Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 13: Bước Đầu Trả Thù.
Chương 13: Bước đầu trả thù.
—————————————————————————————-
-Ta đã điều tra rồi, nàng thực ra là Bạch Lục Du. Là con gái út của Bạch gia. Hôm mà Phụ hoàng ta ban chiếu tru di, người ta cũng thấy Bạch Lục Du, nhưng lại rộ lên tin đồn đó chỉ là thế thân. Bạch tiểu thư thực sự đã được phu nhân đưa ra khỏi Kinh Thành. Năm ấy Bạch tiểu thư 10 tuổi, bằng tuổi nàng lúc Hán Dương cứu nàng trong rừng. Nàng định nói chỉ là trùng hợp sao?
Hắn ta nói với vẻ nghiêm trọng. Nhìn vào phản ứng của nàng như lấy điều đó ra làm thú vui xa xỉ của riêng mình.
Nàng toàn thân run lên, chén trà trên tay cũng run như sắp đổ, đôi chân mày nhíu lại, mắt nhắm chặt mà khóe mắt đã bắt đầu cay cay, bờ môi nhỏ bặm chặt, tưởng chừng như sắp nấc lên từng cơn nhưng nàng đã kìm nén, cất giọng dè bĩu:
-Hừ, nếu Người đã điều tra, chắc chắn phải là thông tin chính xác, Mĩ Nguyệt có muốn biện hộ cũng không được. Chi bằng Người cứ nói thẳng ra, mục đích của Người là gì?
Mĩ Nguyệt bực mình cắt ngang lời hắn ta, nàng không muốn ai nhắc tới cái quá khứ đau thương ấy thêm một lần nào nữa!
-Người khiến Bạch gia phải chịu oan ức “mưu đồ cướp ngôi” chính là Lưu gia! Ngày ấy, thế lực của Bạch gia trở nên cường đại, hơn thế Bạch gia còn có con gái hứa hôn với ta-Thái tử đương triều. Vì sợ hãi bị chiếm đoạt chức tước mà Lưu gia đã nghĩ ra kế này để hãm hại phủ nàng!-Triệu Khống tiếp lời.
-Nhưng tại sao lại nhờ Mĩ Nguyệt cơ chứ? – Mĩ Nguyệt tò mò hỏi lại. Nàng nghĩ chung quanh hắn biết bao là sát thủ, thị vệ, cớ sao lại phải cất công đến đây nhờ nàng?
Hắn ta chỉ đủng đỉnh mỉm cười, lời nói có chút gượng ép:
-Ta là Thái Tử, Phụ hoàng đang quan sát nhất cử nhất động của ta, nếu ta mà ra tay thì Lưu gia sẽ mượn cớ mà truất ngôi. Huống hồ ta cũng chẳng tin ai cả.
Mĩ Nguyệt giận điên người, cười mỉa mai:
-Mĩ Nguyệt hiện đang vào thế yếu nhưng Người lại chọn Mĩ Nguyệt làm đồng minh, chứng tỏ chúng ta cùng chung một đối thủ. Mĩ Nguyệt nói có đúng không?
Hắn cười không nói, tay cầm chén trà đưa lên môi nhấp một cái, bờ môi cong cong khiến bao cô nàng điên đảo khẽ nâng lên, tặng Mĩ Nguyệt một nụ cười nhẹ, ánh mắt trìu mến nhìn nàng, giọng nhỏ nhẹ:
-Nàng thật đẹp!
Mĩ Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, tay đặt ly trà xuống bàn một cái mạnh rồi xoay người suy ngẫm, không nói không rằng. Đối với nàng, hắn thực quá đáng ghét, còn dám chơi chiêu :”Vừa đấm vừa xoa!” cũ rích.
Thấy nàng âu tư suy nghĩ, Triệu Khống đành cáo từ ra về. Trước khi đi, hắn ta gửi một thị vệ hầu cận của hắn lại nhưng thực chất, tên đó là sát thủ được hắn đưa vào Cung làm hầu cận.
Hắn chỉ nói “Nàng cứ sai bảo hắn tùy thích, khi có việc gì cần nói với ta, hãy nói với tên thị vệ kia, hắn sẽ có cách liên lạc” rồi Hồi Cung. Bỏ mặc Mĩ Nguyệt đang bực tức vì bị hắn điều khiển như quân cờ trong tay, thỏa sức chơi đùa, nay còn gửi người lại là cố ý xem xét nhất cử nhất động của nàng. Tên ranh mãnh!
Tên sát thủ được gửi lại thực ra tên là Trình Dã, từ nhỏ đã được hắn cứu giúp, rèn luyện, làm chân tay thân cận. Hắn ít nói, trầm mặc, khuôn mặt lãnh đạm, kiệm lời đến phát chán nhưng rất hợp với phong thái của một sát thủ chuyên nghiệp. Hắn mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng rất hữu dụng. Chỉ cần nàng sai hắn điều tra cái gì, chỉ cần chưa tới 3 ngày là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thân thủ hắn nhanh nhẹn, cũng rất thông minh và cực kì trung thành với Triệu Khống. Hầu như nàng đi đâu, hắn cũng bám lấy( tất nhiên là trừ lúc ngủ với chuyện cá nhân rồi!)
Nhất cử, nhất động của Mĩ Nguyệt đều được hắn thông báo với Thái Tử, rất chi tiết, rất tường tận, không hề thiếu sót chi tiết nhỏ nào. Đúng là cái tên ôn dịch.
Nhưng mặc dù nhờ Trình Dã kia mà nàng điều tra được nhiều điều về nhà họ Lưu. Nhưng cũng gặp vài chuyện khó khăn khi mà Hán Dương thấy nàng có vẻ thân mật với Trình Dã.
Mĩ Nguyệt phải giải thích mãi, vơ lấy một lý do nào đó thì Hán Dương mới thôi dùng ánh mắt chết người tia về phía hắn, tay liên tục gõ gõ lên bàn, tay còn lại thì nắm chặt lấy thanh gươm hệt như đi đánh trận với kẻ thù. Nhưng mà Mĩ Nguyệt lại rất thích Hán Dương như thế. Trông điệu bộ chàng đáng yêu chết thôi!
Và sau nhiều lần ra ngoài dò la tin tức, Trình Dã về bẩm báo với nàng kết quả:” “Lưu lão gia” Lưu Cảnh kia thực chất là một kẻ hám tài hám sắc, cực kì mê mệt Lục Diêu, một kĩ nữ hạng sang tại Thanh Lâu. Hắn nhiều lần tới thăm nàng ta nhưng đều bị nàng ta từ chối, có vài lần vì nể mà cho gặp mặt nhưng một lát thì bị đuổi khéo. Chuyện này chỉ có người trong Thanh Lâu biết, nhưng chẳng ai dám nói ra ngoài.
Còn Lục Diêu, nàng ta là nữ tử lạnh lùng, im lặng, nhưng lại xinh đẹp mĩ miều, kiêu sa lộng lẫy, có thể cho là mỹ nữ đẹp nhất Kinh Thành, đâu đâu cũng toàn là những nam nhận nguyện chết vì nàng ta. Khác với những kĩ nữ khác, nàng ta chỉ múa hát, tuyệt đối không hầu hạ nam nhân. Nhưng thực sự, nàng là một bà mẹ, con nàng ta tên là Lương Vũ, là một bé trai 5 tuổi và đang sống cùng bà ngoại… ”
Nghe tới đó, Mĩ Nguyệt ra hiệu cho hắn dừng lại.”Bà mẹ?!” nàng cười thầm, ánh mắt bí hiểm, nở một nụ cười tà, nhanh chóng lệnh cho Trình Dã phải sắp xếp cho nàng một cuộc hẹn với nàng ta, Bằng Mọi Giá.
4 hôm sau, Mĩ Nguyệt đến chỗ hẹn gặp Lục Diêu. Ngay vừa lúc mới thấy mặt nàng ta, nhìn biểu hiện Lục Diêu đã cau có, nhăn mặt, ánh mắt đầy căm phẫn, đưa ra tờ giấy ghi” Ta biết bí mật của ngươi, nếu không muốn mất con thì mau đến Mộng Tình Các” rồi ném vào mặt Mĩ Nguyệt. Nàng ta bật khóc, hét lên:
-Ngươi đã làm gì con trai ta? Muốn gì cứ nói, con trai ta vô tội! Tha cho nó.
Mĩ Nguyệt liếc nhìn Trình Dã, dù nàng có nói là “bằng mọi giá”, nhưng thế này thì cũng có phần quá quắt. Dù gì thì nàng ta cũng là phụ nữ, hơn nữa lại còn xinh đẹp hiếm có, hắn nương tay một chút không được ư?
Rồi nàng thở dài, nhìn những giọt lệ ngọc ngà khẽ lăn trên gương mặt xinh đẹp kiêu kì kia, thắc mắc không biết có bao người đàn ông sẽ hận nàng lắm đây.
Nàng nhẹ giọng, tay khẽ nắm lấy bàn tay của nàng ta rồi an ủi:
-Lục Diêu tỷ đừng lo, con trai tỷ cũng là người thân của ta. Ta chưa làm gì tổn hại đến con của tỷ. Chỉ là ta có chuyện muốn nhờ vả, nếu Lục Diêu tỷ hoàn thành tốt, ta hứa sẽ không làm gì tổn hại đến gia đình tỷ! Còn nếu không thì e là ….
Nói đến đó, nàng bỗng ngừng lại. Cười với Lục Diêu bằng một nụ cười đầy sự bí hiểm, nếu nàng đã đóng vai ác thì bây giờ cũng đành lòng phải đóng cho trót. Nếu không, liệu nàng có được Triệu Khống buông tha hay không chứ? Chỉ là thâm tâm thấy chút có lỗi, cả nàng và Lục Diêu suy cho cùng cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, biết chống trả thế nào khi thân cô thế cô?
Lục Diêu thấy thế thì nghĩ bụng:”Tiểu cô nương kia, nhìn cũng khá xinh đẹp, cũng có nét sắc sảo. Chắc là phải có người làm lớn che chở, không thì cũng là tiểu thư đài các nào đó. Nhìn bộ dạng cô ta thì nói rất có thể sẽ làm”.
Nghĩ đến sự an nguy cho đứa con trai bé bỏng của mình, Lục Diêu đành phải nuốt nước mắt vào trong, nhắm mắt gật đầu chấp nhận thỏa thuận.
————————————– Hết Chương 13 —————————————————–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!