Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 10.1: Đại Hội Võ Lâm.
Chương 10.1: Đại Hội Võ Lâm.
————————————————————————————————————
Nhưng 3 tháng chưa gặp, chàng thật khác biệt. Ánh mắt đã trở nên điềm tĩnh, lạnh lùng. Khuôn mặt chàng cũng khác đi nhiều, không còn vẻ ấm áp mà là vẻ trưởng thành. Nụ cười chàng vẫn ở đấy, chỉ là nó không phải ấm áp tựa ánh mặt trời, mà là một nỗi buồn man mác ánh lên đôi mắt sâu, nhẹ nhàng mà cũng thật lạnh lẽo tựa ánh trăng đêm buốt giá ngoài khung cửa sổ.
Nàng trò chuyện với Hán Dương, hỏi han cũng có, trách móc cũng có, mà an ủi cũng có. Thấy chàng có vẻ trầm lặng, nàng chợt hỏi đến cái cung tên khắc hình con ngựa. Trong thoáng chốc, khuôn mặt chàng bỗng nhiên biến sắc. Ánh mắt căm phẫn nhẹ lướt qua đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của chàng.
-10 ngày sau, Kinh Thành có đại hội võ thuật, người thắng sẽ được làm Tướng quân. Ta định sẽ đi thi. -Chàng đột nhiên nói với Mĩ Nguyệt điều này khiến nàng thực sự ngỡ ngàng.
“Nhưng không phải Hán Dương ghét nhất là chốn quan trường sao?” Mĩ Nguyệt chỉ tự lòng mà hỏi. Nhưng tại sao chứ? Câu hỏi ấy liên tục hiện ra trong đầu của Mĩ Nguyệt khiến cho nàng có chút ưu tư. Hán Dương như đọc được suy nghĩ của Mĩ Nguyệt, chàng chỉ nhẹ nhàng giải thích, đôi mắt chàng một lần nữa lại rực lửa hận thù.
-Kí hiệu mà chúng ta thấy năm ấy là của Lưu gia, chỉ có gia tộc ấy mới có cung tên kí hiệu riêng trong Triều. Lưu gia là một gia tộc có quyền, có tiếng trong Kinh Thành. Là người phủ Tể tướng. Nếu không làm cao, khó lòng mà tiếp cận hắn, huống chi là trả thù. Chính vì vậy mà ta muốn thắng Đại Hội lần này, trở thành Tướng quân thì mới mong có cơ hội để báo thù.
Chàng nói vậy, Mĩ Nguyệt cũng hiểu được phần nào.” Chỉ là võ hội lần này hội tụ nhiều cao thủ khắp thiên hạ. Liệu Hán Dương có thắng được hay không chứ?” nàng cứ mãi lo lắng không nguôi.
***********************************
Đại hội lần này tổ chức ra dành cho tất cả mọi người nhằm tuyển chọn Tướng quân cho triều đình, chính vì vậy mà không khí trong Kinh Thành khắp nơi đều trở nên nhộn nhịp hơn nhiều lần. Các cao thủ võ lâm dần hội tụ đầy đủ ở Kinh Thành, mọi người từ bốn phương đều kéo về đây. Cờ cũng bắt đầu được treo lên khắp nơi, đỏ rực cả khu phố.
Những gian hàng trong Kinh Thành ngày cũng mở ra nhiều hơn, riêng những quán trà vì hết phòng mà chịu biết bao là phiền phức vì cứ hở tý là các cao thủ ấy lại đánh nhau tranh giành. Riêng quán của Mĩ nguyệt cũng chịu không ít phiền phức nhưng cũng thật may có Hán Dương đứng ra đánh lại họ. Kết thúc nhanh gọn. Cũng vì thế mà ngày có nhiều người đến thách đấu với chàng. Kết quả lại bị chàng đánh bại, không khỏi hổ thẹn mà bỏ về.
Các tỷ tỷ trong quán thấy thế đều trêu chọc, ganh tỵ với Mĩ Nguyệt. Còn các cô nương trong Thành thì đổ đừ đừ, xếp hàng vào quán ngắm chàng mải miết. Mĩ Nguyệt thấy vậy thì thấy khó chịu trong lòng, không thích chút nào.
Tuy vậy, những cô nàng nào có những lời trêu chọc hay chủ động tỏ tình với Hán Dương đều bị cự tuyệt. Ai cũng thế, một câu:”Ta không thích!” khiến bọn họ nhiều lần tổn thương, khóc lóc thảm thiết khiến Mĩ Nguyệt cũng có chút lo lắng, cảm thấy tội nghiệp cho các cô nương ấy. Có nhiều nữ tử vì thất tình với Hán Dương mà khóc lóc ỉ ôi, tìm đến chủ quán xin nhờ giúp đỡ. Nhưng mà nàng ta bất lực, cũng chỉ biết an ủi. Thật đáng thương!
************************************
Năm ngày trước khi tổ chức đại hội, Triều Đình có dán thông báo về luật thi. Khá đơn giản nhưng lại vô cùng khốc liệt:
” 1. Thí sinh hoàn toàn có thể sử dụng vũ khí của mình.
2. Người thắng là người nhận được lời bỏ cuộc từ đối phương hay làm đối phương bất tỉnh.
3. Trong lúc thi đấu, nếu có người thiệt mạng, đối phương hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm.
…………”
Chỉ cần đọc tới đây, tinh thần những người tham gia bỗng dưng chùng xuống. Có người xin rút khỏi cuộc thi, có người quyết tâm ở lại làm Tướng quân, nhưng số lượng đã giảm đi đáng kể. Riêng với Hán Dương, chàng hoàn toàn không chút chần chừ, ngần ngại mà nộp đơn. Ánh mắt rực lửa của chàng khiến mọi nỗi sợ trong chàng đều tiêu tan, chàng chẳng sợ chết, chỉ sợ không trả được thù cho phụ mẫu.
Mĩ Nguyệt cũng hiểu được quyết tâm của chàng nên chẳng can ngăn mà cũng không ủng hộ, chỉ cầu trời cho huynh ấy trở về bình an.
—————————————————— Hết Chương 10.1 ———————————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!