Sổ Ngũ Phụng Thiên - Chương 64: Giết hổ lang (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Sổ Ngũ Phụng Thiên


Chương 64: Giết hổ lang (hạ)


Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Khi đang nói chuyện thì một tên tiểu tốt vọt vào trong, kinh hoảng nói: “Bẩm báo Vương gia, bên ngoài có một nhóm lưu dân tấn công vào được.”

Tể Thiệu vương cả giận nói: “Hai ngàn binh lính đóng quân trong rừng là phế vật sao? Còn hỏi cái gì, giết toàn bộ, không chừa một kẻ nào!”

Tiểu tốt khổ sở nói: “Lưu dân người đông thế mạnh, hai kẻ cầm đầu võ công cao cường, đã giết không ít người của chúng ta.”

Tể Thiệu vương bước lên đá một cước vào bụng hắn, “Thùng cơm, tất cả đều là thùng cơm. Còn không đi phát tín hiệu.”

Tiểu tốt ôm bụng chạy ra bên ngoài.

Sở công công lo lắng nói: “Vương gia, lưu dân này…”

“Công công yên tâm, tất cả đều là rác rưởi, không có việc gì. Chờ bổn vương thu thập xong bọn họ lại đến bồi công công uống rượu.” Tể Thiệu vương trấn an nói.

Sở công công cười đáp: “Vương gia võ công cái thế, ta sẽ ở chỗ này chờ Vương gia khải hoàn mà về.”

Tể Thiệu vương cười to rời đi.

Hắn vừa đi không bao lâu, Sở công công cũng lập tức rời khỏi phòng.

Phượng Tây Trác bước lướt ở trên mái hiên, cùng hắn một cao một thấp, sóng vai mà đi.

Sở công công hiển nhiên không biết mọi hành động của mình toàn bộ lọt vào mắt của nàng, thật cẩn thận chạy đến chỗ mấy sương phòng bên ngoài Khoái Hoạt lâu, gõ cửa từng phòng.

Phượng Tây Trác chỉ dùng lỗ tai cũng biết bên trong là loại người nào, đang làm chuyện gì.

Quả nhiên, mở cửa đúng là đám nam nữ vừa rời đi, quần áo không chỉnh tề, mặt mũi ửng hồng, nhìn thấy người đến là Sở công công nửa cười nhạo nửa tức giận nói: “Công công cũng có hứng thú sao?”

Sở công công nén giận trong lòng, trên mặt vẫn là tươi cười: “Bên ngoài có lưu dân đánh vào đây, Vương gia sai ta dẫn các vị công tử trở lại kinh thành trước.”

Đối phương biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, nói: “Một khi đã như vậy, làm phiền công công đợi bên ngoài một chút.”

Phượng Tây Trác cười lạnh. Sở công công không hổ là hồ ly xuất thân trong đại nội. Hắn hiển nhiên cảm thấy lưu dân tấn công rào rạt, Tể Thiệu vương chưa chắc đã có thể thắng, muốn nhanh chóng rời đi tránh khỏi phiền phức, lại sợ sau này bị Tể Thiệu vương truy cứu, mới kéo đám người này cùng xuống nước, để cho Tể Thiệu vương ném chuột sợ vỡ đồ.

Nàng vốn căm thù đến tận xương tuỷ đối với đám tham quan, tự nhiên không muốn bọn họ có thể trốn thoát. Thừa dịp Sở công công quay lưng về phía nàng đứng chờ đợi, nàng nhảy đến phía sau hắn, một tay điểm huyệt đạo, một tay nắm lấy cổ họng của hắn, quát khẽ: “Không cho phép kêu lên, nếu không lập tức giết ngươi.”

Sở công công cho rằng nàng chính là một trong số hai tên lưu dân được gọi võ công cao cường, sợ tới mức hồn phi phách tán.

Phượng Tây Trác khẽ bóp cổ họng, cất cao giọng nói: “Khởi bẩm công công, Vương gia nói lưu dân đã được dẹp yên, mời chư vị yên tâm ở lại, để Vương gia mở tiệc an ủi chư vị.” Nàng liếc nhìn hắn, ý tứ hàm xúc trong đó không nói cũng hiểu.

Sở công công chỉ cảm thấy khó mà hô hấp, vội vàng gật gật đầu.

Lúc này Phượng Tây Trác mới giải bỏ huyệt đạo cho hắn.

Sở công công nhỏ giọng run run nói: “Nếu ta làm theo lời ngươi, ngươi không được đả thương đến tính mạng ta.”

Hừ, lưu dân còn đang xếp hàng chờ giết ngươi, còn đến phiên ta sao? Phượng Tây Trác không kiên nhẫn gật gật đầu.

Lúc này Sở công công mới nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, ta cùng với mấy vị công tử nguyện chúc mừng Vương gia khải hoàn mà về.”

Phượng Tây Trác hai lần nghe hắn nhắc đến khải hoàn mà về, nhưng đều là nghĩ một đằng nói một nẻo, không khỏi lắc đầu cười lạnh. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Tể Thiệu vương không phải kẻ tốt, kết giao tự nhiên cũng không phải phường lương thiện.

Đám công tử bên trong nghe được động tĩnh, mở cửa nói: “Rốt cuộc đánh xong…” Mới nói được một nửa, huyệt đạo đã bị điểm, chỉ hai con mắt có thể chớp động.

Phượng Tây Trác canh giữ ở cửa, liên tục xử lý vài kẻ khác theo cách đó.

Một kẻ cuối cùng cảm thấy không thích hợp, khi đi ra trong tay còn cầm theo ghế dựa, bởi thế khi bị điểm huyệt, ghế dựa từ trên tay nện xuống chính giữa bàn chân, đau đến mức khiến hắn nước mắt tung toé.

Những nữ nhân ở bên trong thấy tình thế không tốt, một đám quỳ trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.

Phượng Tây Trác cười lạnh nói: “Vừa rồi không phải cười rất vui vẻ sao?”

Một nữ tử liều mạng bò ra khỏi cửa, nằm rạp ở dưới chân nàng, “Khổ nữ không cầu nữ hiệp tha mạng, chỉ cầu xin nữ hiệp giết sạch lũ ác nhân này, vì khổ nữ và người nhà báo thù!”

Những nữ tử khác liều mạng dập đầu, “Xin nữ hiệp báo thù cho chúng ta!”

Phượng Tây Trác ngạc nhiên, “Không phải các ngươi tự nguyện đến đây sao?”

Nữ tử cười thảm nói: “Tự nguyện? Khổ nữ tuy rằng nhà nghèo, nhưng cũng biết giữ mình trong sạch, làm sao có thể đắm mình trong việc heo chó không bằng này! Là Tể Thiệu vương! Hắn muốn xây dựng Khoái Hoạt lâu, cho nên lùng bắt nữ tử chung quanh, từ phụ nhân ba mươi, cho tới đứa bé sáu bảy tuổi, chỉ cần là ngũ quan chỉnh tề sẽ không thể tránh được bàn tay độc ác của hắn!”

Phượng Tây Trác nghe đến đó lửa giận hừng hực, “Ta vốn chỉ cho rằng hắn thủ đoạn độc ác, không ngờ còn là kẻ ti bỉ hạ lưu như thế!” Lại thấy mắng như thế không đủ hình dung một phần vạn, “Ta đi báo thù cho các ngươi!”

Một nữ tử khác đột nhiên lao đến, “Nữ hiệp, còn xin nữ hiệp cứu phu quân của ta!”

Phượng Tây Trác một tay vỗ cửa, cửa ầm ầm đổ xuống đất, “Ngay cả phu quân của ngươi hắn cũng không buông tha?!” Vốn nghe trong kinh có tin đồn nam tử yêu nhau, xem tuổi của nữ tử này, vị hôn phu ít nhất cũng phải hơn hai mươi, không ngờ Tể Thiệu vương lại có ham thích như vậy!

Nữ tử khóc rống: “Phu quân vì cứu ta, bị hắn bắt đến làm nô lệ. Tể Thiệu vương thích dùng nô lệ coi như con mồi săn thú làm vui… Ta sợ phu quân đã…”

“Dùng nô lệ coi như con mồi săn thú làm vui…” Phượng Tây Trác không dám tin lặp lại, “Hắn, hắn, thế nhưng…” Lần đầu cảm thấy ngôn ngữ của bản thân lại khó thành lời như thế. Nàng lập tức tụ khí, lao ra ngoài.

Sở công công vội hô lên: “Nữ hiệp, đợi chút…” Hắn khiếp sợ nhìn đán nữ tử dìu đỡ nhau đứng lên, sợi tóc hỗn độn không che được ánh mắt lạnh lẽo của các nàng.

Chờ Phượng Tây Trác đuổi tới Khoái Hoạt lâu, phía trước đã giết nhau thành loạn.

Nàng đứng ở trên cây, từ trên cao nhìn xuống thấy ba người lưu dân hợp thành một tổ, chiêu thức ngắn gọn, lại đánh giết trật tự. Ngược lại đám binh lính, đao thương vung đến uy thế, nhìn có vẻ hung mãnh, kỳ thật miệng cọp gan thỏ, bị lưu dân đánh cho liên tiếp bại lui. Ánh mắt nàng quét một vòng quanh chiến trường, không phát hiện được Tể Thiệu vương, ngay cả cao thủ trong miệng tiểu tốt cũng không thấy.

Đang do dự, chợt nghe phía đông nam phát ra một tiếng hét to, đúng là Hoàng thúc, Phượng Tây Trác không dám chần chờ, bỏ qua chiến trường, lao về hướng phát ra tiếng.

Trong rừng đang chiến đấu đến khẩn cấp.

Tể Thiệu vương cùng ba tên thị vệ hợp sức đấu với một thiếu niên trên đầu quấn khăn. Thiếu niên tuy rằng lấy một địch bốn, vẫn lưu loát thuận lợi.

Bên kia, một đạo sĩ ba mươi mấy tuổi giúp đỡ Hoàng thúc ngăn cản đám thị vệ còn lại.

Phượng Tây Trác lao tới, Tàm Ti trong tay như xích sắt, vừa bắn ra khỏi tay đã thắt lấy cổ của hai tên thị vệ, cổ tay rung lên, hai cái đầu bay lên giữa không trung.

Tể Thiệu vương cùng một tên thị vệ khác đánh lâu không dành được lợi thế, vốn đã có ý rút lui, giờ phút này thấy đối phương lại có thêm một cao thủ tới, ra tay tàn nhẫn, hiển nhiên một la sát giết người không chớp mắt, làm sao còn dám dây dưa. Hai người giả vờ tấn công một chiêu, thừa dịp thiếu niên lui lại, cướp đường liều mạng chạy trốn.

Phượng Tây Trác cười lạnh, hai tay vung lên, phi thân xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, Tàm Ti như khóa đoạt mệnh của diêm vương, quấn chặt lấy cổ họng hai người. Ngón tay của nàng vừa động, đầu của gã thị vệ đã gãy rời như hai tên vừa nãy.

Tể Thiệu vương kinh hãi đến nỗi hai chân nhũn ra, giữa hai chân lại ẩm ướt một vùng.

Thiếu niên đuổi theo, trừng mắt với nàng: “Ngươi là người phương nào! Vì sao xen vào việc của người khác!”

Phượng Tây Trác liếc mắt, “Hắn là ngươi nuôi sao? Hay là ngươi mua hắn rồi? Dựa vào cái gì ta không thể xen vào?”

Thiếu niên cả giận: “Tóm lại, không cho phép ngươi động đến hắn.”

Tể Thiệu vương vội la lên: “Thiếu, thiếu hiệp, cứu mạng!” Phượng Tây Trác vừa xuất hiện, đã giết ba thị vệ của hắn, so sánh thì thiếu niên lưu dân này vẫn còn hiền lành chán.

Thiếu niên lại đầy căm hận la lớn: “Ngươi câm mồm! Ngươi giết phụ mẫu ta, hành hạ huynh đệ ta, hại tỷ tỷ của ta không chịu nổi nhục nhã mà tự tử, giết ngươi như thế quá dễ dàng! Hôm nay ta muốn hoàn trả lại tất cả tội ác của ngươi!”

Phượng Tây Trác duỗi tay điểm huyệt Tể Thiệu vương, thu Tàm Ti lại, nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ giao hắn cho ngươi.” Nàng hăng hái làm việc nghĩa sao so được với huyết hải thâm thù của hắn.

Thiếu niên đẩy ngã Tể Thiệu vương xuống đất, nắm lên tóc của hắn kéo trở về.

Phượng Tây Trác đi theo phía sau, nhìn vẻ mặt đau nhe răng trợn mắt của Tể Thiệu vương, trong lòng hô to thật đã.

Hoàng thúc ngồi dưới đất, thấy nàng trở về, vội vàng đứng lên: “Thật có lỗi, ta… Khụ khụ.”

Phượng Tây Trác vội vàng đỡ lấy hắn nói: “Hoàng thúc, thúc thế nào rồi…”

“Hắn bị Tể Thiệu vương đánh lén, đã trúng một chưởng.” Đạo sĩ giải thích.

Hoàng thúc thấy vẻ mặt Phượng Tây Trác khẩn trương, vội cười nói: “Ta đã dùng Ngọc Linh đan, không có gì đáng ngại.” Ngọc Linh đan là đan dược điều hòa khí mạch, thoa lên miệng vết thương, người giang hồ đều biết đó là thuốc tiên chữa thương.

Phượng Tây Trác thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tinh thần thoải mái, cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống, tay phải liên tiếp đánh vài cái lên mặt Tể Thiệu vương, sau đó xoa xoa lòng bàn tay sưng đỏ nói: “Ta chỉ cho ngươi ăn chút đau đớn, tránh cho ngươi chết quá sớm.”

Thiếu niên đột nhiên bóp lấy cằm hắn, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải toàn chữ viết bằng máu, nhét vào miệng hắn.”Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy, đây là bức thư bằng máu ta viết khi người thân cuối cùng của ta tắt thở, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõ những tội ác ngươi đã làm!”

Đạo sĩ nói: “Không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

Phượng Tây Trác nói: “Tại hạ Phượng Tây Trác.”

“Tại hạ Hoàng Bình.”

Đạo sĩ kinh ngạc nói: “Thì ra là Phượng cô, thất kính thất kính.”

Phượng Tây Trác nó nói: “Các vị là?”

Đạo sĩ nói: “Bần đạo đạo hiệu là Thanh Tùng, chỉ là đạo nhân lang bạt khắp nơi. Vị này là đồ đệ của bần đạo, Tề Tiểu Phong.”

“Hai vị sao có thể ở chung một chỗ với lưu dân?” Phượng Tây Trác hiếu kỳ hỏi.

Thanh Tùng đạo nhân giận dữ nói: “Tể Thiệu vương làm việc ác nhiều năm, hại hơn trăm ngàn người vô tội. Bần đạo tuy là người ở chốn dân dã, cũng không thể tiếp tục nhìn hắn làm xằng làm bậy, độc hại dân chúng. Lưu dân này thực chất đều là những người bị hắn làm hại không có nhà để về, chúng ta cùng chung chí hướng, cho nên tập hợp chống lại chính sách tàn bạo của hắn.”

Phượng Tây Trác quay đầu, thấy Tề Tiểu Phong đang dùng tảng đá sắc nhọn cắt da thịt của Tể Thiệu vương, động tác tuy rằng chậm chạp, nhưng sát ý trong mắt thì không hề che giấu.

Thanh Tùng đạo nhân lại nói tiếp, “Bần đạo còn phải đến xem tình hình bên kia, không biết hai vị…”

Phượng Tây Trác đỡ Hoàng thúc dậy, nói: “Cùng nhau đi. Lúc nãy ta cũng cứu vài nữ tử bị hại, cũng muốn đi xem bọn họ thế nào.”

Thanh Tùng nhìn Tề Tiểu Phong vẫn đang siêng năng tra tấn Tể Thiệu vương, thở dài.

Ba người đi nhanh về phía trước, nào biết cuộc chiến đã chấm dứt, những lưu dân may mắn còn sống sót đang cầm kiếm thanh lý chiến trường. Đám binh lính còn chưa chết hẳn nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn cái chết cận kề, chỉ có thể kêu thảm.

Phượng Tây Trác hơi hơi nghiêng đầu.

Một hán tử từ trong Khoái Hoạt lâu chạy ra, đi đến bên cạnh đạo sĩ nói: “Người bên trong toàn bộ đều đã chết.”

Phượng Tây Trác ngạc nhiên, “Không thể nào. Ngươi có nhìn thấy đám nữ tử ở sương phòng hay không?”

Hán tử thấy Thanh Tùng đạo nhân không nói lời nào, vội đáp: “Trong sương phòng không có ai, bên ngoài nằm một loạt, có điều tất cả đều đã chết. Bên người các nàng có mấy thi thể nam tử, quần áo lụa là, dường như là công tử kinh thành.”

Phượng Tây Trác nhớ lại vẻ mặt thấy chết không sờn của đám nữ tử lúc nãy, thở dài tự trách: “Ta sớm nên nghĩ đến, ta sớm nên ngăn cản!”

Thanh Tùng đạo nhân an ủi nói: “Lẽ trời thông thường, vạn vật đều có định luật. Phượng cô không cần bởi vậy mà tự trách.”

Bỗng nhiên ——

Phía tây nam, một chiếc xe ngựa nghiêng ngả lảo đảo lao tới.

Hoàng thúc vui vẻ nói: “Đến rồi.”

Trước khi lưu dân kịp động thủ, Phượng Tây Trác đã lắc mình nhảy lên phía trước, dừng trước xe ngựa, xoay người nói: “Lục Quang, sao bây giờ mọi người mới tới?”

Lục Quang vội la lên: “Có quân đội đánh vào đây!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN