Sổ Ngũ Phụng Thiên - Chương 65: Đấu ngàn quân (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Sổ Ngũ Phụng Thiên


Chương 65: Đấu ngàn quân (Thượng)


Phượng Tây Trác ngẩn ra, vội hỏi: “Mọi người không có việc gì chứ?”

Lục Quang lắc đầu nói: “Xe ngựa quá lớn, bởi vì nó chúng ta mới lạc đường ở trong rừng. Khi ta và Lộ thúc đi ra ngoài tìm đường, mới phát hiện có quân đội từ hướng thành Hưng Hòe tới đây.”

Thanh Tùng đạo nhân vội hỏi: “Có bao nhiêu người? Khoảng bao lâu sẽ tới đây?”

Lục Quang nói: “Cánh rừng quá rậm, nhìn không ra nhân số, nhưng ít nhất có hai ngàn người. Chúng ta sợ bị bọn họ đuổi theo, mới lấy hết tốc độ chạy đến đây, bọn họ mặc khôi giáp cưỡi ngựa, đi không nhanh được, đại khái còn cách nơi này một dặm.”

Thanh Tùng đạo nhân nói: “Sao các ngươi tìm đến đây được?”

Lục Quang nói: “Là Hồng thúc ở tại chỗ trông xe ngựa nói nhìn có khói đen bốc lên từ hướng này.”

Phượng Tây Trác nhìn xác chết khắp nơi, giậm chân nói: “Không ổn! Hóa ra khi đó Tể Thiệu vương ra lệnh cho thuộc hạ thả khói là muốn thông báo cho quân đội đóng tại thành Hưng Hòe.”

Hoàng thúc nói: “Hiện tại nghĩa quân vừa trải qua một trận chiến, hao tốn sức lực, không nên cứng đối cứng với bọn họ, chúng ta vẫn nên tránh đi mới là thượng sách!”

Ánh mắt Thanh Tùng đạo nhân đột nhiên thay đổi, nói: “Nghĩa quân?”

Vốn là Hoàng thúc vì tôn trọng bọn họ, mới cố ý dùng hai chữ ‘nghĩa quân’ để thay thế cho ‘lưu dân’.

Hoàng thúc nói: “Quân vương tàn bạo ngang ngược, khiến cho chiến loạn xuất hiện khắp nơi trong thiên hạ, dân chúng lầm than. Hai châu Thích, Thắng sớm đã có nghĩa quân dựng cờ khởi nghĩa. Sao đạo trưởng không thuận thế làm, cũng để chiêu mộ thêm càng nhiều lê dân đang phải chịu khổ?”

Thanh Tùng đạo nhân chần chờ nói: “Nhưng…”

Hoàng thúc giữ chặt tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: “Bọn họ giết nhiều quan binh như vậy, đã không đường nào có thể đi nữa. Chẳng lẽ đạo trưởng nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ không để ý?”

Phượng Tây Trác thấy bọn họ còn đang do dự, vội la lên: “Nói thêm gì nữa có thể đốt lửa trại nấu cơm tối với quân đội Hưng Hòe rồi. Mau rời đi mới là thượng sách.”

Sắc mặt Thanh Tùng đạo nhân trở nên nghiêm nghị, “Ánh mắt bần đạo thiển cận, đa tạ Hoàng thí chủ đề điểm.” Nói xong, quay sang phía lưu dân, nén khí ưỡn ngực, khi cất giọng lần nữa thì tiếng như chuông đồng, “Đương kim thiên tử vô đạo, trên không tôn trọng thần thánh thiên địa, dưới không thương lê dân bách tính, khiến cho bốn phương chiến loạn, vô số người vô tội mất mạng. Làm cho những người có nhà trong thiên hạ lại không thể về. Làm cho kẻ đầu bạc trong thiên hạ tiễn kẻ đầu xanh. Làm cho con em trong thiên hạ muốn dưỡng thân mà thân không còn. Tội lỗi chồng chất, biển đông cũng không sánh nổi! Bần đạo mặc dù lực đơn thế nhỏ, nhưng không thẹn với thiên địa, không phụ với dân chúng! Chúng ta phải đoàn kết, cùng với càng nhiều người chịu khổ trong thiên hạ chống lại bạo quân!”

Nhóm lưu dân đầu tiên là lặng im, sau đó lập tức hô lớn hưởng ứng.

Phượng Tây Trác nhỏ giọng nói với Lục Quang: “Không ngờ tài ăn nói của Thanh Tùng đạo trưởng lại lợi hại như vậy, quả nhiên xuất khẩu thành thơ.”

Lục Quang cười nói: “Cái gì mà xuất khẩu thành thơ, sớm đã nghĩ sẵn trong đầu rồi. Cô nương không thấy nhiều người như vậy không một ai do dự phản đối sao?”

Phượng Tây Trác thấy vẻ mặt mỗi người đều lộ ra sự chân thành và nhiệt liệt, “Như thế thì làm sao?”

“Rồng sinh chín con còn không giống nhau, nếu không trải qua sự khuyên bảo thuyết phục từ trước, làm sao có thể đồng lòng như vậy.” Lục Quang nói.

Phượng Tây Trác giật mình nói: “Suy nghĩ nửa ngày, hóa ra Thanh Tùng đạo trưởng muốn mượn chúng ta để nói chuyện của mình.”

Hoàng thúc cũng ghé lại đây: “Đừng coi thường nghĩa quân, chờ sau khi phát triển lớn mạnh, ăn, mặc ở, đi lại đều là món làm ăn đó.”

Phượng Tây Trác không nói gì. Khó trách Hoàng thúc nguyện ý phối hợp với Thanh Tùng đạo nhân, cũng lấy lý do chính đáng cho hắn khởi nghĩa, thì ra là có tính toán hợp tác lâu dài. Có thuộc hạ như vậy, Trưởng Tôn thế gia không muốn giàu có nhất thiên hạ cũng khó.

Thanh Tùng đạo nhân đang nói vô cùng hưng phấn, không chú ý bọn họ đã phân tích ý đồ của hắn vô cùng thấu triệt: “Chúng ta vì lợi ích lâu dài, cho nên không tranh cái lợi trước mắt này. Thủ hạ của cẩu Vương gia muốn cứu hắn, chúng ta sẽ không để cho bọn họ cứu! Cùng bọn họ chơi trốn tìm một chút!”

Phượng Tây Trác nói: “Rõ ràng là chạy trốn, vì sao nghe xong lời nói của hắn, ta lại cảm thấy chạy trốn cũng không tệ lắm.”

Lục Quang cười nói: “Cho nên Thanh Tùng đạo trưởng mới là Thanh Tùng đạo trưởng.”

Thanh Tùng đạo nhân chỉ huy vài lưu dân thu thập chuẩn bị, lại chạy tới cánh rừng tìm Tề Tiểu Phong.

Phượng Tây Trác thở dài: “Ta thật sự không muốn nhìn thấy Tể Thiệu vương.”

Hoàng thúc nói: “Thiện ác đều có báo ứng.”

Lục Quang và Lộ thúc, Hồng thúc đưa mắt nhìn nhau, còn đang không hiểu ra sao, đã thấy một thiếu niên kéo một đống thịt máu chảy đầm từ trong rừng đi ra.

Lục Quang nhìn thoáng qua, nghiêng người chống tay lên ngựa cúi đầu nôn khan.

Phượng Tây Trác và đám người Hoàng thúc mặc dù không đến nỗi này, nhưng sắc mặt tuyệt đối không thể gọi là đẹp.

Tề Tiểu Phong kéo đống thịt không còn nhìn ra tướng mạo đi vòng quanh chiến trường một vòng, đi đến nơi nào cũng có người xem thường phỉ nhổ, thậm chí có người còn tự mình xông lên đạp hai cái.

Lục Quang run giọng hỏi: “Người kia… đã chết hay chưa?”

Phượng Tây Trác ngưng mắt nhìn, thở dài: “Vẫn còn run run, chưa chết.”

Lục Quang nói: “Cái này quá khủng bố rồi.”

Thanh Tùng đạo nhân khẽ cau mày, “Tiểu phong, chúng ta phải đi.”

