Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game - Bách Thế Là Một Người "Tốt"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game


Bách Thế Là Một Người "Tốt"



*1000 đồng = 1 đồng bạc, 1000 đồng bạc = 1 đồng vàng, cứ thế…

-830 đồng bạc bố đưa cho tên chủ quán xem như là tiền mua quan tài gửi đến suối vàng cho chúng mày. Ha hả, nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu, bố vẫn chưa đủ được cái thỏa mãn. Hồng Diêu Đường ơi Hồng Diêu Đường, bố sẽ còn quay lại tìm mày.

Cười nhạt một câu hết sức tà dị, Bách Thế dùng một chiêu thủy thuật để tẩy đi các vết bẩn cũng như máu tanh trên người, rồi lại dùng ánh sáng thuật để làm khô cho cơ thể.

Cậu sau khi thu hết những món trang bị có dòng thuộc để giành cho việc tạo đá và tiền bạc liền quay người rời đi, tiếp tục tìm về khu buôn bán tự do.

Để lại nơi đây, chỗ thoang thoảng mùi máu tươi này, chẳng mấy chốc rơi vào trong yên tĩnh.

Khoảng 15 phút sau, Bách Thế mang theo khuôn mặt ngáo ngơ, ngu ngu, thiếu niên nông thôn ngoan ngoãn đã đi đến được khu buôn bán tự do.

-Đồ ngon, đồ ngon đây, mại zô, mại zôu.

-Bán trang bị lv dưới 20 giá rẻ đây.

-Đồ tốt nè bà con, răng nanh của mãng xà lv 10 rất thích hợp tạo nên dao độc.

-Bán các loại trang bị, dụng cụ vừa chất lượng vừa rẻ.

-Kim loại để chế trang bị đây, sắt, thép, thiếc,..

-…

Nhìn một dòng rất nhiều người ngồi trải thảm, bày đồ ra bán với đủ mọi thứ đồ vật do họ săn quái có được hoặc do tự chế, đào khoáng, hái dược. Bách Thế đứng ở một chỗ suy tính.

“Á đù, khó à. Ta làm éo gì biết được Lam Tích Thủy có hình dạng như thế nào mà tìm kiếm để mua? Chẳng lẽ đi đến từng chỗ để hỏi. Đệck, nơi này có gần 100 quầy a, hỏi từng quầy thì mệt vãi cả ra ấy”.

“Để nghĩ cách coi sao…”

“Có rồi!”.

-Ừ hừm…

Khẽ chỉnh cổ họng, Bách Thế lập tức hét lớn lên, vừa đi vừa hét.

-Mua Lam Tích Thủy giá 100 đồng bạc!

-Mua Lam Tích Thủy giá 100 đồng bạc!

-Mua Lam Tích Thủy giá 100 đồng bạc!

Mặc dù cậu không biết giá của Lam Tích Thủy như thế nào nhưng mà nếu dựa trên giá cả của những vật phẩm đồng cấp khác mà cậu đã mua trước đó ở Hồng Diêu Đường thì có lẽ nó giá dưới 100 đồng bạc. Thế nên cậu rao luôn giá 100 đồng bạc cho nó chắc, đồng thời còn khuyến khích người người tranh đua chạy lại bán Lam Tích Thủy cho cậu. Thật là một kế sách thông minh.

Ừ, đó chỉ là Xạo Lờ thôi!

Thật chất cậu lại đang tính toán để giết thêm người đấy!

Thử nghĩ, 1 đồng bạc ở Ô Lạp thôn là đã rất giá trị, rơi ở ngoài đường cũng đã đủ khiến người người phát hiện lao vào, đánh nhanh chí chóe để có được. Thể vì sao cậu lại lớn tiếng rao “100 đồng bạc” ở giữa chốn toàn gian thương, tặc tử chuyên cướp bóc người như ở khu tự do này? Điều đó chẳng phải là đang ngụ ý kêu gọi rằng “tao có 100 đồng bạc nè, đến đây hiếp tao đi rồi sẽ có được lấy chúng” sao?

Cậu rõ ràng là đang dụ người rồi hiếp giống như bảy người “Tùng Lâm” đã dính thính. Quả là một tên khát máu, giết người không tởm tay.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại. Bách Thế đúng là giết người nhưng người cậu giết cũng chẳng phải người tốt gì. Chúng bở vì tham tiền, muốn cướp bóc, hiếp dâm người nên mới chết, chứ nếu bản tính chúng tốt thì Bách Thế éo điên mà đi giết lung tung.

Giết người ở Ô Lạp thôn, cậu vừa giúp loại bỏ kẻ xấu và cũng vừa thỏa mãn được phong cách “giả ngu”, “hóa nai ăn thịt cỏ” của cậu.

-Có! Là tôi!

-Tôi, tôi có Lam Tích Thủy.

-Tôi.

Rất nhanh, lời Bách Thế vang lên chỉ chừng vài giây thì đã có hàng tá người thu dọn quần hàng, chạy nhanh đến chỗ cậu mà không cần biết bản thân có Lam Tích Thủy hay không. Bởi phần lớn người trong số họ, mục tiêu là cả cơ thể Bách Thế chứ không phải vì bán được Lam Tích Thủy.

Bách Thế nhìn gần 30 người vây quanh, nhìn gương mặt có vui mừng, có nham nhở, có dối dá, có lườm độc ác,…. Cậu đắc ý trong lòng, thầm khen bản thân mình sao mà quá đỗi thông minh rồi nói.

-Làm phiền mọi người lấy ra Lam Tích Thủy để tôi xem thử, nếu đúng ta sẽ mua. Số lượng tôi cần là… là có bao nhiêu, mua bấy nhiêu.

Câu này của cậu vừa ra, ánh mắt một số người đã xuất hiện tình trạng lưỡng lự vì một số nguyên nhân, trong đó phần lớn là vì éo có Lam Tích Thủy. Không có thì lấy đâu ra mà cho cậu xem?

Thế nhưng họ cũng không đơn giản bó tay. Một số người mưu mô, quỷ kế bỗng lên tiếng.

-Làm sao có thể tin được ngươi a, với lại nơi này đông người, mang vật quý giá đó cho người xem thì nói không chừng sẽ bị cướp trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật a.

-Phải nha, nơi đây rất nguy hiểm.

-Này chàng trai trẻ, Lam Tích Thủy ta có rất nhiều nhưng để quên ở nhà rồi. Ngươi muốn mua số lượng lớn thì chịu khó theo ta về nhà một chuyến, ta sẽ bán giá rẻ cho ngươi, bảo đảm mỗi bình đều chất lượng nhưng giá chỉ 20 bạc.

-Nơi đây không an toàn lắm, nhóc ngươi cùng ta vào quán nước bàn chuyên đi, ta có hơn 100 bình, bán giá 5 bạc cho ngươi thôi.

-…

May mắn ở chỗ là những người buôn bán tự do này đều có các chỉ số xấp xỉ nhau. Bên cạnh đó, do họ không gốc gác, rau muống rễ má gì với thế lực lớn tựa như nhóm Đầu Ba Thứ Tóc nên vẫn còn bị quản chế của thôn trưởng mà không dám làm liều. Nếu không thì đã sớm xảy ra xô xát, cậy mạnh hiếp yếu từ lâu chứ không phải nhè nhẹ “khuyên răng” Bách Thế theo họ đến chỗ này, chỗ nọ để cùng nhau “xoạc”.

Bách Thế ngao ngán nói.

-Có mục giao dịch mà, đâu cần các vị phải móc từ trong người ra đâu. Gửi giao dịch đến chỗ ta, ta nhận rồi trao tiền chứ ta éo đi đâu hết. Không có ở đây thì dẹp, nghỉ. Tạm biệt.

