Sinh Tử Không Rời - CHƯƠNG 2: Mở đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Sinh Tử Không Rời


CHƯƠNG 2: Mở đầu


_Tầng 5_ Cửa thang máy mở ra.
Tập đoàn tổng cộng có 10 tầng, đáng lẽ người đứng đầu phải ở tầng cao nhất nhưng lão đại không thích thế vì tầng 5 là tầng giữa- là giữa trung tâm.
Diệp Vân Du đứng bên mé cửa hơi nghiêng người nhìn qua khe cửa rồi lại trở ra phía bên quầy tiếp tân. Cô bé lễ tân mặc bộ trang phục công sở nhã nhặn, chuẩn mực, mái tóc buộc bồng cao lên nhìn rất thanh lịch cũng không kém vẻ sành điệu.
“Chị đến rồi”.
Diệp Vân Du gật đầu, liếc qua bàn tiếp tân, trên đó có một tách trà ấm vẫn còn hơi khói nhàn nhạt bốc lên, cạnh đó là một đĩa bánh ngọt rất nhỏ.
“Hôm nay là trà hoa cúc, bánh ngọt là do đầu bếp Dương làm ạ”. Cô bé lễ tân thấy cô để ý đến khay đựng bánh và trà liên nhanh nhẹn nói.
Vân Du không nói gì, suy nghĩ một lúc lâu mới dặn lại. “Đổi cho chị sang một đĩa kẹo caramen”.
“Vâng”. Cô bé lễ tân lập tức chạy đi đổi, chưa đầy 2 phút sau đã hoàn thành việc.
Diệp Vân Du hài lòng, cẩn thận bê khay đồ vào trong phòng làm việc của lão đại. Cánh cửa đóng lại cách biệt hoàn toàn với không khí bên ngoài, ấm áp và đầy mùi thơm dịu nhẹ của loài hoa lavender, một loài hoa cô thích. Rất dễ chịu, mỗi khi từ bệnh viện trở về, cô đều vào đây đầu tiên để tĩnh tâm lại một chút. Căn phòng khác hẳn vẻ bề ngoài hào nhoáng mà một lão đại như anh vốn có, giản dị, mộc mạc hệt như người bình thường.
Diệp Tử Mặc- Diệp lão đại đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú giải quyết đống tài liệu. Sống lưng thẳng, khuôn mặt tuấn tú, đôi tay thon, dài, thẳng đẹp không kém gì phụ nữ, cầm bút cuốn hút một cách mê hồn.
Diệp Vân Du nhẹ nhàng tiến đến sát bàn làm việc của anh, đặt khay đồ xuống.
“9 giờ 15 phút…. Nghỉ tay một lát đi”.
Diệp Tử Mặc không phản ứng, tiếp tục công việc. Vân Du lắc đầu đưa tay giật nhẹ cây bút từ tay anh ra.
“Hôm nay có trà hoa cúc, em đã thay bánh ngọt bằng kẹo caramen rồi, nên anh cố gắng dùng hết nhé”.
Lúc này lão đại mới ngẩng đầu lên, quan sát Vân Du. Hôm nay cô mặc chiếc váy tay bồng được điểm xuyết bởi những chi tiết tình tế nhưng cũng vô cùng khoa trương. Vân Du luôn thích mặc những kiểu như thế, tuy nhiên lại chọn những màu nhẹ nhàng không chói quá.
Diệp Vân Du phớt lờ ánh mắt của lão đại đang dán lên người mình, trực tiếp rót trà cho anh.
“Em nói rồi, bệnh đường huyết của anh không có vấn đề nhưng để tránh thi thoảng bị chóng mặt thì ngày nào anh cũng phải bổ sung lượng đường nhất định”.
Lão đại không phản kháng, dường như quá quen với câu nói này của cô, chỉ ngoan ngoan nhâm nhi tách trà ấm. Diệp Vân Du tâm trạng thoải mái hẳn, quay người đi đến chiếc ghế sofa gần đó ngồi xuống, mở vài cuốn tạp chí trên bàn.
“Ngày mai đi sao?”. Cuối cùng cũng lên tiếng sau khi bị bắt ép ăn hết thanh kẹo caramen và tách trà hoa cúc. Diệp Vân Du gật gù, mặt vẫn chú ý vào cuốn tạp chí:
“Ừm! hành lý em sắp xong rồi, vé cũng mua rồi, chỉ chờ ngày mai thôi”.
Lão đại không làm việc nữa mà đi về phía cô ngồi đối diện.
“Để anh đưa em đi”.
“Lão đại của Diệp Gia đặt chân đến địa phận của Triệu Gia có vẻ không ổn cho lắm. Em không muốn bị liên lụy đâu’.
“Vậy để Tử Ngạn theo em”.
Diệp Vân Du thở ngắn thở dài, cười không ra hơi:
“Lão đại! Em đi là vì công việc, đường đường chính chính, có giấy tờ đàng hoàng đâu phải lén lút mà khiến anh lo chứ”.
“Triệu Phùng Đông là người rất nguy hiểm”.
“Không sao đâu, em nói rồi, em đi là vì công việc, em đến đó với tư cách là bác sĩ chứ không phải người của Diệp Gia, em không tìm họ, họ sẽ không động đến em”.
Một khi Vân Du đã quyết thì khó có thể thay đổi được. Anh nuôi cô từ bé ít nhiều cũng hiểu được tính cách của cô. Chỉ đành ngậm ngùi đồng ý, để cô đi một mình.
