Sợ Tơ Duyên Đã Đứt - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Sợ Tơ Duyên Đã Đứt


Chương 2


Hai năm làm bạn với tôi, anh luôn là người động viên tôi vượt qua mọi chuyện từ gia đình, việc học và thậm chí là những việc xảy ra trong cuộc sống của tôi. Anh bước từ từ vào thế giới cô độc của tôi và giúp nó có sức sống theo thời gian. Tôi từ một cô gái ít nói, ít cười, ngại tiếp xúc với mọi người thì tôi đã nói, cười nhiều hơn và biết tự tin với chính bản thân. Nhiều lúc bản thân tôi luôn tự đặt ra cho mình câu hỏi: “ Tại sao lại tin vào một người mà bản thân chưa gặp một lần nào? ”
Nhưng rồi tôi lại suy nghĩ: “ Chỉ là qua mạng ảo thôi mà! Không sao đâu! Sẽ không phải bị lừa đâu! ”

Thời gian chúng tôi nói chuyện cũng đủ lâu, chúng tôi cũng bắt đầu tò mò về ngoại hình của nhau chính vì thế tôi đã đề nghị được xem hình đối phương.
[ Duy nè!Chúng ta cũng đã làm bạn với nhau 2 năm rồi! Chi vẫn chưa biết nhiều về Duy. Chi muốn chúng ta hiểu về nhau hơn được không Duy? ]
[ Duy cũng không biết nhiều về Chi. Hay chúng ta gửi ảnh cho nhau nhé! ]
[ Được! Nhưng Chi nói trước là Chi rất xấu nên Duy đừng chê nhé! ]
[ Duy cũng xấu mà! Giờ chúng ta nghe Duy đếm từ 1 đến 3 thì gửi ảnh nha! ]
Phút giây đó tôi thực sự rất tự ti về bản thân. Nhắm mắt cảm nhận từng nhịp tim mình đang đập mạnh, bàn tay tôi xiết chặt lấy điện thoại di động. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “ Không biết Duy sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy ảnh của mình? ”
Từng hồi điện thoại rung báo có tin nhắn khiến trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mở tin nhắn, tôi dán mắt vào màn hình nhìn những con số hiện trên dòng tin nhắn.
[ 1 ]
[ 2 ]
Nhìn con số hiện trên màn hình tôi tưởng chừng thời gian dài hàng thế kỉ. Hít một hơi thật sâu tôi vươn ngón tay đang run lên trên màn hình liều mạng bấm chọn hình, mắt chăm chú nhìn dòng tin nhắn tiếp theo.
[ 3 ]
Tay tôi run run bấm nút gửi bức hình của mình đi với một tâm trạng hồi hộp đến ngạt thở chen cả sự lo lắng. Tôi sẽ không biết anh có biểu hiện gì khi nhìn thấy hình của tôi. Khi gửi xong tôi vội vàng thoát ngay khỏi facebook. Nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân nhưng tôi không sao khiến trái tim đập bình thường trở lại. Tôi bắt đầu tự nói với bản thân:
“ Không sao cả! Chỉ là một bức ảnh đã khiến bản thân hồi hộp đến mức này thì còn làm được gì chứ? Bình tĩnh lại nào Chi! Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Phải bình tĩnh!”
Khi máy rung lên tôi vội vàng chộp lấy, mở ngay tin nhắn mới ra. Trái với trong suy nghĩ của tôi khi tưởng tưởng tưởng về anh lúc trước. Tôi chăm chú nhìn bức hình anh gửi mà đánh giá. Nhìn tổng thể Duy qua bức hình thì anh có ngoại hình ưa nhìn, đôi mắt ôn hòa khiến người ta có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi bắt gặp ánh nhìn của anh. Nhưng điều đặc biệt là anh có một đôi mày rậm và xếch khiến anh bị giảm nhẹ đi sự ôn hòa của mình. Nhìn bức ảnh anh gửi tôi không biết nên trả lời anh làm sao thì đã nhận tin nhắn từ anh.
[ Chi thực sự xinh đẹp! Nhưng đôi mắt lại làm cho người ta có cảm giác Chi buồn! ]
[ Duy cũng có đôi mày gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên ]
[ Duy coi như đây là một lời khen Chi dành cho Duy ]
[ Đó là một lời khen chân thành! ]
[ Chi có đang rảnh không?]
[ Đang rảnh. Sao thế Duy?]
[ Chúng ta gọi điện thoại nói chuyện chút được không? ]
[ Được!]
Sau tin nhắn đó tôi thoát facebook và ngồi chờ đợi cuộc gọi từ anh.
5 phút sau điện thoại của tôi đổ chuông. Vội vang cầm máy lên nhìn số người gọi tôi bắt đầu hồi hộp. Nhấn nút nghe:
– Alo!
– Duy nè!- Giọng nói ấm áp truyền từ điện thoại trả lời tôi.
– Ừ!- Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn khi nghe anh nói.
– Chi đang làm gì vậy?- Duy nhẹ nhàng hỏi tôi.
– Ngồi thôi!Còn Duy?- Tôi không biết nói gì hơn.
– Duy cũng thế! Giọng Chi thực sự rất hay!
– Ừ!…
Chúng tôi nói chuyện thêm chút và tắt máy. Tôi có cảm giác cả Duy cũng rất gượng gạo khi nói chuyện với tôi. Cũng đúng vì chúng tôi lần đầu tiên gọi nói chuyện với nhau, lần đầu tiên nghe được giọng nói của nhau trong suốt 2 năm nhắn tin. Từ hôm đó thi thoảng anh có gọi cho tôi để nói chuyện và chúng tôi cũng trở nên quen thuộc, tự nhiên hơn khi nói chuyện.
( Yêu cầu copy ghi rõ nguồn và tác giả, cấm copy không ghi nguồn và tác giả )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN