Sinh Ra Đã Ở Thế Giới Game
Ngu Không Thể Tả
Phía xa, những người dân nhìn thấy tình cảnh của bốn người, họ đều thở dài thay cho Bách Thế.
-Hây da, cô nương kia thật là xui xẻo, vậy mà lại gặp phải bọn “Đầu Ba Thứ Tóc” a.
-Tên đầu đỏ là thủ lĩnh, hắn lv 20 rồi, chỉ số từ trang bị hắn mặc đã giúp hắn đạt sức mạnh 600, công kích 700, hầu như là mạnh gấp 3 lần chúng ta đấy.
-Ừ, bọn chúng ba năm nay đã trấn lột rất nhiều người, mà dường như cũng có quan hệ gì đó với một Guild rất mạnh ở trấn Raita nên thôn trưởng cũng không dám làm gì, để chúng tác oai tác quái.
-Bậy nè, chúng chỉ có quan hệ với một người trong Guild thôi, không phải quan hệ với cả Guild đâu.
-Cô bé kia trông tuổi chỉ bằng cháu của ta, lv chắc cũng chưa đạt được 10 đâu, kỳ này chắc sẽ bị chúng hiếp cho coi. Thôn ta đã có mấy đứa con gái chưa mười sáu tuổi đã có bầu của chúng rồi đấy.
-Bà nói cái gì vậy, thằng kia rõ ràng là con trai mà, hiếp cái gì mà hiếp.
-Hả, đó là con trai ư?!!!
Phía bên này, ba tên đầu xanh, đỏ, vàng nghe Bách Thế nói thì lập tức cảm thấy thú vị lên.
Tên thủ lĩnh đầu đỏ cười dữ tợn nói.
-Ố ồ, thì ra là một tên đầu đất, thân đã xác nam hồn nữ mà còn ngu dốt kiến thức.
-2…
-Anh em, kéo hắn vào kia gốc cây kia để hắn biết thế nào là “dùi cui thịt giã hoa cúc”.
-3!
Tên đầu đỏ nham nhở cười với hai tên đàn em thì cũng là lúc Bách Thế đếm xong tiếng thứ 3, cậu dùng một cặp mắt đầy sát khí lạnh lẽo liếc nhìn họ.
-Vụt.
Tựa như một tiếng gió vù lướt đến rồi biến mất vì sự cách biệt chỉ số nhanh nhẹn giữa bốn người là quá lớn. Bách Thế thoắt ẩn thoắt hiện ở ngay bên cạnh ba tên đầu xanh, đỏ, vàng chỉ trong chớp mắt mà bọn chúng và người quan sát dường như chẳng thể thấy gì ngoài một bóng đen di chuyển nhanh đến gấp 4, 5 lần bọn họ.
-Huỵch.
-Huỵch.
-Huỵch.
Ba cú đá được cậu tung ra liên tiếp, đá bay xác ba tên đầu xanh, đỏ, vàng văng tút về nơi xa rồi quay trở về vị trí cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bách Thế cứ như vậy, thản nhiên bước chân tiếp tục đi ra chợ trong sự trợn tròn mắt, đứng hình của người quan sát khi thấy ba thân thể băng vù lên trời rồi ngã xuống ở ba nơi cách Bách Thế chừng 100m là ít.
-Này bà ơi, hình như mắt tôi có vấn đề hay sao ấy, tự dưng tôi thấy ba tên “Đầu Ba Thứ Tóc” bỗng dưng lấy đà rồi bay một cú thật xa.
-Ủa chứ không phải chúng nhảy lên ư? Vậy là mắt tôi còn hoa hơn cả ông rồi.
-Hai người nói tào lao, rõ ràng chúng dùng chiêu thức để bay lên không trung đấy, chứ không phải nhúng nhảy gì đâu.
-Haizzz, làm ơn hãy chấp nhận sự thật đi, chúng bị thằng “bông trái” kia đá bay đi đó.
-Hây da, thiệt là hư cấu quá đi!
-Mà… mà đó là con cháu của ai vậy, hắn thật mạnh!
-Không phải người trong thôn đâu, mạnh như vậy hẳn là quý tộc từ kinh thành xuống rồi. Chỉ số nhan nhẹn chắc hẳn phải cao đến 1000 đấy.
-Quá mức khủng khiếp, chỉ 15, 16 tuổi mà đã mạnh như thế, không biết đã lv mấy rồi a…
-…
Mọi người già, trẻ đứng ngốc bàn tán.
Còn Bách Thế thì đã tăng tốc độ rời đi, chẳng mấy chốc biến mất trong mắt họ, và rồi lại cũng chẳng mấy chốc xuất hiện tại chợ, một nơi nằm ở trung tâm và cũng sầm uất nhất Ô Lạp thôn.
Với dân số trên dưới 2000 người, chợ ở Ô Lạp thôn lúc sáng sớm này tuy không đến 1000 người vì đa phần ai cũng có nghề nghiệp phải làm hoặc lập đội săn quái ở khu rừng gần thôn, nhưng 200, 300 người qua lại khắp chợ là điều lúc nào cũng xảy ra trừ ban đêm.
Bách Thế sau một lúc đau mặt vì bị người người chỉ trỏ, khen ngợi “trai bóng xinh đẹp” các kiểu liền tìm đến một ông cụ tốt bụng hỏi. Sau khi biết được tung tích nơi bán quần áo thì tức khắc chạy qua mua hai bộ đồ trông bình thường rồi mặc vào người ngay tại quán. Cậu tích tắc biến đổi từ một tên biến thái, bê đê bóng cái thành một thiếu niên trông cũng khá đập trai, cơ thể săn chắc, cường tráng nhiều bê đê thấy sẽ chết mê chết mệt.
Thời đại nào rồi, trai cơ bắp mà không có tiền, có quyền thì chỉ có bê đê mới mê thôi.
Mặc quần áo mới xong, việc tiếp theo Bách Thế làm dĩ nhiên là đi hỏi người, tìm khu chuyên buôn bán các vật phẩm, nguyên liệu để mua đồ chế tạo các vật phẩm cậu đã nghĩ tối hôm qua.
Nhờ vào việc mua quần áo, cậu có cơ hội được hỏi nữ chủ quán xinh đẹp, được cô chỉ đường với hai địa điểm.
Từ nơi đây rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, rẽ trái, đi 200m lại rẽ phải, rẽ phải, rẽ trái rồi đi tiếp 100m sẽ đến nơi buông bán, trao đổi vật phẩm tự do của mọi người. Ở đây thì giá cả các vật phẩm rất tự do, đắt hay rẻ đều dựa theo thỏa thuận giữa người mua và người bán. Tất nhiên cũng sẽ không tránh khỏi trường hợp bị lừa hoặc bị người dàn dựng, cướp hết tài sản.
Còn từ nơi đây rẽ phải, rẽ phải, rẽ phải, rẽ phải, rẽ trái, đi thêm 300m rồi rẽ trái tiến đến đường lớn, đi khoảng 150m sẽ gặp “Hồng Diêu Đường”, nơi buôn bán có danh tiếng ở Ô Lạp thôn. Tuy nhiên giá cả ở đó sẽ không hề rẽ.
Bách Thế có được kết quả liền không suy nghĩ nhiều, cậu lập tức hướng đến Hồng Diêu Đường mà đi vì cậu tin tưởng nơi đó sẽ đáp ứng được đồ vật cậu cần hơn. Còn nếu không có thì cậu cũng chỉ đành mệt thân đi đến khu buôn bán tự do vậy.
Bách Thế sau một lúc mài mò, hỏi thêm người ở giữa đường, cuối cùng sau khi mất gần nửa giờ đồng hồ, cậu đã tiến được đến trước cửa Hồng Diêu Đường.
Vừa bước vào bên trong, một thiếu nữ dáng người hấp dẫn, da trắng như bánh trôi nước tức thì chào cậu. Khi thiếu nữ biết được cậu là người mới thì liền giới thiệu đại khái cho cậu biết về Hồng Diêu Đường để cậu có sự tin tưởng chắc chắn mà mua đồ ở Hồng Diêu Đường.
-Ờ, tôi đã hiểu rồi.
– Vậy quý khách muốn mua gì?
Thiếu nữ mỉm cười đẹp hỏi.
Bách Thế suy nghĩ một chút liền nói.
-Thứ tôi mua khá là nhiều, nếu được thì cô cho tôi mượn giấy và bút để ghi ra được chứ?
-Vâng, điều đó chắc chắn là được. Quý khách xin đợi một chút.
Vui vẻ đáp ứng, thiếu nữ vội đến quầy trực, nói với quản lý vài tiếng liền cầm một tờ giấy trắng và bút quay lại đưa cho Bách Thế.
Bách Thế cầm giấy, cắm cuối viết ra hầu như tất cả các nguyên vật liệu của [ Bộ: Chuyến Viếng Thăm Nhà Tù ], [ Kiếm Katana ] lên tờ giấy. Bao gồm các vật phẩm.
“Tơ của quái nhện lv 20.
Bông vải trung phẩm.
Thuốc nhuộm trung phẩm.
Kim Hoa Phấn trung phẩm.
Kim loại tốt nhất, có phẩm chất càng cao càng tốt.
Kim Dung Phấn trung phẩm.
Lam Tích Thủy
Đá thuộc tính Hỏa hệ (lấy phẩm chất cao nhất).
Máu của bất kỳ một quái thú nào từ cấp 20 đến 25”.
Riêng về nước ép dừa hoặc vải, cậu sẽ mua ở chỗ khác hoặc tự tay làm, chứ mua ở chỗ này người ta sẽ gọi cậu là thằng khùng, muốn mua thì cút qua bên khu trái cây mà mua.
Còn các nguyên vật liệu chế tạo [Thần Kiếm – Mộc Long Kiếm], Bách Thế tự hiểu là Ô Lạp thôn không đủ trình để có được những nguyên vật liệu đó nên hắn không ghi vào.
Viết xong các nguyên liệu, Bách Thế đưa cho thiếu nữ.
-Mời quý khách đi theo tôi.
Cầm tờ giấy, thiếu nữ dắt Bách Thế đi đến gặp một vị trung niên, người mà biết rõ Hồng Diêu Đường có bán thứ gì, đồng thời kim luôn cả việc tính tiền, thu tiền. Đó không ai khác hơn là người mà nàng đã lấy giấy, bút cho Bách Thế.
“Á đu, thế sao nãy không dắt ta lại đó luôn đi cho tiện a. Bó tay”.
Bách Thế thiếu nữ mà lòng thầm than, làm cái gì mà phải viết giấy đủ kiểu để rồi cuối cùng cũng phải đến đó hà, vậy sao không ngay từ đầu chỉ tay cho cậu đến đó là được rồi. Mất thời gian vồn.
Đến nơi, thiếu nữ đưa tờ giấy cho trung niên xem rồi khẽ chào Bách Thế một cái, quay người trở về vị trí để tiếp đón khách mới.
Trung niên đưa mắt nhìn kỹ qua nguyên liệu trong tờ giấy của Bách Thế. Gần mười giây sau liền nói với cậu.
-Quán chúng tôi không có Lam Tích Thủy.
-Ờ, không có cũng không sao. Vậy những món kia đều có hết chứ?
-Đều có hết, nhưng mà…
Vị trung niên bỗng dưng dùng một đôi mắt soi mói quần áo Bách Thế, vẻ mặt nghi ngờ, phát hiện thằng trước mắt là “nông dân quần chúng” nói.
-Mỗi một món đều sẽ rất đắc, nhìn ngươi ăn bận bình thường, dân dã, liệu ngươi có tiền trả thật không đấy?
-Á đù, có sao chứ không, nếu không có tôi đến đây làm éo gì. Thế bây giờ chú nói đi, nó tổng cộng khoảng bao nhiêu tiền để tôi lấy ra cho chú xem.
Bách Thế đáp nhanh.
Trung niên khẽ ngẫm một chút số tiền rồi nói.
-Tất cả những thứ này tổng gần 100 đồng tiền bạc. Nhớ là 100 đồng bạc chứ không phải 100 đồng thường đâu.
Nhìn Bách Thế ăn mặc bình dị, chẳng khác gì nông dân đến một đồng bạc còn khó kiếm được chứ đừng nói 10 đồng bạc, 100 đồng bạc. Nghi ngờ cậu là chuyện quá đỗi hiển nhiên.
-Đây, có 100 bạc mà làm dữ.
Bách Thế cũng không phải thanh niên trẩu không hiểu ông chú trước mặt vì sao làm như vậy. Cậu lập tức lấy từ trong kho đồ ra 100 đồng tiền bạc đặt trên bàn.
Nhìn thấy số tiền sáng lóa lấp lánh, trung niên khẽ nuốt khan một ngụm nước miếng. Lão hướng mắt lên lần nữa nhìn Bách Thế đang có cái vẻ mặt ngu ngu, trong đầu âm thầm tính toán một chút gì đó gian xảo. Tích tắc một giây sau liền tính tiền cho Bách Thế.
-Ơ hườm, nãy là ta tính đại khái nên nói 100 bạc để xem thử ngươi có tiền không thôi, chứ thật ra thì…
-Tơ của quái nhện lv 20 giá 20 đồng bạc.
-Bông vải trung phẩm giá 20 đồng bạc.
-Thuốc nhuộm trung phẩm 15 đồng bạc
-Kim Hoa Phấn trung phẩm 30 đồng bạc.
-Kim Dung Phấn trung phẩm 30 đồng bạc.
-Máu của Rắn Lục lv 20 là 20 đồng bạc.
-Đá thuộc tính Hỏa hệ cao nhất của quá ta là trung phẩm, giá 200 đồng bạc.
-Còn kim loại tốt nhất ở quán ta là Huyền Thiết Atic với độ tinh khiết là 33% . Khối 1kg là 20 đồng bạc, khối 5kg là 100 đồng bạc, khối 10kg là 200 đồng bạc. Vậy ngươi chọn khối nào để ta tính.
-Ờ… đợi tôi chút.
Bách Thế không biết bản thân đã bị lão lừa, nâng giá vật phẩm lên gấp 5 lần, cậu lộ ra vẻ tin tưởng, không nghi ngờ mấy về giá cả mà suy tính trong đầu. Khoảng vài giây sau, cậu hỏi.
-Có khối 20kg không, có thì giá bao nhiêu?
-Có a, giá rẻ thôi, 500 bạc.
Trung niên ngượng mắt đưa giá cắt cổ.
Bách Thế nghe thấy liền trợn mắt kêu.
-Cái gì? Không phải giá của nó chỉ gấp đôi khối 10kg là 400 đồng bạc thôi sao? Tính dụ tôi 100 đồng bạc hả?
Trung niên bình tĩnh nói.
-Bậy, quán ta làm ăn từ trước đến giờ làm gì lừa ai. Khối 20kg đắt hơn khối 10kg là vì khó tìm. Ngươi nghĩ thử xem, sẽ rất khó để đào ra được một cục nặng 20kg đúng chứ?
Bách Thế ngẫm một chút lời lão liền gật gù, cái mặt ngu chưa từng thấy cười tươi nói.
-Ờ… phải ha. Được rồi, 500 thì 500, ta lấy. Vậy tổng cộng ta phải trả là bao nhiêu.
Đm, ngu éo thể tả được ấy!
-Tổng là 835 bạc. Quán ta thấy ngươi mua nhiều nên giảm giá cho 5 bạc, ngươi đưa 830 bạc là được rồi.
Trung niên hí hửng trong lòng nhưng vẫn cố giữ bề ngoài bình đạm nói. Hôm nay ngày lành tháng tốt câu được một thằng mặt ngu, ôi thiệt là phê quá đi.
-Được, giờ lấy ra để tôi kiểm chứng rồi tiền chao cháo mức.
-Ngươi đợi một lát, để ta kêu người lấy đồ cho ngươi.
-Tiểu Lan.
Trung niên ngoắc tây kêu gọi một thiếu nữ cũng khá khá xinh, ngực hơn lớn đang đứng cạnh lối ra vào. Thiếu nữ lập tức đi đến.
-Vào bảo tiểu Bình lấy các nguyên liệu này cho vào kho đồ rồi bảo nó ra đây gặp ta.
Sau khi đã chỉnh sửa tờ nguyên liệu của Bách Thế, trung niên đưa cho thiếu nữ, căn dăn vài điều.
-Dạ.
Thiếu nữ lễ phép gật đầu, cầm tờ gấy chạy vào phòng bên trong.
Chừng nửa giờ sau, một nam tử to con “vai năm tất rộng, thân mời thước cao” bước ra. Trung niên vội bảo.
-Ngươi giao dịch những thứ nguyên liệu kia cho vị thiếu niên khách hàng này với giá 830 bạc cho ta.
-Vâng.
Tuân lệnh chủ tiệm, nam tử to con vội gửi lời giao dịch với Bách Thế.
[Doãn Chí Bình gửi lời giao dịch. Có giao dịch?]
Bách Thế chọn “giao dịch”. Ngay lập tức giữa hai người liền xuất hiện một bảng mục giao dịch gồm.
[Bên A.
Vật giao dịch.
Tiền.
Xác nhận tiến hành.
Bên B.
Vật giao địch.
Tiền.
Xác nhận tiến hành.]
Bảng vừa hiện, Doãn Chí Bình lập tức gửi vào “vật phẩm giao dịch” [Tơ của quái nhện lv 20], [Bông vải trung phẩm], [thuốc nhuộm trung phẩm], [Kim Hoa Phấn trung phẩm], [Kim Dung Phấn trung phẩm], [Máu của Rắn Lục lv 20], [Đá thuộc tính Hỏa hệ trung phẩm], [Huyền Thiết Atic 33% 20kg].
-Hừm… tất cả đều không sai.
Kiểm tra từng vật phẩm đều đúng theo yêu cầu, Bách Thế vui vẻ gửi vào [tiền: 830 đồng bạc].
-Giao dịch.
Cả hai nhất chí cùng nhấn vào [Xác nhận tiến hành giao địch]. Chỉ ngay chốc lát, kho đồ của Bách Thế có thêm 8 ô vật phẩm, còn Doãn Chí Bình thì có thêm 830 bạc.
-Rồi cảm ơn, khi nào muốn mua gì tôi lại đến.
Đã có được vật liệu cần thiết, Bách Thế cũng không muốn ở lại lâu thêm vì còn có đồ cần mua, cậu tạm biệt trung niên rồi quay người rời khỏi quán.
-Quý khách đi thông thả a.
Phía sau lưng cậu, lần cuối trung niên cố giữ bản thân bình tĩnh trước một số tiền mà nếu bình thường thì quán phải mất đến gần một năm mới đạt được, lão vui vẻ tiễn khách hàng “mặt ngu hơn chó” rời quán.
Thế rồi ngay khi Bách Thế khuất bóng, lão vội nói nhỏ với Doãn Chí Bình.
-Ngươi ra cửa sau nói với nhóm bảy người Tùng Lâm theo dõi hắn, nếu thấy ổn thì…
Lão đưa tay xẹt ngang cổ ra hiệu “giết”.
-Lấy hết đồ đạc trên người hắn về cho ta.
Thiếu niên vừa rồi nhìn vào đã biết ngay là kẻ ngu mang trong người nhiều tiền của, có lẽ là may mắn đào được kho báu nào đó trong lúc săn quái. Con mồi béo bở như vậy thì sao ta, một chủ quán thông minh, đẹp trai nỡ bỏ qua chứ hả?”.
Giết, thịt và lấy tiền, nhoằm nhoằm, ôi thiệt là thơm ngon quá đêeee…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!