Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game - Miu Frescita
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game


Miu Frescita



“Đại khái đã hiểu, khó khăn vãi lờ ra ấy. Nói thế quái nào thì cũng phải tăng lên lv trang bị để tăng các chỉ số, mà làm thế thì tất cả các chỉ số cường hóa + đều quay trở về điểm căn bản. Vậy nên có thể hiểu là sẽ tốn đá cường hóa thấy mợ a”.

“Được rồi, giờ xem thử đá được tạo ra bằng cách nào, dễ hay khó, có phân biệt đẳng cấp không”.

Cậu vào chỗ “tạo đá”. Đầu tiên xem đá cường hóa.

[ Đá cường hóa cấp 1

Cường hóa cho trang bị dưới lv 10 ]

Vật liệu hợp thành:

Tinh hoa trang bị lv 10 có trên một dòng thuộc tính. (nhận được khi dùng giả kim thuật phân giải trang bị)

Máu quái lv 10.

[ Đá cường hóa cấp 2

Cường hóa cho trang bị dưới lv 20 ]

Tinh hoa tranh bị lv 20 có trên hai dòng thuộc tính.

Máu quái lv 20.

Tiếp theo, cậu qua đá tiến lv.

[ Đá tiến lv cấp 1

Tiến lv cho trang bị từ lv dưới 1o đạt đến lv 10 ]

Vật liệu tạo thành:

Tinh hoa trang bị lv 10 x3

Máu quái lv 10 x3

Đá…

Đá…

Chừng 10 phút sau. Cậu bay qua khu [ Cường Hóa ] xem một vòng.

Khu [ Cường Hóa ] nghe tên rất đơn giản, đủ để hình dung rằng khi muốn nâng cấp, cường hóa, tiến lv, tiến cấp phẩm chất trang bị bằng các đá thì đến đây để đập. Bất quá trên thực tế thì đó chỉ là một phần nhỏ bên trong khu cường quá chứ không phải tất cả.

Trong khu [ Cường Hóa ] này, Bách Thế còn có thể thấy thêm các mục khác tựa như [ điêu văn ], [ đục lỗ trang bị ], [ khảm ngọc ], [ sửa chữa ], [ khôi phục trang bị gãy ],… Rất nhiều.

“OK, ngủ!”

Từ những gì đã xem, Bách Thế đã biết bản thân nên làm gì trong tương lai. Và cũng nhờ vậy, cậu cũng biết rằng đồ nghề, chức năng của cậu có khá nhiều nhưng thật chất thì cậu không xài được bao nhiêu vì thời gian hoạt động của cậu có hạn.

Nguyên một ngày đã dành hết thời gian cho việc săn quái, tìm kiếm đồ đạt để chế trang bị thì nào còn sức để tìm hiểu, nghiên cứu các nghề như trồng trọt, câu cá, may mặc, nghệ nhân, chế dược,…

Những nghề này chỉ thích hợp làm khi cậu thiếu tiền. Bất quá thì kể từ khi giết Ma Đế và được thưởng hẳn 100 triệu đồng tiền vàng, cùng với đó là số tiền có được do giết ma binh rơi ra, thu về tổng cũng gần 10 triệu đồng vàng, rồi giết rồng, đào được kho báu… éo kể hết được, tóm lại thì tiền của cậu chất như núi, muốn mua gì thì mua. Cậu không thiếu tiền nên cũng không cần tìm hiểu chúng.

-Hắn ta ngủ rồi, nhìn tướng xấu thật.

Miu và Yumi vừa chung tay dọn bàn ăn, rửa bát đĩa, khi bước ra nhà bếp thì thấy Bách Thế nằm ngã ngửi trên ghế, háng banh ra rộng lớn, miệng thì mở to ngáy lên ngáy xuống, dãi chảy trên miệng lung tung. Cả hai cùng bĩu môi, cảm thấy ấm ức khi lấy đúng một người chồng ngoài chỉ số to lớn, nấu ăn ngon thì chẳng còn điểm gì tốt, đã thế còn là biến thái thích mặc đồ nữ nữa, thật đáng thương cho hai người.

Nếu Bách Thế nghe được những lời này, chắc chắn cậu sẽ bật dậy la lớn.

“Hai người đáng thương cái éo. Tôi mới là kẻ đáng thương này!”

WTH, cậu đáng thương?

Bỗng dưng có được hai cô vợ xinh đẹp như thế mà còn kêu là bản thân đáng thương?

Thằng ml, mày đáng thương chỗ nào?

“@@, thế mày nếu có hai cô vợ cực kỳ xinh đẹp mà éo được nằm cùng giường, đụng chạm, sờ mó hay ứ hừ sung sướng, chỉ được ngắm nhìn rồi hằng đêm phải đưa tay xuống quần và quay tròn. Vậy mày có đáng thương không?”

Á đù… thì…

U hu hu hu… tao sai rồi, mày xin lỗi tao đi!

-Trong nhà có ba phòng, ta và em đều ngủ ở một phòng, còn hai phòng trống. Sao hắn không vào đó nằm nhỉ? Hay hắn không biết?

-Để ta đi nhắc nhở hắn.

Miu cảm thấy cũng tội tội Bách Thế khi ngủ trên ghế gỗ cứng, nàng liền muốn đi lại gọi hắn tỉnh dậy để nói cho hắn biết còn hai phòng trống.

Thế nhưng ngay lập tức nàng bị Yumi ngăn cản.

-Tiểu thư, không nên. Hắn rõ ràng rất thích nằm ngủ ở ghế này nên mới nói với chúng ta khi nãy. Nếu tiểu thư kêu hắn dậy, hắn mắng cho xem.

Yumi thông minh nói. Với lời này của nàng, nàng tin chắc sẽ khiến Miu thay đổi ý định, không gọi Bách Thế vào phòng nằm với nệm ấm, chăn êm nữa, độc ác để cậu nắm ngoài này lạnh lẽo, khô cứng cho hả hê lòng nàng.

Miu khẽ suy ngẫm một chút liền cảm thấy Yumi nói có lý, ai bảo Bách Thế tự ý muốn ngủ ở ghế làm chi. Nàng gật đầu.

-Ừm. Vậy chúng ta cũng ngủ thôi, ngày mai còn tiếp tục làm nhiệm vụ.

-Vâng.

Yumi Gật đầu vui tươi với Miu nhưng cũng đồng thời cười ác trong lòng với Bách Thế. Sau đó cả hai đóng cửa ngoài, tắt đèn dầu nhưng cực sáng ở chỗ của Bách Thế rồi tiến vào phòng mà Bách Thế đã từng ỏng ẹo, múa máy mà đóng cửa lại, nghỉ ngơi.

Căn nhà chẳng mấy chốc rơi vào tĩnh lặng của bóng tối vây quanh.

Trong lúc cả nhà Bách Thế ngủ.

Ngay đêm ngày hôm nay và cùng lúc là sáng của ngày hôm sau (hai mặt của tinh cầu), tại chín đền thờ cao quý nhất của chín chủng tộc, tổng cộng 100 vị anh hùng với thiên phú hoàn mỹ x100 cũng đồng loạt được triệu hồi trên khắp đại lục với số lượng 40 ở Ma tộc và 60 ở tám chủng tộc còn lại. Trong đó, Nhân tộc có 5 người.

Nhờ đó, tám chủng tộc thất thế một lần nữa bùng lên ý chí đấu tranh hừng hực, mong muốn giành lại lãnh thổ khi xưa đã mất từ tay Ma tộc.

Còn Ma tộc, chúng chỉ có duy nhất một mục tiêu đó là tìm ra kẻ đã giết Ma Đế và trả trù cho sự sỉ nhục năm đó kẻ đeo mặt nạ thần bí đã gây ra cho bọn chúng.

Thế giới này rồi chắc chắn sẽ có một hồi đại chiến nở rộ khắp tinh cầu. Và người thắng, tất nhiên chỉ có một…

Lúc này đang là giữa đêm. Bách Thế đang ngủ ngon lành trên ghế, một tay vẫn còn đang ôm cờ u để nó không bị lạnh thì bỗng có một bóng trắng xuất hiện bên cạnh cậu.

Dưới không gian tối, một đôi mắt lóng lánh trở nên nheo lại với hàm ý sâu sắc nhìn cậu rồi bất chợt hai tay bóng trắng bỗng vung lên.

Vụt…!

Hóa ra chỉ là đắp chăn cho cậu mà thôi. Ôi thiệt là…

Đắp xong chăn ấm cho cậu, bóng trắng nhẹ nhàng quay người, dự định rời đi trong im lặng nhưng mà bất ngờ thì cũng tại thời điểm này, Bách Thế vùng dậy và nhẹ nói.

-Cảm ơn em Miu. Em có thể ở lại trò chuyện với tôi một lúc được không?

Trình nào mà qua mắt được Bách Thế?

Miu nghe thế thì khẽ giật mình, nhưng rồi chỉ thoáng chốc sau nàng liền mang theo nụ cười nhẹ ngoảnh mặt lại.

-Được ạ.

Bách Thế cũng vội ngồi dậy đành hoàng, chừa ra một chỗ trống trên ghế bảo.

-Em ngồi đi.

Miu nghe lời ngồi xuống, nàng sau đó lập tức nói.

-Xin lỗi nguo… anh vì tất cả những gì bọn em đã gây ra khi nãy.

Bách Thế mỉm cười nói, thái độ khác hoàn toàn so với những gì cậu thể hiện trong ngày hôm nay.

-Em đừng quan tâm điều đó. Mọi chuyện xảy ra là quá bất ngờ, không ai có thể kịp phản ứng để chấp nhận nó một cách an bình. Tôi không trách các em, ngược lại tôi còn tự trách bản thân tôi tự dưng lại xông vào nhà và rồi khiến các em phải… haizz.

-Xin lỗi.

Miu vội xua tay nói.

-Không, lỗi này đều là của bọn em, chính bọn em mới là người bắt ép anh phải lấy bọn em.

-Không, không, nếu anh không vào nhà rồi làm chuyện đó thì…

-Không, em…

-Không, anh…

-Không.

-…

Đến đây thì lượt đã bỏ tám tỷ chữ, không thì sớm đã có người hét lên “đm là tao được chưa. Không, không cái éo”.

“Bề ngoài nhìn thì trông rất hoạt bát, ngông ngốch, dễ xương nhưng không ngờ bé Miu lại là người biết hiểu chuyện, có tâm sự thầm kín như vậy. Quả thật thì không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét một người”.

“Bất quá thì có cần nhây đến vậy không, đáng lý phải để cho nam nhân như ta ga lăng một hồi chứ?

“@@”

Bắt đầu có cảm giác ngao ngán, Bách Thế rốt cuộc lên tiếng chấm dứt việc nhận lỗi thuộc về ai bằng một câu nói nhanh.

-Thôi được rồi, vậy chúng ta mỗi bên đều có lỗi. Miu, tôi có thứ này gửi tặng em và Yumi, xem như là quà cưới chồng tặng vợ nên em đừng từ chối, tội nghiệp tôi. Nam nhân cưới vợ mà không tặng quà cho vợ thì bị người chê cười thối mặt mất.

-Hi hi, vâng ạ, em sẽ không từ chối đâu.

Miu nở một nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp tựa hoa mẫu đơn nở rộ trong bóng tối, khiến người nhìn vào chỉ muốn được ở nhà song sắt, ăn cơm do mấy anh lính phân phát đáp.

Theo nàng thì với gia cảnh trên người Bách Thế, cậu có lẽ chỉ tặng vài món nhỏ nhặt mang tầm vóc ý nghĩa cho nàng và Yumi chứ cũng không phải đồ hạng sáng, đắt đỏ gì. Vậy nên nàng cũng không ngại từ chối.

Thế nhưng là nàng lại không ngờ rằng chỉ bởi lời này của nàng mà nàng đã phải trợn tròn mắt, đờ người trong nhiều giờ khi phát hiện ra chỉ số của nó mang lại.

Bách Thế lấy nhanh ra hai chiếc nhẫn Vĩnh Hằng Chi Tâm đưa cho Miu, nói.

-Vợ chồng lấy nhau thì tất phải có nhẫn đeo. Đây là hai chiếc nhẫn tôi tặng hai em, hy vọng hai em luôn luôn đeo nó bên mình.

-Vâng.

Mò mẫm trong bóng tối, Miu nhận hai chiếc nhẫn cũng liền đeo một chiếc lên ngón giữa tượng trưng cho tình bạn mà không cần xem thông tin của nó, hình dạng của nó đẹp đẽ như thế nào. Còn một chiếc thì nàng bỏ vào kho đồ, ngày mai sẽ đưa cho Yumi.

-Mà em nhớ đừng để Yumi biết là tôi tặng, không thì em ấy sẽ không chịu đeo đâu.

-Chuyện này em biết rồi, anh yên tâm.

Là người sớm tối bên cạnh Yumi, Miu dĩ nhiên biết được Yumi sẽ phản ứng như thế nào khi biết chiếc nhẫn là do Bách Thế tặng. Lời này nếu Bách Thế không nói thì nàng cũng là người đưa ra ý kiến.

-Ừm, cảm ơn em Miu. Xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của em, giờ em về ngủ đi thôi.

-Dạ, không sao đâu ạ. Mà anh cũng đừng kể cho Yumi nghe về cuộc trò chuyện lúc này giữa em với anh nha, kẻo em ấy lại…

Miu lúng túng nói.

-Anh hiểu rồi.

-Dạ, cảm ơn anh. Em xin phép về phòng ạ.

Để lại nụ cười tươi, dịu dàng cho Bách Thế mà nếu ban ngày, khi ở bên cạnh Yumi thì chắc chắn Miu sẽ không dám thể hiện vì sợ Yumi la rầy. Miu mò đường quay trở về căn phòng.

“Hừm, hình như ta vừa thấy bé ấy đứng ở cửa phòng nghe lén. Vậy thì em cũng hãy hy vọng là Yumi sẽ giả bộ như chưa từng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ta đi”.

Nói thầm trong lòng một câu, Bách Thế lần nữa nằm xuống, dùng chăn Miu tặng đắp lên người nằm ngủ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên thì Bách Thế đã dậy. Cậu sau khi gắp lại chặn gọn gàng liền đi vệ sinh cá nhân rồi mới xuống bếp bắt đầu nấu nướng bữa sáng trong im lặng.

Dự là cậu ăn trước rồi một mình đi ra ngoài chợ sắm đồ nhưng cũng có lẽ vì có người lạ trong nhà nên hai người Miu, Yumi dậy sớm hơn ngày thường.

Vậy nên ba người một lần nữa dùng bữa cơm chung, nhưng mà khác với bầu không khí ganh ghét Bách Thế hôm qua mà là một bầu không khí đã có phần thân thiết hơn một xíu.

Nhìn hai cô vợ cứ giấu giếm nhau chuyện tối qua mà trong lòng Bách Thế thầm than “là chị em với nhau lại còn có chung một thằng chồng thì có cái gì phải giấu diếm nhau chứ hả zời? Mấy cưng cứ nói ra, nếu khó quá thì anh giúp cho một tay. Ài”.

Ăn xong bữa sáng, Bách Thế nói dăm ba lời với hai người là đi ra chợ mua đồ liền rời khỏi nhà, mất xác ở một đoạn đường xa phía trước.

Còn Miu, Yumi, cả hai dọn xong bữa ăn liền như mọi ngày, khắp người đeo đồ nghề che dấu mặt mũi, tiến vào rừng ở rất gần nhà để thu nhập nhiệm vụ và hoàn thành chúng, nhanh nhất lên lv và chỉ số.

Bách Thế với gương mặt bảnh trai, sáng loáng, quần áo chỉnh tề, đẹp đẽ, do vậy nên cậu chỉ là đi trên con đường đến chợ dựa theo ký ức lúc nhỏ của cậu thôi mà cũng đã có vô số người dân phải đỗ ngã, khen ngợi cậu không ngớt.

-Hây da, mùa này sao nhiều tên biến thái vậy chứ?

-Thằng nào trông dị hợm giống con gái zậy bây?

-Thật là một phong cách mới lạ, đẹp quá đi. Oẹ ọe…

-Ôi mắt của ta, mắt của ta! Ta vừa thấy cái quái gì vậy?

-Ê mày, người yêu mày đi lạc hay gì kia?

-Đâu đâu… ọe… ọe…

-Thật đúng là thanh niên của hôm nay.

-…

-…

-Ê ku, mày là thằng nào, từ đâu đến đây mà tao chưa từng thấy qua? Nhanh khai tên ẳng họ mày ra nếu mày không muốn con dao này găm vào mông mày.

Bỗng lúc này, một nhóm ba người thanh niên đầu xanh, đầu đỏ, đầu vàng, ăn mặc trông chả đâu ra đâu vì các linh kiện mặc trên người họ đều rất rối loạn, có lẽ là do hậu quả họ chỉ chú trọng chỉ số trang bị chứ không cần được đẹp. Họ chặn đường Bách Thế, phe phẩy vài món binh khí xí quách cần cẩu trước mắt cậu hù dọa.

Ô Lạp thôn an ninh không được tốt, cộng với đó thì thằng nào có lv cao, chỉ số mạnh là kẻ nắm trùm nên giữa đường thường hay xuất hiện nhiều giang hồ, kẻ cướp như ba vị thanh niên này cũng là điều dễ hiểu.

Ở trong thôn, trong trấn, trong thành, quái sẽ không và đồ sát được người vì thế giới này đã có quy luật như vậy, nhưng nếu là người giết người thì hoàn toàn có thể.

Bách Thế nhìn ba người liền xám mặt nói.

-Bố éo có thời gian để chơi với chúng mày, Ok?! Vậy nên bố cho chúng mày hai lựa chọn, một là cút càng xa càng tốt, hai là bị đá bay đi càng xa càng tốt.

-Bố cho chúng mày ba giây để chọn.

-1…

Nãy giờ Bách Thế đi đâu cũng bị người nhìn, người nói, cả gái xinh vừa đụng mặt, cậu còn chưa kịp chạy đến làm quen thì gái đã phắng mất dép khiến cậu thấy được sự cấp bách của việc mua quần áo mới mặc. Thế nên cậu đơn nhiên không có thời gian để đùa với bọn này, một lòng chỉ muốn sắm quần áo thật nhanh mặc vào người thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN