Sinh Tử Không Rời
CHƯƠNG 1: Mở đầu
Người ta thường hay nhắc đến thế giới ngầm với những phi vụ làm ăn không thể ngờ đến như một điều gì đó bí hiểm và đáng sợ. Nhưng bí hiểm đến mức nào thì người bình thường khó có thể biết hết được, nhất là khi nó còn liên quan đến giới chính trị giữa các nước.
Diệp Vân Du ngồi trên chiếc ghế bành trong căn phòng khách rộng rãi, chân bắt chéo, tay cầm mép bản đồ to ngang ngửa người đưa ra trước mặt. Tấm bản đồ màu vàng cũ kĩ theo kiểu truyền thống mà chúng ta thường thấy trên phim ảnh thời xưa, nhưng thực chất lại rất mới. Các đường vẽ tỉ mỉ chính xác được thể hiện rõ nét trên giấy. Đôi lông mày thanh tú hơi nheo lại, ánh mắt chăm chú quan sát tấm bản đồ thi thoảng lông mày lại dãn ra cùng với đó là nét mặt thoáng lên chút thú vị. Cô bác sĩ xinh đẹp Diệp Vân Du trước nay vốn chẳng bao giờ quan tâm mấy thứ này, nay lại có thể ngồi đấy thích thú đến vậy thật là hiếm có. Cũng chẳng phải vì buổi hội thảo y học được tổ chức ở Bỉ sắp tới hay sao? Diệp Vân Du hạ tấm bản đồ đặt xuống đùi, ngón tay nhỏ nhắn được chăm chút cắt tỉa gọn gàng miết theo một đường vẽ màu đỏ nổi bật trên tấm bản đồ, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Châu Phi thuộc Phạm Gia, Châu Âu là của Triệu Gia, Châu Úc của Đường Bắc Gia, Châu Mĩ được chia làm hai phe: các nước vùng biển Caribe là do Lý Gia đứng đầu, còn lại là của Trình Gia, còn lại Châu Á là của Diệp Gia”.
Diệp Vân Du thở mạnh như thể vừa phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm. “Bành trướng quá!”
Dương Tử Ngạn ngồi đối diện từ nãy đến giờ không nói lời nào, vẻ mặt thản nhiên như không. Từ đầu đến cuối hắn ta chỉ im lặng ngồi bóc mấy quả quýt mới hái từ ngoài vườn vào để phục vụ quý cô trước mặt. Diệp Vân Du vẫn tếp tục nghiền ngẫm nghiên cứu tấm bản đồ to sụ. Năm Châu Lục cô vừa liệt kê đươc in đậm bằng mực đỏ chói trên bản đồ thể hiện cho sáu ông lớn trong giới ngầm thống trị và cai quản, còn lại sẽ được in theo màu riêng biệt khác nhau để phân biệt đẳng cấp. Phạm Gia, Triệu Gia, Đường Bắc Gia, Lý Gia, Trình Gia, Diệp Gia là sáu cái tên khiến người trong giới phải kính nể, kiêng sợ, sáu cái tên này như sáu con hổ, mỗi con trấn giữ một nơi, tạo ra đế chế riêng cho mình, không ai xâm phạm ai, thậm chí sáu con hổ này còn thao túng giới chính trị trong nước.
“Như thế này có phải là quá rồi không?”. Vân Du vẫn không ngẩng đầu cất cao giọng.
” Bình thường thôi, là do em mới biết nên cảm thấy có chút hoang đường”. Dương Tử Ngạn nhếch mép chế nhạo cô. Cùng lúc vừa bóc xong đĩa quýt đầy ắp dâng đến trước miệng cô.
Diệp Vân Du lườm hắn ta một cái rồi ném tấm bản đồ một cách không thương tiếc cho anh ta, tiện thể cầm luôn đĩa quýt ngọt ngào, vô tư thưởng thức. Ai thèm quan tâm chứ, cô vốn là bác sĩ đâu phải là bà trùm, dù sống trong Diệp Gia nhưng cô chưa một lần can thiệp vào những việc này nên không biết là điều đương nhiên, đâu cần Tử Ngạn lúc nào cũng phải chế giễu cô chứ. Chẳng qua cô sắp phải sang Bỉ dự buổi hội thảo y học nên tiện xem qua đôi chút chứ cho dù có rảnh rỗi đến mấy cô cũng không thèm đụng vào.