Tề Tiểu Phong nghiêm mặt lại, giơ chân đá khối thịt kia sang một bên: “Vâng, sư phụ.”

Có lưu dân kêu lên: “Không giết hắn sao?”

Tề Tiểu Phong nhe răng cười, lạnh lẽo vô cùng, “Cần gì giết hắn. Cái dạng này của hắn, đừng nói thủ hạ, ngay cả cha mẹ đều không nhận ra.” Kẻ như vậy, cho dù không giết, sớm hay muộn cũng phải chết. Giết hắn, ngược lại là giải thoát.

Phượng Tây Trác hơi động lỗ tai, nghe được từ phía Tể Thiệu vương phát ra một tiếng gào thét đau khổ, chẳng qua không phải phát ra từ miệng, mà là từ yết hầu. Có lẽ hiện tại hắn đang hối hận vì sao không để Phượng Tây Trác trực tiếp chặt đứt đầu đi.

Tề Tiểu Phong lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi rất thích cắn lưỡi sao? Dùng răng cắt thử xem.”

Lục Quang kéo kéo ống tay áo Phượng Tây Trác, “Chúng ta nên nhanh đi thôi.”

Phượng Tây Trác cũng không muốn tiếp tục ở đây. Một sư phụ tâm kế thâm trầm, một đồ đệ tâm lý biến thái, hai người đều không phải phường lương thiện, vẫn nên bớt giao tiếp. Vì thế ôm quyền với Thanh Tùng đạo nhân, nói: “Gặp gỡ đều là vội vã. Phượng Tây Trác chúc các vị mở cờ là đánh thắng.”

Thanh Tùng đạo nhân trả lời: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, các vị bảo trọng.”

Hoàng thúc thấy các nàng không muốn thâm giao với bọn họ, đành phải âm thầm bỏ đi ý niệm trong đầu.

Tính toán thời gian, quân đội Hưng Hòe chắc cũng sắp đến. Phượng Tây Trác không muốn dây dưa, đánh xe ngựa một đường đi về hướng đông bắc.

Rừng cây cũng từ thưa thớt dần chuyển thành dày đặc.

Lục Quang nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi, “Kẻ kia đến tột cùng là ai?”

Phượng Tây Trác kể ra Tể Thiệu vương cùng với những tội ác của hắn.

Lục Quang chẹp miệng: “Nói như vậy, Tể Thiệu vương cũng xứng đáng với kết cục ngày hôm nay.”

Phượng Tây Trác nói: “Ừ, cũng do hắn mà thôi.”

“Nhỡ đâu, ta chỉ là nói nhỡ đâu thôi, nhỡ đâu Lam quận vương cũng là người như vậy thì làm sao bây giờ?” Lục Quang trừng mắt to nhìn nàng.

Nàng bật cười, “Làm sao có thể?” Có thể dạy dỗ ra nghĩa tử như Tiêu Tấn, Trần Ngu Chiêu và Trần Nguyên Thù, quyết không phải người giết dân làm vui, không biết tiến thủ.

“Cho nên mới nói là nhỡ đâu.”

“Như thế sẽ xử lý hắn.”

“Thế nhỡ đâu hắn tốt hơn Tể Thiệu vương một chút, nhưng vẫn rất đáng giận thì sao?”

“Như thế sẽ đánh hắn một trận.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Phượng Tây Trác nghiêm túc suy ngẫm, “Sau đó sẽ phạt không cho hắn ăn cơm, đem cơm tiết kiệm phân phát cho dân chúng.”

Lục Quang bất đắc dĩ đành trực tiếp hỏi: “Vậy cô nương có rời khỏi Viễn châu hay không?”

Phượng Tây Trác hơi run lên. Trước khi đến nàng vẫn luôn nghĩ Tiêu Tấn như thế nào, Trần Ngu Chiêu như thế nào, lại quên mất một điều chủ nhân chân chính của phủ Lam quận vương là Lam quận vương.

Đang ngây người suy nghĩ, bên tai lại nghe được tiếng vó ngựa ùn ùn kéo đến từ tít đằng xa.

Phượng Tây Trác thu lại tâm tư, vội vàng đoạt lấy dây cương trong tay Lục Quang, hô lớn, “Đi!”

Lục Quang kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”

Phượng Tây Trác nói: “Truy binh đuổi theo.”

Chỉ lát sau, Hoàng thúc từ trong xe ló ra, “Truy binh có ít nhất mấy trăm người.”

Lục Quang kinh dị nhìn Phượng Tây Trác. Trong vài người bọn họ Hoàng thúc có võ công cao nhất, nhưng không ngờ Phượng Tây Trác vẫn hơn một chút.

“Không được, chúng ta cưỡi ngựa đi.” Phượng Tây Trác quyết đoán một chưởng cắt đứt dây cương.

Đám người Hoàng thúc cũng không dám chần chờ, từ trong toa xe nhảy ra.

Phượng Tây Trác kéo Lục Quang nhảy lên một con ngựa trong đó, “Đi mau!”

Còn lại ba con ngựa vừa vặn đủ cho ba vị thúc thúc.

Tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần.

Bắt đầu có những mũi tên xé gió lao đến.

Phượng Tây Trác không quay đầu lại, tay áo cuốn một cái, mũi tên lại không tự chủ được bị nàng quấn lấy: “Ta ngăn cản bọn họ, mọi người chạy trước!”

Lục Quang giữ chặt nàng, nói: “Không được! Chúng ta theo mệnh lệnh của công tử đưa cô nương đến Viễn châu, nếu cô nương có chút tổn thương nào, chúng ta biết ăn nói thế nào với công tử!”

Ba người còn lại cũng nói, “Đúng thế.” Tiếng nói vừa dứt, ba người đồng thời quay lại, nghênh đón truy binh.

Phượng Tây Trác gấp đến nỗi vung mạnh tay, nửa ống tay áo ở trên tay Lục Quang bị xé rách, “Phượng cô…”

Phượng Tây Trác vung nửa cánh tay trần, đánh vào mông ngựa, lại xoay người lao về hướng ngược lại, bóng người như gió, Lục Quang làm sao đuổi theo được.

Truy binh trước mắt đám người Hoàng thúc đều mặc khôi giáp. Bọn họ vừa bắt đầu giao đấu, đã thấy gió lạnh phất qua mặt, đầu đối thủ bay một loạt lên không trung. Truy binh phía sau quá sợ hãi, vội kìm dây cương.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh giữa không trung, Phượng Tây Trác phút chốc xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, Tàm Ti tung bay, vết máu chưa khô!

Trong đám truy binh có một kẻ hô lớn: “Là nàng giết Tể Thiệu vương! Ai giết nàng, tiền thưởng vạn lượng!”

Thưởng lớn tất có dũng phu. Lập tức, dụ hoặc của vạn lượng tiền thưởng làm cho đám quan binh sớm khom lưng trước tiền tài bỏ mặc sống chết ra sau đầu, cả đám vung đao lớn, bộ mặt dữ tợn giục ngựa chém tới.

Phượng Tây Trác đạp chân lên xác một tên truy binh, tay vận sức hút một cái, một thanh đao lớn rơi vào tay nàng. Nhìn bóng đao từ bốn phương tám hướng bổ tới, khóe miệng nàng cong lên một nụ cười khinh miệt, đao ở trong tay vang lên ong ong.

Hoàng thúc đứng ở sau người, thấy bóng người nàng chợt biến mất, chỉ còn một vệt ánh sáng bạc, vệt sáng ấy đẩy về phía trước mấy trượng như cắt lúa! Nơi nó lướt qua, máu thịt bắn tung tóe.

“Ọe.” Vừa đuổi tới Lục Quang thật sự nhịn không được mà nôn ra.

Tức khắc, khắp nơi lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cô gái vẫn thản nhiên đứng trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lùng.

Chỉ có Phượng Tây Trác âm thầm kêu khổ. Lần trước mạnh mẽ thi triển kiếm khí đã thương tổn đến kinh mạch, lần này lại lần nữa thi triển chẳng những uy lực tăng lên, ngay cả thương thế cũng trầm trọng hơn. Giờ phút này nàng có thể vững vàng đứng tại chỗ không phải nhờ võ công, mà là ý chí!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN