Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn - Chương 12: Thân Phận Thực Sự.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn


Chương 12: Thân Phận Thực Sự.


Chương 12: Thân phận thực sự.

———————————————————————————————————–

Nàng khe khẽ bước đến gần, cười nhẹ một cái với Hán Dương. Cả 2 người chỉ im lặng lúc lâu, cùng nhau ngắm cảnh đêm trên cây cầu nhỏ bắc qua dòng sông nước chảy êm đềm. Gió vẫn thổi, lá vẫn rơi, ánh trăng vẫn còn soi sáng mọi vật xinh đẹp, tâm tư của 2 người lần nữa lại quay về khoảng thời gian 1 năm trước, chỉ là không còn ngô nghê tự hỏi liệu cảm giác này là gì.

Im lặng 1 chốc, Hán Dương bỗng đau buồn quay sang nhìn Mĩ Nguyệt, giọng có chút u sầu nói với nàng, phá vỡ đi không khí im lặng lúc này:

-Ta xin lỗi, 1 năm trước vẫn chưa thể thành thân với muội. Nhưng mà ngày mai, ta vẫn phải quay về làm con người chất chứa hận thù. Muội… liệu có ghét con người này không?

-Không, ta hiểu cảm giác của huynh mà. -Nàng chỉ mỉm cười đồng cảm, trong lòng có đôi chút thất vọng vì 2 chữ “Thành thân” gợi nhớ biết bao kí ức.

Rồi như thế, họ đứng bên nhau trên cây cầu nhỏ, lắng nghe trái tim mình lên tiếng mà lòng thì nổi gió, buồn rầu chẳng lý do.

7 ngày sau, Hán Dương, Mĩ Nguyệt cùng Lâm Thanh ca và Tiểu Nhu tỷ đều dọn vào phủ tướng quân. Đồ đạc, nhà cửa, nô tỳ,… đều đã được chuẩn bị chu đáo. Không nhìn cũng biết là hắn, tên biến thái đó! Nhưng mà nếu nghĩ lại thì”Hắn cũng tốt đó chứ!”, trong lòng Hán Dương cũng có chút cảm kích.

Mĩ Nguyệt được sắp xếp ở đây với thân phận là bằng hữu của Hán Dương. Ngày ngày liên tục được gọi là “Tiểu thư ơi, Tiểu thư à” thì có phần ngài ngại không quen.

Tối hôm đó, hắn cải trang thành một vị công tử, tóc dài buộc cao, tay cầm quạt giấy, dáng dấp phong lưu nhanh nhảu qua phủ Tướng quân xem xét tình hình. Vừa gặp hắn, Hán Dương mặt đã tối sầm lại, lạnh lùng nói:

-Ta mệt, tiễn khách!

-Ấy ấy, Hán Dương, đừng!-Hắn kêu lên thảm thiết.

Mĩ Nguyệt thấy thì tội nghiệp liền ngăn lại, mời hắn vào phủ uống nước nói chuyện thân mật với hắn trước con mắt giết người của kẻ ngồi bên… Cơ mà hắn cũng gan cùng mình, mọi sự còn chưa kịp chào hỏi, hắn đã nói một câu xanh rờn:

-Mĩ Nguyệt muội, ta là Triệu Khống. Lấy ta nhá?

Cả phòng đều giật mình quay lại nhìn hắn, há hốc kinh ngạc, riêng có Hán Dương thì làm rơi cả chén trà cái ” Choang”, vội vàng rút thanh đao từ tên hậu vệ đứng kế bên, kề vào cổ hắn:

-Ta cho ngươi nói lại. NÓI!- Mặt Hán Dương lúc này đằng đằng sát khí, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

-T-Ta nói là Nguyệt muội, kết bạn nhé!- Triệu Khống mặt tái mét, cười cười nhẹ đẩy cái đao ra xa, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn chàng.

Nhưng không lâu sau, hắn vẫn không hề chừa cái tật đấy mà liên tục trêu ghẹo Mĩ Nguyệt như thể đang cố tình chọc tức Hán Dương rồi tự cười thầm bí hiểm.

Cứ thế, Triệu Khống huynh đã không biết bao nhiêu lần đã suýt bị Hán Dương đánh, chém. Cả Phủ Tướng quân trong một đêm cũng vỡ đến vài chục cái chén trà, hư vài bộ bàn ghế vì Hán Dương.

Chỉ là không ngờ, một ngày trong xanh đẹp trời thì Triệu Khống hắn có thể tìm gặp đến Mĩ Nguyệt nói cuồng nói loạn, ngay cả quá khứ cũng biết không kém phần cặn kẽ chi tiết.

Cũng vì Hán Dương bận làm Tướng quân nên sáng nào Hán Dương cũng ra quân trại huấn luyện cho quân sĩ. Riêng Lâm Thanh ca vì có biểu hiện xuất sắc trong cuộc đọ tài nên cũng được triệu vào cung làm Đội trưởng Đội cung thủ. Còn Tiểu Nhu tỷ thì bận đi mua sắm. Chỉ còn mình Mĩ Nguyệt ở lại Phủ thì không tránh khỏi buồn chán.

Rồi việc gì đến cũng phải đến, sáng hôm ấy, Triệu Khống đột nhiên đến thăm Phủ Tướng quân. Mĩ Nguyệt cũng vui vẻ mời vào tiếp đãi bình thường, nói chuyện cũng có phần tự nhiên thoải mái.

Chỉ là một lúc sau, nàng mới cất lời hỏi chuyện:

– Ta dám chắc Người biết rõ hôm nay Hán Dương không có trong Phủ. Vậy mà Người vẫn cố ý đến đây, chứng tỏ là có chuyện tìm Mĩ Nguyệt rồi.-Nàng bình thản nói.

-Ha ha, nàng rất thông minh, nhưng ta nghĩ nàng không muốn Hán Dương nghe được chuyện của nàng đâu!

Khác với mọi ngày, lần này câu nói của hắn tỏ ra rất nghiêm túc. Vừa cười vừa quan sát điệu bộ tò mò của nàng.

Nàng ra hiệu cho mọi người lui ra bên ngoài, cũng không quên nhắc rằng phải mở cửa.

-Nàng thật kĩ tính. Có cần phải sợ ta thế không?-Hắn thở dài khi thấy người hầu nàng mở rộng cửa phòng.

-Mĩ Nguyệt không sợ Người tấn công, mà sợ miệng thế gian. Được rồi, điều gì khiến Người lại nghĩ ta không muốn cho Hán Dương ca biết chứ?.-giọng nàng lúc này có chút không tự nhiên, mày khẽ nhíu lại, tập trung lắng nghe, nhắm mắt cố gắng kiềm chế sự sợ hãi.

Hắn nhếch mép cười. Nhìn chăm chú động tĩnh của Mĩ Nguyệt.

-Ta biết thân phận thực sự của nàng, nàng không đơn giản chỉ là một đứa trẻ từ phương Bắc bị bắt đi như Hán Dương nghĩ. Đúng chứ?

Nàng giật mình, mắt bỗng nhắm nghiền, tay khẽ có chút run run làm lay động chén trà đang cầm trên tay. Nhưng sau phút chốc lấy lại bình tĩnh, nàng cố gắng nói lại tự nhiên nhất có thể, nở 1 nụ cười nhẹ với hắn:

-Mĩ Nguyệt thực sự không hiểu Người đang nói gì!

———————————————– Hết Chương 12 ————————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN