Sói già nuôi gà để thịt
Chương 3: bé thế thì che làm gì
Nếu trong nhà mà có một đứa trẻ ngộ siêu nhân thì tốt nhất đừng để cho nó ra ngoài nghịch ngợm, đảm bảo đi về chả khác nào vừa vẫn vũ trong bãi rác.
Thằng bé Ngọc mấy hôm đầu lạ đất còn chịu ngồi yên trong nhà, quen rồi thì hôm nào cũng cùng mấy thằng tiểu quỷ quậy phá khắp nơi. Lăng xăng chạy từ đầu xóm tới cuối xóm, lật tung đến từng cái thùng rác lên, ầm ĩ đinh tai, siêu nhân giải cứu thế giới hiện thân.
Nắng chiều nhàn nhạt trải dài trên khúc sông, sương phủ từng làn lành lạnh, mặt trời đổ bóng vàng nhạt…
– Lão già ơi tôi về rồi nè!
– Ủa mày là thằng bé Ngọc ngà hử?
Nếu không phải là cái nấm lùn di động với cái giọng đanh đá choe chóe của thằng bé thì đến bố nó cũng chẳng nhận ra. Mồ hôi mồ kê thì nhễ nhại, tóc tai bù xù, mặt lem luốc bùn đất, cái áo trắng tinh sáng vừa giặt bây giờ dính nhựa cây đen sì sì, người ngợm dính toàn bụi bặm, lại mấy cái lá cây, cọng rơm còn vương khắp thân, mùi mồ hôi tanh tanh hòa với mùi gì đó thum thủm như vừa mới chui từ bãi rác ra.
– Khiếp chú mày chiều nay ngủ trong chuồng lợn nhà ông Ba à?
– Vớ vẩn, chiều nay tôi cùng anh Bính và anh Bỉm làm “sơ lớ hôm” giúp thẳng Tẻo tìm lại 5 nghìn đã mất nhé!
– Thế chú mày tìm cái gì mà bọn con Tún đến tìm anh mách mày tốc váy chúng nó đấy?
– Thì phải tìm tất cả mọi chỗ mọi nơi, không trừ người nào mới ra được chứ!
– Thế sao con Tún bảo mày cười nó vì mặc quần chíp rách?
– Vô tình nhìn thấy thôi hà, tôi còn thấy quần chip nó màu hồng nữa cơ…
Nhật Duy day day trán, đau muốn bể cái đầu, từ hôm thằng giặc cỏ này quen đất, mấy bác trong xóm hôm nào cũng sang khiếu nại nó thằng bé nghịch ngợm phá phách nọ kia, đến lão trưởng xóm còn mấy lần vác mỏ thần thánh của ông chửi cho một trận. Lạ cái thằng nhỏ càng bị mắng lại càng nghịch hơn, tên thì nghe thục nữ hiền lành mà hành động lại đi ngược lại.
– Hài…Thế cuối cùng tìm được tiền cho thằng Tèo chưa…
– Rồi! Thằng Tèo nó đút tận trong góc của túi nó ý…
Bạn trẻ Nhật Duy thực chất là một tên cuồng sạch sẽ ngầm, nhìn thằng nhóc toàn thân bốc mùi rồi nhìn cái sàn nhà vừa lau mà lòng quặn thắt, gạt đi dòng nước mắt, hắn đi đến chỗ thằng nhỏ, không thương tiếc túm lấy cổ áo nó mà kéo vô buồng tắm.
Nước nóng pha xong, sờ vào tay thấy nhiệt độ vừa ấm, thằng quỷ ban nãy mạnh mồm mạnh miệng, cởi xong quần áo cái lại mặt đỏ bừng bừng, lấy tay che cậu nhỏ lại, khúm núm khúm núm mãi chẳng chịu vào tắm.
– Che cái đờ gì, bé tý mà cũng che!
Siêu nhân là rất tức giận rồi nhé:
– Bé cũng là có rồi, sau này mới to lên được!
Hắn bế Ngọc vào bồn, lấy xà bông chà sạch đám bùn lấm lem trên thân trên mặt, thằng bé như nằm gọn trong đám bọt xà bông màu trắng, thỉnh thoảng lại có một quả bong bóng bay lên, nghịch ngợm đưa tay ra bắt lấy, lại vô tình làm vỡ mất một thứ mong manh. Đó là khù khờ mà không biết, vừa chạm tay tới là vỡ tan theo không khí, tự hỏi bản thân đã làm sai ở đâu, đó là sự cố chấp của trẻ thơ, đã thất lại lại muốn thử thêm lần nữa.
– Này lão già ơi…
– Gì thế?
– Quả bong bóng ghét tôi hả, sao tôi cứ chạm tay vào là vỡ thế?
– Quả bóng không phải ghét nhóc đâu, tại nó ngại nên mới vỡ đó!
– Thế sao quả bóng lại ngại?
– Vì Ngọc đẹp dai chăng?
– Thế phải làm sao để chạm vào được quả bóng?
– Thì bớt đẹp dai lại.
Ngọc nghe đến đây thì cúi đầu lí nhí, có vẻ luyến tiếc lắm, bĩu môi mãi không thôi.
– Ngọc cũng muốn chạm vào quả bong bóng lắm nhưng Ngọc thích đẹp trai hơn…
Nhật Duy mải tiếp chuyện Ngọc, quên mất mình dùng khăn thô tắm cho thằng bé, chà đi chà lại một chỗ khiến vùng da non trắng mởn chỗ lưng thằng bé đỏ ửng lên, cảm giác chà thêm chút nữa thôi là chảy máu luôn rồi.
Thằng bé oai oái kêu đau, quay lại lườm nguýt đủ kiểu, đấm vào bụng Nhật Duy một cái.
– Đau thế, định chà chết tôi à?
– Đau cho chừa cái tội nghịch bẩn…
———–còn tiếp—————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!