Bách Thế quả là một người tốt. Nếu cậu không nói những lời này để thui chột ý định dụ dỗ một số người, mà thay vào đó là đồng ý đến đây, đến kia thì máu có lẽ đã đổ rất nhiều.

Lời cậu vang lên thì lập tức có ngay hai người thật sự có Lam Tích Thủy khá hiếm gửi lời giao dịch cho cậu. Cả ba người cứ thế âm thầm giao dịch tiền – vật phẩm với nhau.

Trong khi đó thì vài người gian manh, họ âm trầm rút lui nhưng luôn dõi mắt theo Bách Thế để đợi cậu rời đi và bám theo. Một số người đang lưỡng lự, Lam Tích Thủy có thứ gì tốt mà cậu đòi mua giá 100 đồng bạc, có nên bán hay không. Còn một số người thi trắng trợn nói láo lên.

-Này thằng nhóc, Lam Tích Thủy là vật phẩm siêu hiếm, giá của nó là 500 bạc chứ không phải 100 bạc.

-Đúng đó. Mà nhìn mày nghèo như vậy, lấy đâu ra 100 bạc mà ở đó nói láo. Tướng mày 1 bạc còn không có chứ đứng nói 10 bạc, 100 bạc.

-Nâng giá đê thằng nhóc.

Đối với bọn người này, Bách Thế cũng chỉ còn cách giơ ngón tay giữa lên nói.

-500 cái lờ. Đéo bán thì cút, mà dẫu sao thì bố cũng mua được rồi, éo cần chúng mày bán nữa.

Cửa sổ giao dịch tất nhiên cũng chỉ có hai người trong giao dịch mới có thể thấy. Bách Thế đã giao dịch được 3 lọ Lam Tích Thủy với hai người kia nên giờ có thêm cũng được, không có cũng không sao.

Vốn dĩ muốn có thêm Lam Tích Thủy để phòng hờ nhưng tình hình này thì có đến chiều cũng chưa chắc đã mua được thêm một lọ.

Quay lưng rời đi là lựa chọn của cậu ngay tại lúc này.

Gần 12 người nhìn cậu bước đi liền bật thốt nên những câu từ mắng chửi, trong khi một số khác đa phần đều im lặng, dõi mắt theo sau cậu. Nhưng dù là mắng chửi hay im lặng thì những người này cũng đều chuẩn bị lần mò theo dấu vết của Bách Thế để tìm cách “hiếp” cậu, cướp đoạt tài sản có trên người cậu.

-Đù mợ, thằng nhóc này láo, không cần bán cho hắn nữa.

-Ừ, không bán.

-Con cái nhà ai mà mất nết như thế, cha mẹ nó chắc cũng không có ăn có học đàng hoàng nên mới không dạy được nó, để nó thành ra như vậy.

Một nam tử chừng 32 tuổi vừa nói ra lời này đã ngay tức thì ngã xuống đất chết một cách kỳ dị.

Bất quá thì cái chết của người này cũng không gây ảnh hưởng hay chú ý gì cho đoàn người, cứ tựa như hắn chỉ ngất ở giữa trời nắng và không một ai có đủ tình người để quan tâm đến hắn. Đoàn người vẫn như cũ, tiếp tục soi me Bách Thế đi vào một góc khuất.

Và cũng rất nhanh, đúng như dự đoán của những ai đã biết trước kết quả. Tất cả gần 30 người đi vào thì chỉ có duy nhất một mình Bách Thế ngây ngô là người bước ra.

Đồ đạc Bách Thế đã mua xong, việc kế tiếp của cậu là hỏi thăm tin tức cha mẹ cậu. Tại Ô Lạp thôn, người tình có quan hệ tốt đẹp, thân thiết nhất với gia đình cậu chỉ có duy nhất một nhà, đó là nhà của thôn trưởng.

Đối với nhà thôn trưởng, Bách Thế có đến vài lần nên cũng không xa lạ đường, mất chỉ khoảng nửa giờ đi bộ từ chợ là đã đến nơi.

Hiện hữu trước mặt cậu, đây vẫn là một căn nhà gỗ rộng, khang trang, mộc mạc, giản dị và ngát mùi thơm thoang thoảng được tạo nên từ những cây gỗ hương lấy từ vùng quái có lv từ 25 – 30, cao cấp nhất ở trong khu rừng bên cạnh.

Đứng bên ngoài nhìn, Bách Thế tuy cũng có chút hoài niệm nhưng bản thân còn nhiệm vụ chính phải làm. Cậu bước chân vào sân trước ngôi nhà, gần đến ngôi nhà thì hô.

-Bác Real, bác Risa, cháu Bách Thế đến chơi ạ.

Real và Risa là vợ chồng có số tuổi lớn hơn cha mẹ Bách Thế một chút, họ ngày trước chưa phải là thôn trưởng vì cha mẹ hai người, ông bà Rossi còn chưa già, nhưng nếu lấy chín năm sau mà tính toán thì có lẽ ở thời điểm hiện tại, Real và Risa đã là thôn trưởng.

Do vậy, ở trong nhà có lẽ còn nhiều người nữa tựa như con cháu nhưng Bách Thế chỉ gọi tên họ hai người.

“Hừm… có điều gì đó không đúng lắm. Nhà thôn trưởng hôm nay bỗng dưng im lặng như vậy thì chẳng lẽ đã gặp chuyện xấu?”.

Đã năm giây nhưng chưa thấy một ai đáp lời. Bách Thế khẽ suy nghĩ rồi cả gan, tự ý mở cửa bước vào vì có lẽ trong nhà đã không có một ai.

“Két” cánh cửa mở ra, mặc dù trong nhà không có cảnh tượng máu me gì như cậu nghĩ nhưng một mùi thuốc nồng nặc khắp nhà lại bất giác tràn ngập khắp mũi của cậu, khiến cậu khẽ nhíu mày.

“Thuốc? Có người bệnh”

Chuẩn đoán là như vậy, Bách Thế vội đảo mắt một vòng căn nhà cũng xem như đã có phần quen thuộc với cậu.

“Hử?!!! Đây là…”

Đang chuẩn bị dùng Skill [Bạch Nhãn], Skill cho phép cậu nhìn xuyên thấu toàn bộ căn nhà để tìm người thì bất chợt cậu nhìn thấy một bàn thờ, nơi có đặt hai bức họa chân dung cùng bài vị của hai người mà cậu hoàn toàn không xa lạ.

Nó khiến cậu nhíu mày kinh ngạc vô cùng.

“Bác Real và Rosi đều đã chết rồi ư?”

-Haizzz…

Cậu có chút thở dài cho hai người vì dẫu sao cậu với họ đã từng có một thời vui vẻ hàng xóm với nhau.

Cậu khẽ cúi đầu chào hỏi, sau đó cũng không suy nghĩ họ vì lý do gì mà chết, có phải do họ đi tìm thằng ml như cậu mà vong hay không (chứ còn cái éo gì nữa). Bách Thế dùng [Bạch Nhãn] nhìn khắp phòng.

“Ồ, thì ra là ông Rossi bị bệnh. Mà… cô bé ngủ bên cạnh là… à phải rồi, là em gái của Rose, Vine. Lúc ta đi thì em ấy chỉ khoảng 1 tuổi, giờ đã lớn như thế này rồi”.

“Có người đến”.

Dự là tiến đến xem thử bệnh tình ông Rossi thế nào để cứu chữa, thế nhưng khi phát hiện đang có vài người tiến đến cậu liền buộc phải dùng [Dịch chuyển tức thời] để thoát ra khỏi nhà, giả bộ như chưa từng bước vào nhà lần nào.

Dù có là người quen thì nếu đột nhập nhà mà để bị phát hiện thì cũng phải… ứ ừ… điều ai cũng hiểu.

Thế nên cậu phải out ra ngoài rồi lại quanh minh chính đại đi vào cho đẹp đôi đường.

Cậu vừa ngồi xuống bậc thang ở ngoài cửa thì từ phương xa cũng đã có một đoàn bảy người lập tức đi đến, trong đó có một nữ phụ chừng 60 tuổi hơn mà không ai khác chính bà Rossi. Bên cạnh đó còn có vài người trưởng thành gồm năm nam, một nữ, tất cả đều lv 31, lv 32 cực mạnh nếu đem đặt ở phạm vi Ô Lạp thôn.

Trên đường đi, những người này ai nấy cũng mang theo thân thể trầy xước, lấm lem, mệt mỏi như là vừa trải qua một cuộc chiến khó khăn, cùng vẻ mặt buồn, rầu rĩ, thất vọng về một chuyện khó khăn nào đó.

Lúc này, trung niên tầm 44 tuổi thuộc tộc Thú Nhân, mang đuôi chuột, tai chuột mở miệng nói với bà Rossi.

-Bọn quái mộc đều đã đạt mốc lv 40, chỉ số trung bình tầm 1700, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng để lấy được Hà Yên Thảo được chúng canh giữ. Bà trưởng thôn, tôi e rằng nếu muốn lấy được Hà Yên Thảo cứu trưởng thôn thì bà phải lên thị trấn Raita để nhờ các dũng giả lv cao hơn cứu trợ, không thì không thể.

Một nam trung niên lão là người Nhân tộc có tuổi tầm 60 cũng nói thêm.

-Haizz, không phải chúng ta không muốn giúp bà cứu chồng bà, nhưng mà cách biệt chỉ số giữa chúng ta và những quái mộc đó quá cao. Chưa kể còn có con quái mộc đầu đàn đã đạt chỉ số sức mạnh 2000, trong khi người có sức mạnh cao nhất trong chúng ta là bà cũng chỉ có 1200 điểm. Thật sự không còn cách.

-Nếu không phải Hồng Phu kịp thoát thì đã mất mạng rồi đó a.

Từ lời đối thoại này, Bách Thế cũng đã đoán được 8, 9 phần 10 sự tình gì đang diễn ra. Có lẽ bà thôn trưởng vì cứu thôn trưởng nên đã nhờ sự hỗ trợ của những cự đầu trong Ô Lạp thôn, lập đội và săn tìm Hà Yên Thảo, một loại dược liệu quý hiếm có thể giải trừ vài loại bệnh ung thư như ung thư vú, ung thư gan, ung thư tóc,…

Tuy nhiên số họ khá đen là khi tìm được vị trí có Hà Yên Thảo thì nơi đó đã có quái lv cao, chỉ số mạnh canh giữ, chiếm đóng. Với thực lực của nhóm người, chỉ số sức mạnh của họ chưa đạt 1500 mà phải đấu với quái hệ mộc có sức mạnh 1700, họ tất phải lắc đầu quay về.

-Ta hiểu rồi, các ngươi không cần nói nữa.

Bà Rossi thuộc tộc Thú Nhân giống mèo, bà sau một lúc suy nghĩ cũng hiểu vấn đề mà nói. Trong ánh mắt già của bà lúc này cũng không khỏi đang cố kìm nén hơi nước đau thương khi biết người chồng đầu ấp tay gối suốt bao nhiêu năm đang sắp rời xa bà vĩnh viễn như hai người con của bà đã từng.

Bà có chút nghẹn lời nói thêm.

-Các ngươi đợi ở ngoài đây, để ta vào nhà lấy tiền trả thù lao cho các ngươi.

Để sáu người ở ngoài, bà Rossi bước vào sân nhà rồi nhìn thấy một cậu thiếu niên. Đúng lúc đó, Bách Thế cũng đứng dậy nhìn bà chào hỏi.

(Hây dà da, ít view, ít comment, cũng ít người ủng hộ. Xem ra truyện không được tốt cho lắm. Haizzz)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN