Sói già nuôi gà để thịt
Chương 2: siêu nhân chỉ có một cái kẹo thôi
Cuộc đời của một thanh niên thẳng vút còn gì là đau đớn hơn khi đi đâu cũng bị mấy con mẹ mang danh hủ nữ mặt dâm dê, cười tà mị săm soi đam mỹ, bị một thằng nhóc ngộ Gao Ồ phá đám lúc ở nhà? Tự ôm ấp chở che lấy con tym mong manh của mình, bạn Duy lặng lẽ gạt đi giọt nước mắt trực chờ rơi bên khóe mi.
Đối với một thằng thanh niên còn đang trong thời kỳ phát triển cả thể chất và sinh lý, đố các bạn chưa một lần xem hay nhìn qua phim Nhật đấy? Đừng tưởng chỉ có bọn sắc bọn hủ là thư viện bảo mật kĩ càng đâu, ổ cứng máy tính của mấy thằng sinh viên cũng đa dạng và phong phú chả kém. Nên nhớ đặt mật khẩu sao cho các vị phụ huynh không mò được nhé, các bậc làm cha làm mẹ sẽ đau lòng đến mấy khi nhìn vào cái thư viện của bạn.
Bỏ qua việc nhân sinh nhân thế, đi vào bàn luận về cuộc sống hãm chó của bạn trẻ Duy…
“Gút gồ, thâm chế ồ ế, chia ồ su mà sê, tu rê á rù, tê ô sế…”
” Ế ế ô rô ku tào lao, tào lao x2 chệt đê cà rí ô tô ka me…”
” Rô cồ ăn..”
“ghế tồ,chiển chuyên í ồ ô ồ xì i ,chập minh mà cha lề
gào ồ bọn khựa,gao kìa bọn khựa,sầm sùmsà lây gáo ù lên gơơơơ ua aaaa ồ lến ô gáo sư lài cha mi ề, gáo sư lai
chập cha lề gáo ồ bábể, gáo ồ mô lế ồ gáo Ồ Gáo”
( lời nhạc siêu nhân Gao)
Từ sáng tới tối bật đi bật lại một bản nhạc hãm chó, hát theo một cách hãm chó, ăn vận một cách hãm chó, thằng nhỏ Ngọc lấy khăn trải bàn bếp ga làm áo choàng, lấy thùng caton sơn đỏ làm mũ che mặt, lấy chổi cọ nhà vệ sinh làm vũ khí, dẫm chân lền bàn,đưa chổi lên cao, hướng về phía ngọn cờ đỏ sao vàng của tổ quốc đang bay phất phớt trong gió,một mực tuân theo Đảng cộng sản Việt Nam muôn năm.
– Liệu quý ngài màu đỏ có thể tắt hộ tôi cái TV được chứ?
Ngọc quay phắt đầu, chĩa cây chổi thẳng vào mặt của Nhật Duy, giống như các anh hùng chĩa mũi kiếm công lý của mình vào kẻ thù độc ác:
– Ta không phải là quý ngài màu đỏ, ta là Siêu Nhân Gao đỏ!
– Vâng, liệu siêu nhân Gao đỏ có thể tắt TV hộ kẻ thường dân này được chứ? Khổ, ta bần hàn lại mắc bệnh “trĩ lỗ tai”, chỉ cần nghe âm thanh to là đau đớn âm ỉ, nhà ta nghèo lắm, vậy nên chẳng có tiền đi chữa bệnh…
Thằng bé tưởng thật, lộ rõ vẻ mặt áy náy thương cảm cho một kẻ nghèo hèn mắc bệnh mãn tính. Siêu nhân mò tay vào túi áo, móc ra một cái kẹo, gãi đầu gượng gung gỡ bàn tay kẻ bị bệnh ra, đặt cái kẹo vào trong đó.
– Ta cũng muốn chữa bệnh cho ngươi lắm cơ mà ta chỉ có cái kẹo này thôi….
Nhìn cái kẹo xinh xinh nằm gọn trong lòng bàn tay dâng lên cảm xúc muốn cất đi vào tủ, hắn cười cười xoa đầu thằng bé:
– Chỉ cần tắt TV là tôi đỡ bệnh liền.
Siêu nhân gật đầu lật đật chạy đi tắt TV
——————còn tiếp—————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!