Sói già nuôi gà để thịt
Chương 1: Thằng nhóc cuồng siêu nhân
[Sói già nuôi gà để thịt]- Chương 1: Thằng nhóc cuồng Gao Ồ
Tôi tên Nhật Duy, mà tôi cũng chẳng biết tại sao mình tên Nhật vì lúc chui ra khỏi háng mẹ rồi tôi đã tên Nhật Duy rồi. Tôi hiện tại đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học thiết kế, được mấy chị gái quanh năm thiếu thốn hơi trai tung hô cho có tướng làm công.
Oke, con gái ế quá lâu căn bản là do cô ấy làm hủ nữ, mà hội chị em hủ nữ trong trường, 10 cô thì có đến 11 người có những tư tưởng lệch lạc và suy nghĩ ấu trĩ. Chẳng biết mắt các chị ấy xem JV gay quá nhiều hay sao mà có vấn đề thị lực, nhìn một con người đẹp trai manly như tôi ra một chú đồng bóng.
Những lời lẽ ấy, những lời bàn tán của đám hủ nữ ấy, thêu dệt lên những câu chuyện đồng tính không có thật trên đời, đi sâu vào tâm thức con người và trở thành một huyền thoại, là nỗi ám ảnh muôn đời, là những cơn ác mộng hàng đêm đeo bám.
Đó là cả một nỗi đau giằng xé giày vò cho những con người vô tội như tôi, tuy nhiên tôi thấy mình thật may mắn biết bao khi còn được nói là công.
Để tránh thị phi ra vào, tôi chuyển đến sống một mình ở một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô của ông bà.
Có một sự thật đáng sợ rằng hủ nữ và trẻ con là hai sinh vật kì dị nhất thế giới. 19 năm sống nhăn răng trên đời học làm thơ tán gái, tôi thề sẽ không có một ngôn ngữ uyên thâm nào có thể lột tả hết sự vĩ đại trong hai đối tượng này. Hủ nữ có một giấc mơ hết sức cao thượng và bao dung: biến thế giới trở nên đam mỹ hóa. Trẻ con lại có một hoài bão xa vời cao cả nghĩa hiệp, trở thành những siêu anh hùng của thế kỉ và bảo vệ thế giới.
Nhà tôi còn có nuôi một cái tiểu oa oa, cậu ta rất thích cắn người.
Tôi thề rằng bọn trẻ con nó trẩu và phiền phức đếch chịu được, điển hình như thằng tiểu quỷ ở nhờ nhà tôi chẳng hạn, nó giết chết tâm hồn tôi ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ.
Đó là một câu chuyện buồn…
Vào cái ngày định mệnh hôm ấy, trời cao xanh, mây phiêu phiêu mà gió nhè nhẹ, tôi ngồi trong nhà vệ sinh, thả hồn mình bay tít tắp về phía chân trời, cố gắng đẩy nguồn năng lượng dư thừa được ruột già bài tiết. Và rồi…Cánh cổng phòng vệ sinh của tôi bị đá tung chốt.
Một thằng nhóc lùn tịt mặt bịt khẩu trang đỏ, thân khoác áo choàng đỏ, đeo găng tay rửa bát màu đỏ, cầm súng nước màu đỏ, chĩa vào mặt tôi phụt nước té tát rồi hét to:
– Siêu nhân Gao Ồ đỏ hiện thân!!! Say oh yeah!!
Chúa ơi, cái nước ấy, vị mặn mặn mà mùi cũng khai khai như nước tiểu ý.
_ Này con nhà ai mà phá thế hả?
Tôi hất văng cái súng nước của nó vào góc tường, ai ngờ lại làm vỡ tan, thề luôn ấy, tôi có cố ý đâu mà thằng nhóc lườm tôi thù địch, ấm ức gào lên:
– Đồ quái vật Cột Điện xấu xa, đồ gian ác, ngươi sẽ bị trừng trị!!!
Trong lúc tôi không thể ý, nó lách người giật lấy cuộn giấy vệ sinh trong tay rồi chạy biến đi, để lại tôi thẫn thờ nhìn theo mặt chảy dài như ỉa không ra.
– Ông anh ăn gì mà cứt thối thế?
Ô chả nhẽ có cứt thơm? Thánh thần thiên địa ơi, tôi thề đấy là cuộn giấy vệ sinh cuối cùng của cái nhà này, nó lấy mất tôi lấy tay chùi đít à?
Phòng vệ sinh nồng nàm một mùi hương thấm đượm còn hơn mùi mắm tôm Gò Công.
Và hôm ấy việc bạn Duy chùi đít bằng cách nào vẫn là một ẩn số.
Sau đó bố già mới gọi cho tôi, nói thằng nhóc là con trai bạn bố, chú ấy có việc ra nước ngoài, không tiện mang theo cũng không tiện gửi người chăm sóc, thế là đảy sang tôi.
Phỉ nhổ, lừa dối cả đấy, chả qua là ông già không muốn con trai ổng yêu đương nhăng nhít tuổi này nên mới gửi thằng bé qua, để nó bị hiểu nhầm là con trai của con trai ổng.
Lặn lội mở cửa phòng, thằng nhóc trời đánh kia ngồi nghịch mấy con siêu nhân robot trên giường tôi, bày trận đánh đủ kiểu, bùm chúi quái vật gian ác sẽ bị tiêu diệt đủ kiểu.
– Ê nhóc là khách mà tự nhiên như ruồi ấy nhỉ?
Nó nghe tôi nói, phồng thằng bé phồng lên, mắt trợn trừng nhìn tôi đầy căm ghét:
– Không được gọi tôi là nhóc, lão già Cột Điện!
– Thế không gọi là nhóc thì anh gọi mày bằng con à?
– Tôi có tên có tuổi hẳn hoi!
– Gì?
– Tôi tên Ngọc nhá, ngọc của ngọc quý , ngọc ngà châu báu ấy!
– Tên mày như bánh bèo á.
– Câm mồm đi lão già Cột Điện!!
Thằng bé gì ấy nhỉ, à thằng Ngọc, tức tối giậm mạnh chân lên giường của tôi, bàn tay nắm chặt, mặt méo xệ, mắt đỏ au kiểu lệ tràn hoen mi.
– Tại lão á, nếu không phải là lão thì ba đã gửi tôi qua nhà chị My rồi nhá, tại lão á, đáng lẽ tôi phải được qua nhà chị My ở với chị My!
– Chị My của nhóc xinh lắm hả?
– Xinh ơi là xinh luôn, mai sau Ngọc đem sính lễ qua rước chị My về nhà!
– Ờ, thế là mày ghét anh hả?
– Cực ghét luôn, người đâu mà cao nghều nghều, cao như cột điện, cao như cái xào chọc sít!
– Còn hơn thằng nấm lùn như mày nhé!
– Chị im đi!…
Và sau đó, tôi cho thằng bé ngủ ở một căn gác xép nhỏ bên cạnh phòng, thằng nhỏ bát nháo đến đáo để, hôm nào đi học về cũng thấy nhà bật nhạc Tiga, 5 anh em siêu nhân Gao, Siêu nhân anh hùng, siêu nhân cuồng phong,… Mấy bác hàng xóm, mấy em gái cách vách hằng ngày đi qua, tưởng tôi ở một mình, cười cười chỉ chỉ, khen bạn Duy có tâm hồn trẻ thơ thánh thiện=)))
Hàng ngày từ trường về lại phải qua nhà giáo đón trẻ, qua siêu thị mua đồ ăn dinh dưỡng, không được phép tụ tập đàn đúm vì nhà có mầm non tươi sáng, không đi chơi về muộn vì lo chẳng may có thằng bắt cóc lẻn vào nhà.
Mệt nhưng mà dần dần cũng hay phết đấy, chẳng hạn như…
——–Còn tiếp———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!