Sói Con Của Lãnh Thiếu
Chương 21
– “Mày quay lại đây làm gì?”
– “Mẹ tôi bệnh nặng, xin mấy người nể tình cứu mẹ tôi với.”
Lê Mỹ Lệ vợ của Tần Dụ đi đến giơ chân đạp anh, khinh bỉ nói:
– “Mẹ mày bệnh thì để bà ta chết luôn đi. Tiền tao thà cho chó chứ không cho loại mày.”
10 ngón tay nắm lại, bà ta coi anh không bằng con chó. Anh nghĩ “phải bình tĩnh lại, mình phải cứu mẹ”. Anh quỳ xuống nhìn Tần Dụ
– “Chú, cầu xin chú cứu mẹ tôi. Chỉ cần cứu mẹ, giá nào tôi cũng trả.”
Chợt ông ta nhớ ra cái gì liền nhìn anh nói
– ” Ngươi nói giá nào ngươi cũng trả.”
– ” Đúng, tiền thì tôi không có, nhưng ông bảo tôi làm gì cũng được.”
Ông ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn anh nói
– ” Được, đi theo tao.”
Tần Vũ Trọng thấy ba mình giúp hắn liền khó chịu
– “Ba, sao ba lại giúp nó.”
– “Không phải chuyện của con.” Ông nhăn mày nói rồi cùng Tần Lã Minh đi vào phòng. Ông kéo tủ ra đưa cho anh 1 tấm hình của 1 đứa trẻ, ông ta nói
– “Tao muốn mày giết con bé trong hình.”
– “Giết? Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ 15, 16 tuổi ”
– “Không làm được sao?”
Anh chần chừ một lúc, lấy hết can đảm anh nói
– ” Được, chỉ cần mẹ tôi được cứu.”
– “Tốt. Nhưng nếu không làm được thì mạng sống của mẹ ngươi không còn đâu.”
– “Ừ.”
Nói xong anh quay lưng đi. Hôm sau, anh nhận được thông tin đứa trẻ trong hình đang ở học viện Calvary Christian. Đứa trẻ 16 tuổi đó không ai khác là Hàn Linh Hương. Cô đang đứng đợi Lâm Linh Chi thì bị bịt khăn thuốc mê từ đằng sau, mất kiểm soát mắt cô nhắm dần. Tần Lã Minh đưa cô lên xe, anh đưa cô ra ngoại ô. Xe dừng lại một nơi hẻo lánh toàn đồng cỏ và 1 căn nhà hoang. Bế cô vào trong, anh để cô dựa vào tường rồi trói, bây giờ anh mới nhìn rõ khuôn mặt cô, thật xinh đẹp làm sao. Mái tóc đen láy, khuôn mặt trái xoan. Đúng lúc đấy điện thoại anh rung lên, là Tần Du gọi. Anh nhấc máy lạnh giọng nói
– “Alo.”
– ” Đã bắt được người chưa?”
– “Rồi.”
– “Tốt, bây giờ tao sẽ tới.”
Vừa cúp máy thì đúng lúc Hàn Linh Hương tỉnh. Cô mở mắt ra nhìn xung quanh một vòng, thấy anh cô lạnh giọng nói
– “Ngươi là ai?”
– “Cô tỉnh rồi?”
– “Trả lời câu hỏi của tôi.” Mặt cô vẫn lạnh băng. Tần Lã Minh nghe cô nói vậy liền sợ hãi “Cô bé này là ai? Sao chỉ một câu nói mà mình đã cảm thấy sợ hãi như vậy?” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói
– “Xin lỗi, tôi cũng chỉ vì hoàn cảnh nên buộc phải làm vậy?”
Vừa nói xong thì Alex cùng thuộc hạ xông vào. May Alex định vị được chỗ của cô, nếu cô có mệnh hệ gì nó cũng không muốn sống nữa. Tất cả thuộc hạ bao vây. Tần Lã Minh thấy vậy liền hốt hoảng dí súng vào đầu cô nói
– “Chúng mày là ai? Tiến một bước tao bắn thủng sọ nó.”
Alex tức giận nói
– “Mày bỏ súng ra khỏi lão đại tao trước khi tao điên lên.”
Alex thật sự điên lên rồi. Mạng của nó là do cô cứu, nó thà để người ta chĩa súng vào đầu chứ không phải cô. Hàn Linh Hương nhìn Alex và thuộc hạ của mình nói
– “Hạ hết súng xuống.”
Alex và thuộc hạ nhận lệnh liền bỏ súng xuống. Cô nhìn Tần Lã Minh nói
– “Nói? Ai sai ngươi bắt ta.”
– “Cô không cần biết. Cô chỉ cần biết là cô sắp chết rồi.”
Alex nghe Tần Lã Minh nói vậy liền lao đến rút súng dự bị dí vào đầu anh nói:
– “Mẹ con chó này, ai cho mày ăn nói thế với lão đại.”
– “Bỏ súng xuống. Không có lệnh không được phép cầm.” Cô tức giận nói
Tần Lã Minh mặc dù dí súng vào đầu cô nhưng hiện giờ anh đang sợ. Không phải sợ thế lực đông mà anh sợ cô bé trước mặt mình. Chỉ một lời nói đã khiến nội tâm anh run lên. Anh vẫn giữ súng chĩa vào đầu cô, anh nói
– “Xin lỗi, tôi không thể để mẹ tôi chết. Xin cô đừng làm khó tôi.”
Cô nghe vậy liền ngước lên nhìn anh, cô im lặng một lúc rồi nói
– “Chỉ cần nói ai sai ngươi thì ta đảm bảo tính mạng mẹ ngươi an toàn.”
– ” Cô là ai mà dám đảm bảo tính mạng của mẹ tôi sẽ được an toàn?”
Alex nghe hắn nói vậy liền cười lớn.
– “Haha mày dám hỏi lão đại tao là ai sao? Lão đại ta là chủ nhân bang Wolf.”
Tần Lã Minh nghe vậy tay cầm súng liền run sợ. Anh không tin vào tai mình. Cô bé mà anh bắt là lão đại bang Wolf sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!