Ngày hôm sau đúng 11 giờ trưa cô có mặt tại sân bay. Ra chào tạm biệt cô đều là đồng nghiệp trong bệnh viện. Lần này hội thảo diễn ra cũng phải mất 1 tháng, dù đã nói không cần làm quá nhưng họ vẫn quả quyết muốn tiễn cô. Trong nhóm đồng nghiệp của cô có cô bé y tá nhỏ nhất đang mang thai tháng thứ bảy, dự tính 2 tháng nữa là sinh, thừa thời gian trở về để chứng kiến ngày trọng đại ấy. Diệp Vân Du dịu dàng vén mái tóc của Châu Ngọc ra sau vành tai.
“Dưỡng thai tốt! Sang bên đó chị sẽ mua thật nhiều đồ sơ sinh cho bé con trong bụng”.
Nói đoạn một lúc sau, cô một mình kéo vali vào khu làm thủ tục. Dù sao cũng tận một tháng, quần áo cô mang cũng nhiều cộng với đống tài liệu dày cộp. máy bay mà Diệp Vân Du ngồi đúng 30 phút sau cất cánh về phía vùng trời nước Bỉ xinh đẹp. Chỗ cô ngồi là khoang hạng nhất nên khá rộng rãi và thoải mái, yên tĩnh đủ để cô tập trung nghiên cứu tài liệu y học. Trong suốt quá trình bay Diệp Vân Du chỉ gọi duy nhất một tách cafe. Cô không có thói quen sử dụng đồ ăn trên máy bay, dù sao nó cũng không hợp khẩu vị của cô.
Vân Du từ đầu đến cuối chỉ chăm chú đọc tài liệu và tìm hiểu thêm về bệnh viện tổ chức buổi hội thảo. Là bệnh viện lớn nhất cả nước với thành tích vô cùng khủng, luôn được các nhà đầu tư ủng hộ hàng tháng với số tiền không hề nhỏ. Môi trường, thiết bị y học không hề thiếu. Bước vào bệnh viện cứ ngỡ bước vào khu trung tâm chắm sóc sức khỏe giới nhà giàu.
Đọc mãi cũng mỏi mắt, cô lại cẩn thận sắp xếp lại đống giấy tờ rồi kẹp chúng vào một cách cẩn thận. Sắp xếp xong lại thấy hơi mệt nên ngủ thiếp đi. Cứ thế cho đến khi máy bay hạ cánh là hơn một ngày, có chút mệt mỏi nhưng vẫn không hề hấn gì. Đối với một vị bác sĩ suốt ngày phải làm việc trong môi trường có cường độ công việc cao như vậy nên mệt mỏi mấy cũng đều chịu được.
Cũng đã xế chiều, cô không vội vàng tham quan Brussels xinh đẹp mà lại nhanh chóng trở về khách sạn đã đặt phòng từ trước để nghỉ ngơi. Thủ tục khá nhanh, cô cũng là người có kinh nghiệm khi đi công tác lại cộng với ngôn ngữ vô cùng thành thạo nên không mất nhiều thời gian cho việc bắt taxi đến khách sạn và tìm phòng.
Có một điều Diệp Vân Du thích nhất ở khách sạn này là mỗi một phòng đều được trang trí một cách rất nhã nhặn, lịch sự, không phô trương như vẻ bên ngoài. Đệm và chăn gối không phải là màu trắng quen thuộc như bao khách sạn khác mà được trải theo màu yêu thích của khách hàng khi đặt phòng qua mạng. Họ căn thời gian từ lúc cô còn ở dưới sảnh cho tới lúc lên phòng rất chuẩn, từ đó trước khi cô bước chân vào đây thì đã có sẵn một ấm trà theo sở thích của cô được đặt sẵn trên bàn cạnh giường.
Diệp Vân Du cảm thấy không tồi. Cô mở vali sắp xếp một chút rồi đi tắm rửa cho dễ chịu. Vân Du không lãng mạn đến nỗi mà vừa tắm xong liền ra kéo rèm cửa ngắm nhìn thành phố hoa lệ và những tòa nhà cao ốc phát sáng ở phái đối diện, thay vào đó lại tranh thủ dưỡng ẩm da mặt rồi leo lên giường. Cô không có nhiều thời gian nhưng cũng tự biết cách chăm sóc cho mình sao cho tốt nhất, ngày mai cô phải dậy sớm để chuẩn bị, mắt không thể bị thâm được. Nhưng dù có cố thế nào cũng không ngủ được, có lẽ là do lạ chỗ ở, Vân Du cứ trằn trọc mãi, hết quay bên nọ lại quay bên kia, dẫu vậy cô nhất quyết không mò dậy, không ngủ được cũng phải nằm yên, dần dần sẽ tự thiếp đi. Quả đúng như vậy, chưa đầy một tiếng sau cô bắt đầu mơ màng, chuẩn bị say giấc thì điện thoại bất chợt reo lên. Diệp Vân Du vốn đã khó ngủ, khó lắm mới lại sắp có được giấc ngủ ngon thì lại bị đánh thức làm cho giật mình, không tránh khỏi bực mình. Mắt nhắm mắt mở cố gắng nhìn cho rõ dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình không ngần ngại liền dập máy sau đó bất chấp điện thoại kêu liên hồi, vẫn ngủ ngon quên trời đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN