Sinh Tử Không Rời - CHƯƠNG 3: Nguy hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Sinh Tử Không Rời


CHƯƠNG 3: Nguy hiểm


Sáng hôm sau tỉnh dậy đúng 6 giờ hơn. Đồng hồ trên tường chỉ thế chứ thực ra cô không vội bật điện thoại để xem giờ giấc giống mọi lần khi mở mắt, vì cô biết mở lên sẽ chỉ toàn rắc rối. Nếu nói về bác sĩ thì giản dị là một yếu tố cần thiết và nói không vời lòe loẹt nhưng Vân Du thì khác, không vì công việc không chú trọng ngoại hình này mà sao nhãng bản thân. Cô cũng là con gái, cũng phải biết chăm chút cho bản thân không nhiều thì chí ít cũng phải biết đôi chút. Cô luôn khuyến khích các bệnh nhân nữ như thế, vì làm đẹp đôi khi soi mình trong gương cũng sẽ cảm thấy yêu đời hơn rất nhiều. Buổi hội thảo đầu tiên cô muốn gây chú ý một chút nhưng không quá lố, cô chọn tông nude để trang điểm, vừa tinh tế, nhã nhặn lại tôn lên được vẻ đẹp thanh khiết của cô. Trang phục không cầu kì, chiếc áo sơ mi nhạt màu cùng chân váy chữ A, đi kèm là túi xách hàng hiệu không quá to, tập tài liệu cô sẽ cầm ở tay, chuẩn đẹp. Diệp Vân Du đứng trước gương ngắm mình một lượt kĩ càng rồi không ngừng dành những lời có cánh tự hào cho bản thân.
Chuông điện thoại lần nữa vang lên, không biết đây cũng là cuộc điện thứ bao nhiêu của đầu dây bên kia rồi nữa. Diệp Vân Du nhìn về phía giường thở dài, chạy đến cầm lấy máy nghe luôn:
“Em mới dậy, đêm qua mệt quá không còn sức để nghe nữa”. Diệp Vân Du tự giác khai báo một cách thành khẩn trước khi bị một loạt câu hỏi truy xét rơi xuống đầu.
“Đồ ăn của Bỉ không hợp với em, anh đã đặt nhà hàng làm riêng đồ cho em rồi, 5 phút nữa sẽ đem lên”. Đáp lại lời khai báo của cô lại là một giọng nói nhẹ nhàng vô cùng ấm áp và dịu dàng của lão đại. Cô gái nào khi tỉnh dậy mà chẳng muốn nghe được lời quan tâm đầy yêu thương đến thế. Chỉ đáng tiếc lời nói đó đã đặt nhầm chỗ rồi.
Diệp Vân Du thở phào: “Anh lắm tiền thật đấy”.
“Nếu là vì em dù bao nhiêu anh cũng không tiếc”. Câu nói chắc nịch ở đầu dây bên kia của lão đại khiến cho Vân Du có chút ngượng ngùng.
“Chết vì gái là cái chết không hề nhẹ nhàng tẹo nào đâu nhé”. Diệp Vân Du hắng giọng, cao hứng đùa lão đại.
“Anh cũng không muốn cuối đời được chết trong bình yên”.
Diệp Vân Du bĩu môi, nửa đùa nửa thật lão đại: “Để rồi xem”.
“Không đùa nữa, Vân Du! Hôm trước lúc xếp hành lí, anh có đặt một miếng ngọc bội vào trong vali của em”. Bên này Diệp Vân Du nghe thấy vậy liền đứng lên mở tủ, một tay lôi vali xuống, xờ xờ lần mò mãi mới tìm được.
Cô đưa lên trên ngang tầm mắt, xoay về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngoài hắt vào chiếu lên miếng ngọc bội phát ra thứ ánh sáng đến chói mắt. Diệp Vân Du ngắm nghía các cạnh xung quanh miếng ngọc. Nếu cô không nhầm thì đây là miếng ngọc bội thời vua Càn Long thứ 13 còn sót lại. Với con mắt nhìn đồ cổ thành thạo như cô thì chắc chắn không sai lệch đi tí nào.
“Thấy rồi”. Cô nói qua loa thông báo cho lão đại biết.
Diệp lão đại gật đầu, nhẹ nhàng nói với cô:
“Sau khi xong việc, em cầm miếng ngọc bội đó đến gặp đại sứ quán ở nhà riêng, địa chỉ anh sẽ gửi cho em”.
“Sao?”. Diệp Vân Du hỏi lại.
“Vốn dĩ định gửi riêng nhưng tiện thể em đang ở đó thì giúp anh một chuyến”.
“Tại sao chứ?”. Vân Du khó hiểu tiếp tục hỏi.
“Cứ nói là quà cảm ơn vì lần trước ông ta đã giúp lô hàng của anh vượt qua an toàn”.
Vân Du liền dãy nảy. “Không muốn! Không muốn! Chuyện làm ăn của mấy người, anh tự giải quyết đi”.
“Chịu khó giúp anh một chút, nhất định sẽ có quà cho em”.
Diệp Vân Du ngán ngẩm, một mực từ chối. “Em bó tay thôi, những chuyện như này em không quan tâm mà”.
Diệp lão đại vẫn không từ bỏ, kiên trì nài nỉ cô.
“Vân Du em chỉ cần đưa hộ anh chút thôi”.
“Em không biết đâu, kệ anh đấy”. Diệp Vân Du vẫn không đồng ý, giọng nói kiên định như không có gì thay đổi được cô. Nhưng miệng nói một đằng tay thì làm một nẻo, Diệp Vân Du vẫn cất miếng ngọc quý giá đó vào trong hộp nhung sang trọng màu đen rồi bỏ vào túi xách của mình.
”Cốc …. cốc …. cốc ….cốc”. Diệp Vân Du hướng ra phía cửa phòng.
“Đồ anh gọi cho em chắc đến rồi, em cúp máy đây”.
“Ăn nhiều một chút”. Diệp Vân Du bướng bỉnh như vậy nhưng anh lại không một lời trách móc, vẫn ôn tồn dặn dò quan tâm cô.
Diệp Vân Du cúp máy xong thì ra mở cửa, xuất hiện một chàng trai trẻ cùng với chiếc xe đẩy đồ ăn, cậu thanh niên trẻ người Bỉ cúi đầu một cách lịch sự.
“Chào cô! Có một vị khách tên Diệp Tử Mặc đã đặt bữa sáng cho cô”.
“Tôi biết rồi, cậu đẩy vào đi”. Diệp Vân Du tránh sang một bên để chàng thanh niên đẩy xe vào trong. Chàng thanh niên trẻ hoàn thành xong nhiệm vụ thì lui ra cúi chào cô một lần nữa. Diệp Vân Du gật đầu cảm ơn đáp lễ.
Đây là lần đầu tiên cô được thưởng thức món cô thích làm từ tay đầu bếp Châu Âu mà không phải đầu bếp ở nhà. Cùng một công thức nhưng hương vị và tâm tư có chút khác biệt, khá thú vị, cô cũng có thể thưởng thức nhiều hơn bình thường. Lão đại quả nhiên rất tâm lí. Tuy nhiên cô chỉ ăn được một nửa rồi dừng lại, cô không thể ăn quá no, thôi thì đành hẹn dịp khác vậy, huống chi nửa tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu. Diệp vân Du nhanh chóng đứng dậy, cầm đồ xuống tầng bắt taxi đến bệnh viện…..
Quả nhiên không nằm ngoài tưởng tượng của cô, bề ngoài của bệnh viện thôi cũng thấy nó lớn thế nào. Trước đây cô cứ tưởng chỉ trong phim mới có, ai ngờ từ phim bây giờ có thể thành thật được rồi. Cô nhanh tay khoác chiếc áo blue trắng của mình, tự tin bước vào trong. Đến quầy lễ tân, mỉm cười với hai cô gái trẻ xinh đẹp, trong phút chốc Vân Du bỗng tự hỏi phải chăng các cô gái Bỉ đều xinh đẹp đến thế. Nếu Vân Du là đàn ông chắc cũng phải chết mê trong vẻ đẹp như hoa của các cô gái ở đây mất.
“Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?”. Một trong hai cô gái lên tiếng.
“Tôi đến dự buổi hội thảo hôm nay”. Vừa nói vừa lấy trong túi xách tấm thẻ khách mời, cô gái còn lại nhận lấy rồi kiểm tra bằng cách quét vào máy tình cạnh đó. Vạch xanh xuất hiện, toàn bộ thông tin chính xác.
“Cô Diệp, mời cô đi theo tôi”. Cô gái vừa cầm tấm thẻ đứng lên trả lại cho cô sau đó lịch sự dẫn đường cho cô đến tận phòng họp.
Phòng họp nằm trên tầng 6, cạnh khu điều trị vip 2. Diệp Vân Du đứng trước cửa nói lời cảm ơn rồi khẽ vặn tay cửa đi vào.
Nghe danh đã lâu nhưng phải tận mắt chứng kiến và tham gia cuộc họp mới thấy được cuộc họp quy mô và đẳng cấp cỡ nào. Xem ra lần này cô quả thật đã được mở rộng tầm mắt. Các vị giáo sư từ khắp nơi trên thế giới đổ về, thậm chí có người còn rất trẻ tuổi, làm Vân Du thấy mình nhỏ bé vô cùng. Thực chất sau lần họp này trở về, cô cũng sẽ có khả năng được bổ nhiệm vị trí giáo sư trong bệnh viện. Công sức bao năm qua của Vân Du là không hề nhỏ, hy vọng có thể được như ý nguyện. Chỉ cần đến lúc đó đừng có xảy ra bất kì chuyện gì là cô đã cảm thấy hạnh phúc rất nhiều rồi.
Cuộc đời Vân Du bị bỏ rơi từ bé, không có lấy một người thân bên cạnh. Tuy nói là có lão đại luôn yêu thương, bảo vệ cô, thậm chí để tránh cho bản thân cảm thấy bị tổn thương anh đã để cô theo họ của anh, tất cả tình cảm lão đại dành cho cô to lớn như thế nhưng đôi khi trong cuộc sống hằng ngày có những lúc mệt mỏi thì cũng không tránh khỏi tủi thân. Vì vậy chỉ có công việc mới làm cô như có thêm động lực, như một thứ luôn luôn hiện hữu, luôn luôn bên cô, cho cô cảm giác thân thuộc như người nhà. Cả đời này Vân Du từng nói cô sẽ chỉ sống vì công việc, dồn hết tâm tư sức lực vào công việc mà thôi. Nhưng cuộc đời đâu đơn giản như ta nghĩ, ai lại ngờ nhiều năm sau chính Vân Du lại phá vỡ câu nói ấy chỉ để sống hết mình vì một người…..

Cuộc họp diễn ra hết sức tốt đẹp nên kết thúc sớm hơn dự kiến. Vân Du học hỏi được khá nhiều ngay từ ngày đầu, chắc chắn những ngày tới cô sẽ càng được mở mang hơn. Vân Du thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy thì lại được giáo sư Mark gọi lại, ông là người đã đảm nhiệm chức vị giáo sư nhiều năm nhất ở bệnh viện này. Giáo sư Mark rất có ấn tượng về cô, trong khi những người khác luôn dè chừng, lúc nào cũng tỏ thái độ kính trọng mỗi khi ông cất tiếng mà không dám lên tiếng thì Vân Du lại liên tục phản biện và đặt câu hỏi trong mỗi lần phát biểu của ông.
“Giáo sư Mark”. Vân Du quay lại, đứng đối diện ông. Vị giáo sư già nhìn cô, gật gù không tiếc lời khen.
“Hôm nay cô làm rất tốt. Hiếm khi tôi gặp được một vị bác sĩ người Châu Á nào lại mạnh dạn như vậy”.
Vân Du có chút xấu hổ: “Giáo sư quá khen rồi. Tôi chỉ là nêu lên chút ý kiến nhỏ mà thôi”.
Giáo sư Mark lắc đầu rồi ra hiệu cho cô đi cùng ông.
“Giới trẻ bây giờ quả thực rất gan dạ, dám nghĩ dám làm nhưng vẫn còn thiếu chút kiên định. Cô thì khác, tôi cảm nhận được trong lời nói của cô vô cùng chắc chắn, táo bạo, dám thay đổi cái cũ”.
Vân Du bật cười không ngờ rằng chỉ vài lời nói của mình lại có thể khiến vị giáo sư già dày dặn kinh nghiệm hài lòng đến thế.
“Cô biết đấy, trong mỗi cuộc họp gần đây, khi người Châu Á của các bạn cử vị bác sĩ nào đến tham dự, họ đều có vẻ khá rụt rè trước người Châu Âu chúng tôi. Nhưng cô thì khác. Rất tốt”.
Vân Du vẫn cảm thấy hơi xấu hổ vì tự nhận thấy mình chưa xứng đáng được khen, đó thực sự chỉ là một phần tính cách ngoài đời của cô mà thôi.
“Thật ra nêu lên ý kiến của bản thân là không xấu. Tôi dám nói là bởi vì tôi là bác sĩ, tôi có quyền lên tiếng về một dự án hay về một vấn đề nào đó liên quan đến bệnh nhân. Chỉ có như vậy tôi mới có nhiều cơ hội tìm hiểu hơn, nâng cao sự sống cho bệnh nhân của tôi”.
Giáo sư Mark không nói gì, chỉ gật gù, vỗ nhẹ vào vai cô tỏ ý hài lòng. Buổi hội thảo ngày mai mỗi người đều phải thuyết trình về một căn bệnh mà mình đang nghiên cứu, có thể thấy được giáo sư Mark rất muốn xem ngày mai cô thể hiện ra sao. Sự kì vọng không hề nhỏ.
Vân Du tạm biệt vị giáo sư già ở trước cổng bệnh viện rồi trở ra bắt taxi di chuyển đến địa điểm lão đại gửi cho cô. Đại sứ quán nước cô tại Bỉ là một người khá kín tiếng, thân thiện, hết mình vì công việc, nhưng đó là những gì được đồn đại, còn sự thật thế nào thì không ai biết được. Tuy nhiên Vân Du khẳng định một khi đã dính đến hắc đạo thì lai lịch cũng không minh bạch cho lắm.
Căn biệt thự của vị đại sứ quán này nằm ở vùng ngoại ô. Quả không nằm ngoài dự đoán của cô, nó to sụ đến bất nờ. Vân Du đứng ngoài cánh cổng sắt được sơn màu xanh đậm, đăm chiêu một hồi vẫn không hiểu vì sao còn người trên đời lại thích xây nhà to, trong khi thực tế nhà to chỉ tổ đi mỏi chân, không giúp ích được gì, đôi khi rất phiền phức.
“Tôi muốn gặp ông Trần, cứ nói tôi là người của Diệp gia”. Sau khi trình bày thân phận theo thủ tục, Diệp Vân Du phải mất hơn 30 phút đứng đợi người gác cổng chạy vào thông báo, được sự đồng ý mới để cô vào.
Diệp Vân Du biết mình không đủ kiên nhẫn nên tự nhủ trong lòng chỉ ngồi một lúc rồi về. Vị đại sứ quán họ Trần kia hiếu khách đến mức ra hẳn cửa để đón cô.
“Cô là Diệp tiểu thư?”. Ông Trần tiến đến bắt tay với cô, Diệp Vân Du liền vui vẻ đáp lễ.
“Nghe danh ngài đã lâu, lần đầu gặp mặt lại không báo trước, không làm ảnh hưởng đến ngài chứ?”
“Không đâu, không đâu, tôi lại cảm thấy rất vinh dự khi Diệp tiểu thư ghé thăm nơi này đấy”. Ông Trần vội xua tay, niềm nở đón khách quý: “Mời!”.
Diệp Vân Du nở nụ cười nhẹ, theo chân ông Trần vào nhà. Khi đi qua sân vườn Diệp Vân Du bỗng phát hiện ở phía Tây có một gian nhà bé, thoáng đãng đang tổ chức lễ cúng gì đó. Các vị hòa thượng xếp thành hai hàng đang tụng kinh dưới chân phật, vị ngồi đầu mặc áo cà sa chắc là đại hòa thượng. Lễ cúng được tổ chức rất to, thậm chí hơi khoa trương. Diệp Vân Du thắc mắc dừng chân, nhận thấy điều đó, ông Trần liền giải thích cho cô:
”Cứ đến ngày này hàng năm là vợ chồng chúng tôi lại tổ chức lễ phóng sinh giải hạn. Vì không thể về được nên đành xây gian nhà riêng thờ phụng tổ tiên, mong được phù hộ mọi điều tốt đẹp”.
Diệp Vân Du “À” lên một tiếng, xem ra lão Trần này có vẻ rất tín ngưỡng chuyện thờ cúng. Diệp Vân Du ngỏ ý muốn ra đó xem, ông Trần không ngần ngại đồng ý. Càng đến gần tiếng gõ mõ càng rõ. Cô và ông Trần đến sát bậc thềm của gian nhà cũng vừa lúc vị đại hòa thượng đi ra. Diệp Vân Du liền gạt bỏ mọi buồn phiền, một lòng tỏ ý thành kính. Vị đại hòa thượng quả thực rất hiền từ, phúc hậu, làm cho người đối diện phải tôn trọng phần nào.
Ông Trần giới thiệu cô với vị đại hòa thượng kia. Diệp Vân Du tiến lên phía trước ôm lấy đôi bàn tay đang chắp lại trước ngực của vị đại hòa thượng, nhắm mắt cúi đầu xuống sát đôi bàn tay của ngài, thành kính tôn nghiêm. Một mùi hương tưởng chừng như rất lạ mà cũng rất quen xộc vào mũi cô. Trong phút chốc thoáng giật mình, nhưng không biểu lộ bên ngoài, vẻ mặt không chút biến sắc.
Diệp Vân Du có một thói quen rất đặc biệt, mỗi lần ra ngoài cô đều xịt nước hoa cho lòng bàn tay. Loài nuước hoa này rất đặc biệt chỉ dành riêng cho tay được chế tạo riêng cho cô, cũng rất nhạy cảm. Chỉ cần một mùi hương lạ xuất hiện thông qua việc đụng vào tay cô, Vân Du phát hiện rất rõ. Mùi hương này nếu nhớ không nhầm thì chính là mùi thuốc súng. Sống ở Diệp gia bao năm nay, chứng kiến không ít các cuộc đấu tranh sinh tử, mùi này đã như in vào trí nhớ của cô. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trên tay của vị đại hòa thượng này? Trong giây phút ngắn ngủi một ý nghĩ chợt lóe lên nhưng nhanh chóng bị cô gạt bỏ. Không thể nào! Đó là điều hoàn toàn phi lí! Đây là đâu chứ? Một nơi được bảo vệ nghiêm ngặt thế này sao có thể sai sót đến nỗi để việc này xảy ra được. Nhưng nhỡ đâu có trường hợp ngoại lệ, làm sao có thể chắc chắn ông Trần sẽ an toàn cả đời.
Diệp Vân Du nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không để tâm. Lão đại đã dặn rất rõ, cô chỉ có nhiệm vụ đến tặng quà, những việc khác không đến lượt cô, tuyệt nhiên không nên nhiều lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN