Sợ Tơ Duyên Đã Đứt - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Sợ Tơ Duyên Đã Đứt


Chương 1


Tình yêu là thứ tình cảm mà con người ta chẳng thể lý giải được. Trước kia tôi luôn tin rằng chỉ cần trong tình yêu mình yêu hết lòng thì sẽ được hạnh phúc. Nhưng tôi đã sai! Trong tình yêu không chỉ mình bạn cố gắng mà cả hai cùng cố gắng bạn mới có một tình yêu hạnh phúc, bền lâu. Cũng như đôi khi bạn không thể nắm mãi một tình yêu không thuộc về bạn hay tình yêu đó không thể cứu vãn được nữa! Điều tốt nhất bạn hãy buông tay! Không phải vì bạn hèn nhát hay không yêu đối phương mà đơn giản buông để đối phương được hạnh phúc. Nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là hạnh phúc của chính bạn?

Tôi là một cô gái có tính cách khá mạnh mẽ nhưng chưa một ai biết được vì hoàn cảnh gia đình tôi đã buộc bản thân phải mạnh mẽ trước mọi hoàn cảnh. Khi lớn lên được chứng kiến mẹ tôi một mình nuôi hai anh em tôi trong khi đó chúng tôi vẫn có bố. Không phải vì bố tôi là người đàn ông vô dụng mà mẹ tôi là vợ hai của bố. Chính vì vợ cả của bố không sinh được con trai nên bố đã lấy mẹ để có con trai nối dõi. Hôn nhân không có tình yêu, không có giấy hôn thú nên mẹ tôi thiệt thòi đủ điều. Bao nhiêu năm mẹ một mình nuôi hai anh em tôi khôn lớn, ăn học thành người thì là bấy nhiêu năm tôi chứng kiến sự lam lũ của mẹ khi một thân một mình nuôi anh em tôi. Không một sự hỏi han, không sự chia sẻ từ bố nhưng mẹ vẫn kiên cường. Ngay cả bản thân tôi sinh ra cũng không được bố chào đón như anh trai tôi mà thậm chí bố không công nhận tôi là con gái ông. Thiếu thốn tình cảm yêu thương của bố từ khi còn bé nên trong tôi luôn khao khát tình yêu thương hơn cả là tình yêu thương từ bố nhưng ngoài miệng lại luôn nói ghét bố. Bản thân tôi cũng không dám ôm mẹ tôi dù chỉ là một lần từ khi tôi ý thức được hoàn cảnh gia đình mình. Tôi sợ bản thân sẽ không thể kiên cường và đó cũng là điều mà sau này tôi với mẹ có một khoảng cách. Chính vì sự bướng bỉnh của bản thân mà tôi đã khiến mẹ luôn lo lắng vì tôi. Từ mẹ tôi đã không bao giờ muốn bản thân trở thành người yếu đuối mà luôn phải mạnh mẽ tiến về phía trước cho dù bao khó khăn. Và cũng từ mẹ mà tôi không muốn mình lặp lại bi kịch của mẹ trong tương lai. Chính vì thế tôi luôn thu mình trong một thế giới riêng của chính bản thân. Vì thế mà tôi rất ít bạn bè, bạn bè thân thiết càng không. Nhưng thế giới của tôi trở nên có màu sắc khi anh xuất hiện trong đó!

Quen được anh là một sự tình cờ của số phận! Khi tôi bắt đầu biết tới facebook nhưng tôi chỉ lập nick ra để bạn chơi. Cuối năm lớp 9 tôi bắt đầu có điện thoại di động của riêng mình tôi đã lấy lại nick để dùng. Mới đầu tôi nhận được rất nhiều tin nhắn làm quen trên facebook nhưng tôi đều chỉ xem và không trả lời và anh cũng là người trong số bao nhiêu người nhắn tin làm quen mà tôi không trả lởi. Nhưng anh lại là người kiên trì nhất gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn nhưng chỉ với nội dung:
[ Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]
Thời gian sau đó vài tháng khi tôi bắt đầu vào lớp 10 tin nhắn của anh vẫn gửi cho tôi đều đặn từng ngày nhưng chỉ với nội dung như nhau. Tôi bắt đầu tò mò về con người này nhưng vẫn cương quyết không trả lời bất cứ một tin nào. Nhưng một ngày vì buồn bực chuyện gia đình mà không biết dãi bài sự oan ức của mình cho ai tôi đã online facebook và lại là tin nhắn của anh gửi đến với nôi dung như cũ.
[ Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]
Trong phút giây nhận được tin nhắn của anh tôi đã có cảm giác như có ai vừa bước vào thế giới cô độc của tôi. Nhìn lại dòng tin nhắn tôi quyết định trả lời anh.
[ … ]
Ngay lập tức anh phản hồi lại tin nhắn của tôi.
[ Chào bạn! Cuối cùng thì bạn cũng đã trả lời mình! ]
[ Bạn thực sự rất rảnh? ]
[ Hi! Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]
[ Nếu không thì sao? Có thì sao? ]
[ Có thì tốt quá! Còn nếu không mình sẽ tiếp tục chờ cho đế nào bạn đồng ý. ]
[ Tôi chưa từng thấy ai muốn làm quen mà nhắn một nội dung nhàm chán như thế! ]
[ Thực sự mình không biết nhắn gì hơn cả! ]
[ Quen biết tôi sao? ]
[ Không có! Nên mình thực sự muốn làm quen với bạn! Mình tên Duy, sinh năm 19xx. Rất mong được làm quen với bạn! ]
[ Không muốn làm bạn! ]
[ Bạn coi như thêm bạn thêm niềm vui. Mong bạn chấp nhận làm bạn với mình! ]
[ Phiền phức! Tên Chi, sinh năm 19xx ]
[ Hi! Thế là chúng ta bằng tuổi nhau rồi! Mình rất vui được làm quen với bạn! ]
Sau tin nhắn của anh tôi chỉ đọc và thoát facebook nhưng cũng từ đó tôi có thêm một người bạn để dãi bày tâm sự mà không sợ người ta suy nghĩ về những điều mình nói ra sao. Một thời gian tôi thực sự coi anh như một người bạn thực sự. Tôi có thể thoải mái nói những điều mà bản thân dấu kín và chia sẻ với anh câu chuyện hàng ngày. Để có thể được nói chuyện với nhau nhiều hơn chúng tôi đã cho nhau số điện thoại di động. Dù cả hai chúng tôi chưa biết mặt nhau mà chỉ biết tên,năm sinh và quê hương. Anh còn học sau tôi một lớp vì bị học muộn một năm. Chính vì điều đó mà tôi luôn tỏ ra chín chăn hơn anh. Ban đầu khi mới biết được nơi ở của nhau thì chúng tôi khá bất ngờ khi một người ngoài Bắc còn một người trong Nam. Nhưng rồi theo thời gian chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết qua mạng ảo.
( Yêu cầu copy ghi rõ nguồn và tác giả, cấm copy không ghi nguồn và tác giả )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN