xuất hiện, bay lượn lờ quanh tòa thành. Hạo Thiên đứng dưới, ngoắc tay một tên Lý gia. Hắn nhìn quanh, xác định là đang gọi mình thì lập tức phóng xuống, cúi người nói
“Chủ nhân cho gọi thuộc hạ? “
“Ngươi đi ra khỏi lớp sương này, sau đó quay lại đây! “
“Vâng” tuy không hiểu chủ nhân đang có ý gì, nhưng hắn vẫn làm theo. Chạy nhanh ra khỏi đoàn sương mù, rồi quay mặt lại, đi vào lớp sương để trở lại chỗ Hạo Thiên.
Hạo Thiên lúc này vẫn đứng sau màn sương chờ. Nhưng tên này đi mãi mà không cách nào quay trở lại chỗ khi nãy được, cứ bước bào màn sương là y như mình đang đi lòng vòng, đi một chút là lại quay lại chỗ mình mới vừa vào. Bực tức khó hiểu, hắn tung ra một quả hỏa cầu, hỏa cầu vừa đụng màn sương cũng bốc khói bay hơi đi mất.
Hạo Thiên đứng trong này nãy giờ vẫn luôn quan sát, hài lòng mỉm cười. Tay vỗ 2 cái, màn sương tan dần, tên này thấy Hạo Thiên thì lập tức phóng tới, lần này hắn thở phào nhẹ nhõm, tưởng lại phải chạy lòng vòng như khi nãy không tới được nữa cơ chứ. Hắn nhanh chóng cúi đầu nói
“Để chủ nhân phải chờ”
“được rồi, ngươi quay lại làm việc đi. Truyền lệnh cấm không tên nào được bước ra khỏi màn sương này!”
“Vâng”
Tên này cúi đầu nhận lệnh rồi chạy đi mất. Đám nhóc lúc này chạy ra từ tòa thành, nói
“Sao lại có màn sương này ở đây vậy? “
“Này là một trận pháp đấy, các ngươi ra thì khỏi vào. Bây giờ lại đây, đưa khuyên tai cho ta. Ta xong việc sẽ trả lại cho các ngươi”
“Vâng”
Hạo Thiên nhận lấy từng chiếc khuyên tai, cất vào hộp có khắc tên của từng đứa rồi cất đi. Hạo Thiên lại nói
“Bây giờ chúng ta….. “
“Ca ca”
Lời chưa nói dứt, đã bị giọng nói của Thiên Tuyết làm cho ngừng lại. Quay sang Thiên Tuyết hỏi
“có chuyện gì? “
“Ta với Di Di cùng Gia Linh vẫn chưa có khuyên tai”
“Ta vẫn đang làm đây. Muội đợi đi” Hạo Thiên nói xong liền quay sang nói tiếp
“Bây giờ chúng ta trở về thủ đô, tới Công hội mới xây thôi”
“Vânggggg” cả đám đồng thanh đáp
Cùng quay trở lại chỗ hang động, đọc chú ngữ trở về căn phòng KTX ở nội viện. Hạo Thiên lấy xe chở tất cả tới chỗ xây công hội của cậu. Lái xe đi trên đường, Hạo Thiên bỗng nhiên cho xe dừng lại bất thình lình. Đám nhóc khó hỉu hỏi
“Có chuyện gì vậy Boss? “
“Các ngươi chờ đây”
Hạo Thiên nói xong liền xuống xe, để lại bọn nhóc, đi vào một con hẻm rồi không thấy tâm hơi đâu cả. Chúng lại quay sang nhìn tiểu Siêu, nhưng vẫn chẳng ích gì khi tiểu Siêu mặt lạnh chẳng quan tâm, Thiên Tuyết khều khều tiểu Siêu hỏi
“Siêu ca, Thiên ca đi đâu đấy? “
“…..” Tiểu Siêu ngước lên nhìn cô bé một cái, rồi lại nhìn sang Gia Linh, nhìn sang đám nhóc đang trông chờ câu trả lời, rồi phán cho câu
“Ta cũng không biết”
Thất vọng tràn trề, đám nhóc “hể” một cái rồi quay sang nói chuyện với nhau, không tò mò nữa.
Bên Hạo Thiên, cậu rẻ vào hẻm nhỏ, đi thêm mấy hẻm nữa thì đụng một căn nhà nhỏ bỏ hoang. Đứng trước cửa, cảnh cửa mở ra và một người khom lưng cúi chào nói
“Chủ nhân mời vào trong”
Hạo Thiên gật đầu bước vào, còn tên đó thì đi ra canh gác. Bên trong khá rộng, có một chiếc ghế và bàn kế bên nhau, trên bàn là một tách trà. Song, đứng hai bên ghế là 2 người Lý gia và một bên là tầm khoảng gần 100 người lớn bé khác nhau đang đứng, có người thì ngồi, có người thì tựa lưng vào tường, thậm chí có cả vài tên nằm. Hạo Thiên đi ngang, đưa mắt liếc nhìn chúng một cái rồi đi luôn, 2 người Lý gia thấy Hạo Thiên thì lập tức cúi đầu nói
“Chủ nhân”
Hạo Thiên gật đầu ngồi xuống ghế, một tên gót lý trà một tên đứng trước mặt Hạo Thiên nói
“Theo yêu cầu của ngài, chúng tôi tìm được khoảng tầm này người, trong thời gian lâu như vậy mà chỉ có bấy nhiêu….. Xin ngài tha lỗi cho….”
Đám người đứng ngoài kia thấy 2 người Lý gia cuối đầu như vậy, nhìn vẻ mặt có hơi hoảng hồn, đồng thời là sự kinh ngạc. Rồi lại nhìn Hạo Thiên, không biết tên nhóc mới tới này có lai lịch như nào mà khiến cho 2 người này phải như vậy
Hạo Thiên mắt hơi liếc nhìn cả 2, rồi nói
“Ngươi là Lý An, còn ngươi là Lý Minh, tên ngoài kia thì là Lý Vũ, đúng không? ”
Lý An là tên đang quỳ đối diện Hạo Thiên, Lý Minh kế bên Hạo Thiên, còn tên đứng gác bên ngoài là Lý Vũ.
Cả 2 tên ở đây lập tức gật đầu “vâng ạ”
“Cả 3 làm tốt lắm, coi như đã chọn lọc được không ít! Đáng khen, đây là 3 viên Tăng cấp đan, mỗi tên một viên. Một viên tăng 5 cấp, coi như thưởng cho các ngươi đi”
Hạo Thiên phóng khoáng tặng cho mỗi tên 1 viên tăng cấp đan, lại là đan dược cấp cao. Lý An cầm lấy 3 viên thuốc mà tay run run, lắc đầu lia lịa đáp
“Tôi không dám nhận đâu ạ. Chúng tôi có ngày hôm nay là nhờ ngài, chỉ là làm chút việc cỏn con thôi, ngài không cần phải…..”
“Cho thì cứ nhận lấy thôi. Cần gì phải khách khí như vậy chứ, là đan dược cấp cao đấy”
Một giọng nói đày hùng hồn vang lên, cắt ngang câu nói của Lý An, Hạo Thiên nhíu mày nhìn sang.
(Tác xin lỗi nha, nói là bù 2 chương mà chỉ có 1 thôi. Mai tác đăng một chương nữa cho, bây giờ không kịp mất rồi. Xin lỗi nhìu nha ๏︿๏
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nha ^ω^)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!