Sói Con Của Lãnh Thiếu
Chương 22
– “Tôi sẽ nói cho cô biết người đứng sau là ai? Nhưng dù có nói thì cũng muộn rồi, 5p nữa ông ta sẽ đến đây.”
Trần trừ một lúc anh lấy hết cam đảm nói ra
– “Người sai tôi bắt giết cô là Tần Dụ.”
Alex nghe vậy liền nhăn mặt
– “Tại sao?”
– “Tại sao thì tôi không biết, tôi cũng chỉ vì mạng sống của mẹ tôi nên mới bắt lão đại của mấy người.”
Hàn Linh Hương nhếch môi cười rồi ra lệnh
– “Tất cả tìm chỗ nấp. Đợi lệnh khử.”
Alex và tất cả thuộc hạ nghe vậy liền chấp hành rồi tìm chỗ nấp. Tần Lã Minh thấy vậy liền nói
– “Cô định làm gì?”
Vừa nói xong, cửa được mở ra. Tần Dụ cùng 5 tên vệ sĩ của ông ta đi vào. Ông ta nhìn cô cười to nói
– “Haha lâu rồi không gặp?”
Ông ta tiến đến gần cô nhấc cằm cô lên
– “Chết đến nơi mà mày vẫn oai được sao?”
Cô tức giận, lão già bẩn thỉu này dám chạm vào mặt cô
– “Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.”
Lão ta bỏ ra rồi cười nói
– “Tao đã nói rồi, mày không nghe. Cứ thích nhúng vào chuyện của tao mày ngu lắm.”
– “Không có lửa lại có khói sao Tần Gia?” Cô khinh bỉ nhìn hắn nói
– “Ồ là ra vậy? Mày cay tao cướp hợp đồng của mày sao? Nhưng tao thích cướp đấy. Mày định làm gì tao?”
– “Bây giờ mày chỉ cần đưa hết bằng chứng cho tao, tao sẽ tha cho mày một mạng.”
– “Tha? Ông là cái thá gì?”
Tần Dụ tức giận bóp cò nhưng Tần Lã Minh đã nhanh hơn đỡ 2 phát súng cho cô. Cô hất tay, Alex và thuộc hạ bao vây bắn chết 5 tên vệ sĩ của ông ta. Ông ta nhìn không hiểu đám người từ đâu ra liền sợ hãi lắp bắp nói
– “Mấy người, mấy người là ai?”
Alex ra lệnh, thuộc hạ đồng loạt bắn vào chân phải ông ta. Tần Dụ đau đớn khuỵa xuống. Alex chạy lại cởi trói cho cô, 2 tên thuộc hạ tới kéo Tần Lã Minh ra. Cô đứng dậy lạnh giọng nói
– ” Đưa ông ta về Cấm Địa.”
Thuộc hạ đồng thanh “Rõ”
Alex nhìn cô cung kính nói
– “Vậy còn hắn ta.”
– ” Gọi Kyo chữa cho hắn.”
Alex không hiểu hắn đã bắt cô mà cô còn cứu hắn. Lắc đầu, Alex cùng 2 tên thuộc hạ đưa Tần Lã Minh đến chỗ Kyo.
Đến Cấm Địa, cô đi thẳng đến gian phòng tầng 3 nới chỉ dành cho những người sống không bằng chết. Bước vào, Alex đưa ghế cho cô ngồi. Tần Dụ thấy cô liền trợn mắt lên nói
– “Con chó, rốt cuộc mày là ai?”
Alex nghe vậy liền cầm roi vụt lão ta. Một đường máu thẳng từ mặt xuống. Alex khinh bỉ nói
– ” Ai cho mày ăn nói như thế với lão đại.”
Ông ta không hiểu Alex nói liền hỏi lại
– “Lão đại?”
– ” Đúng, lão đại là chủ nhân của bang Wolf.”
Ông ta như sét đánh vào tai. Cái gì lão đại, cái gì mà chủ nhân bang Wolf. Hàn Linh Hương xoay xoay chiếc nhẫn nói
– ” Hay lắm Tần Dụ, mày biết cái giá phải trả khi đụng vào tao là như thế nào không?”
Hắn ta vẫn ngoan cố trợn mắt nhìn cô
Cô đứng dậy hất cốc nước vào người lão rồi lạnh giọng nói
– “Từ từ mà cảm nhận.”
Cô ra lệnh quay lưng đi. Về trụ sở, cô đi đến phòng Kyo. Bước vào thấy Tần Lã Minh tỉnh rồi. Cô đi đến sofa ngồi xuống ngả lưng ra sau, tay xoay chiếc nhẫn rồi nói
– “Tại sao lại cứu tôi.”
– “Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại đỡ đạn cho cô.”
Alex bước vào cung kính đưa cô tài liệu. Cô giở từng đọc rồi nhìn Tần Lã Minh nói
– “Có muốn theo tôi?”
– “Tôi đã hại cô mà cô cũng cho tôi theo sao?”
– “Tôi nghĩ mẹ cậu trụ được nốt tuần này.” Vừa nói, cô vừa lắc ly rượu. Chợt nhớ đến mẹ, anh liền bước xuống chạy đến chỗ cô, anh quỳ xuống nói
– “Xin cô, cho tôi vay khoản tiền để cứu mẹ tôi.”
– “Cậu nghĩ bệnh viện cứu nổi bệnh ung thư sao?”
Tần Lã Minh nghe vậy liền ngồi bệt xuống, anh như người mất hồn. Anh sợ, anh rất sợ mẹ anh sẽ bỏ anh mà đi như ba bỏ anh vậy. Cô nhấc ly uống hết rồi nói
– “Cậu theo tôi mẹ cậu sẽ sống.”
Anh nghe vậy liền ngước lên nhìn cô, vui mừng nói
– “Thật sao, mẹ tôi sẽ sống sao?”
Alex nhìn anh nói
– “Lời Lão Đại nói ngươi dám không tin.”
Tần Lã Minh vui mừng đến nỗi khóc
– “Cảm… cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều.”
– “Bắt đầu từ ngày mai Alex sẽ đưa cậu đến trại huấn luyện.”
1 tháng huấn luyện xong Tần Lã Minh được ra ngoài. Anh chạy một mạch đến tìm Hàn Linh Hương để xin gặp mẹ
– “Lão đại, tôi có thể gặp mẹ tôi không?”
Cô đồng ý và đưa anh tới một căn nhà nhỏ xung quanh là vườn hoa thật thoáng mát trong lành. Bước vào nhà thấy mẹ đang cắm hoa, anh ôm trầm lấy mẹ khóc.
– “Mẹ, con về rồi.”
Bà nhận ra người con trai yêu dấu của mình
– “Tiểu Minh, con ngoan. Mẹ nhớ con lắm.”
Ôm nhau khóc lóc thắm thiết rồi thôi. Bây giờ bà mới để ý cô cũng tới. Bà cười hiền hiện vài nếp nhăn nói
– “Hương nhi, cháu ngồi xuống đây.”
Hàn Linh Hương ngồi xuống nhìn bà cười. Tần Lã Minh rất biết ơm cô. Nếu không có có giờ này anh đã không được gặp mẹ anh rồi.
– “Lão Đại, cảm ơn cô. Cảm ơn cô rất nhiều. Mẹ nhờ cô ấy mà chúng ta mới có một cuộc sống mới.”
Từ đó Tần Lã Minh thề với trời hứa với đất chỉ cần cô muốn, tính mạng này thuộc về cô *
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!