Dương Tử Ngạn nhận thấy sắc mặt cô không tốt liền đổi chủ đề. Tốt nhất nên nhanh chóng làm hòa, bằng không hắn ta sẽ bị cô cho ăn hành đến chết.
“Hành lí chuẩn bị đến đâu rồi?”.
Diệp Vân Du không thèm liếc Dương Tử Ngạn một cái nhưng vẫn trả lời: “Xong cả rồi, chỉ đợi ngày mai lên đường thôi”.
Dương Tử Ngạn với tay định lấy múi quýt trên đĩa của cô liền bị Vân Du nhanh tay đập mạnh một cái. Dương Tử Ngạn nhăn mặt ngả ra sau:
“Lão đại muốn anh đi với em”.
Diệp Vân Du không thấy ngạc nhiên vẫn bình thản ăn tiếp như thể cô đã nghe câu này quen lắm rồi, chỉ buông lời cảnh cáo nhẹ nhàng cho con người ngồi kia.
“Anh biết điều thì đừng lẽo đẽo theo em”.
Dương Tử Ngạn khổ sở khóc không thành tiếng, một bên là lão đại tối thượng, một bên là con quỷ nhỏ đành hanh, hắn ta biết nghe theo ai bây giờ. Diệp Vân Du nhìn nét mặt của hắn ta biết ngay, liền nói không nghĩ ngợi:
“Nghe theo em này”.
Hắn ta bật dậy, mặt nhăn mày nhó nài nỉ cô:
“Làm ơn đi cô nương! Để anh đi theo em, nếu không lão đại sẽ không tha cho anh đâu”.
“Kệ anh chứ”. Đáp lại lời Tử Ngạn vẫn là câu nói tỉnh bơ của Vân Du.
Dương Tử Ngạn tức giận, hậm hực đứng dậy bỏ đi, không quên nói tiếp:
“Con bé ngốc, lão đại thương em như thế, sao em lại không cho ngài ấy một cơ hội chứ?”.
“Thương là một chuyện và hai người có thể đến với nhau lại là chuyện khác. Em đã nói rất nhiều lần rồi”.
Dương Tử Ngạn bỏ đi, không nói lời nào.
Đuôi mắt của cô khẽ trùng xuống. Cô biết lão đại rất thương cô, yêu cô, rất muốn bao bọc, bảo vệ cô cả đời nhưng cô thì lại không. Tình cảm cô dành cho lão đại hoàn toàn khác với những gì lão đại dành cho cô. Cô bị bỏ rơi ngay khi mới 5 tuổi, là lão đại đem cô về, chăm sóc, nuôi nấng cô, cho cô mang cùng họ với lão đại. Vì thế mà trước, bây giờ và sau này vẫn thế, mãi mãi vãn thế cô sẽ chỉ dành cho ngài ấy thứ tình cảm gọi là biết ơn.
Diệp Vân Du thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi căn phòng khách di chuyển ra khu sân sau, nơi mà lão đại đang làm việc. Khu sân sau là một con đường mòn dẫn đến cổng phụ của tập đoàn Diệp Gia, nói là đường mòn trong sân nhà nhưng cũng phải mất tầm 30 phút mới đến. Bảo vệ gần đó thấy cô liền chạy ra mở cổng. Tập đoàn Diệp Gia là một tập đoàn trang sức nổi tiếng, nhưng đó là vẻ bên ngoài, sâu dưới lòng đất kia là cả một cơ quan đầu não điều hành thế giới ngầm mà chẳng ai biết.
Cô từ cổng phụ vòng ra cổng trước để đi vào tòa nhà. Vì quá quen với sự xuất hiện của cô nên nhân viên bên trong không lấy làm ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng cúi chào cô rồi tiếp tục công việc của mình. Diệp Vân Du mỉm cười thân thiện bước vào thang máy, ấn số tầng mình muốn lên. Hôm nay cô không đem theo thẻ vip nếu không đã chẳng cần tốn sức như này. Cầu thang tập đoàn Diệp Gia thiết kế rất đặc biệt, trước khi muốn lên tầng nào đó phải ấn mật khẩu rồi mới ấn số tầng, vì thế mà luôn có nhân viên thay nhau đứng ở các tầng để dẫn khách lên cho tiện. Cũng không hiểu vì sao lão đại của cô lại nghĩ ra được cái trò này, thật phiền phức.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!