Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn - Chương 15: Từ Biệt Hay Gặp Lại?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn


Chương 15: Từ Biệt Hay Gặp Lại?


Chương 15: Từ Biệt Hay Gặp Lại?

————————————————————————-

Chỉ là… Mĩ Nguyệt đã sớm biết trước, ả ta nếu gặp trường hợp này nhất định sẽ làm càn. Cũng thật may, Trình Dã đã kịp lấy 2 cuốn sách cũ từ Phu nhân tiền nhiệm. Dù chỉ là 2 cuốn sách nhưng cũng đã đủ phanh phui mọi chuyện. Nàng cũng đã điều tra kĩ lưỡng, phu nhân trước không thể viết khống nhiều như Liễu Khiết, chỉ là ghi chép bình thường, dựa vào thực trạng mà ghi vào, cũng vì thế mà mất ghế Phu nhân, âu cũng thật đáng thương!

Ngày đi, Mĩ Nguyệt đã nhắc nhở Triệu Khống yêu cầu lục soát toàn bộ Phủ, không chừa một ngõ ngách nào. Liễu Khiết thấy thế cũng ngây ngô cho xem xét, mặt ả ta đắc thắng đầy kiêu ngạo, nở nụ cười đắc ý bán vòng cung.

Nhưng không ngờ, quan binh sau gần cả ngày tìm kiếm cuối cùng cũng phát hiện 2 cuốn sách trong phòng ả.

.Hóa ra những lúc lui tới Lưu Phủ, nàng đã len lén đặt 2 cuốn sách nọ vào phòng của Liễu Khiết. Lần này e rằng nàng ta khó mà tránh khỏi tai họa.

Sau khi khám xét, phát hiện, Thái tử liền lập tức ra lệnh đem đi đối chiếu với sổ sách Triều Đình. So sánh sổ sách, người ta phát hiện chênh lệch tới 2 vạn lượng vàng. Nhờ cớ này mà các Triều Thần trong Triều Đình mới nổ ra một trận chiến giữa 2 bên. Được nước làm tới, phe Thái tử cứ liên tục phanh phui sự việc, ép Hoàng thượng phải xử phạt thật nặng, coi như là làm gương cho dân chúng.

Cuối cùng, Hoàng thượng vì chịu không nổi những lời đanh thép của quần chúng đại thần, đành phải đưa ra quyết định, Tể tướng Lưu Cảnh bị cách chức, hạ xuống là Thượng thư của Châu Thanh, một huyện khá lớn ở vùng biên giới.

Mĩ Nguyệt sau lần ấy cũng nhân nhượng, muốn tha cho hắn. Nàng không muốn có những đứa trẻ như nàng và Hán Dương, mất cả cha lẫn mẹ, nhà cửa điêu tàn. Hán Dương cũng hài lòng về kết quả này, chàng cũng không suy xét.

Chỉ là Lưu Cảnh khi bị cách chức, không khỏi ấm ức. Hắn ta đã quá khinh thường Triệu Khống, hắn cứ chủ quan nghĩ rằng Triệu Khống chỉ là tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, huống chi là xây dựng thế lực. Quyết không bỏ cuộc, hắn liền liên minh với Tây Hán, kéo quân sang đánh chính quê hương mình.

Vua Tây Hán ban đầu thì có chút nghi ngờ, nhưng lần này nếu thắng, Tây Hán sẽ trở nên rộng lớn, uy quyền của hắn cũng nhân lên gấp bội phần. Như vớ được vàng, hắn liền dễ dàng đồng ý ngay. Nhưng chuyện này được ra lệnh là cơ mật quốc gia, chỉ có những người liên quan tới lần này mới biết được.

Lần này, Tây Hán cho Tướng là Tống Khương dẫn 30 vạn quân tiến vào xâm lược. Tống Khương là vị tướng chinh chiến nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm lại dũng mãnh hơn người, huống hồ lại còn dẫn đến 30 vạn quân. Hoàng thượng nghe tin thì không ngừng lo lắng, mất ăn mất ngủ. Triều đình thì không khỏi hoang mang, rơi vào tình trạng rối rắm, bắt đầu lục đục, cãi cọ về ý kiến” Nên hàng hay đánh?”. Dân chúng khắp nơi cũng trở nên hỗn loạn, biết bao là lời đồn được dấy lên.

Trước cảnh ấy, Hán Dương – Tướng Quân của Đại Tần được cử là Tổng chỉ huy, dẫn hơn 20 vạn quân nhân chặn đánh quân Tây Hán. Chỉ là lần này đi, nước ta rơi vào trạng thái bị động, có phần bất lợi, chưa chắc đã thắng. Còn dân chúng thì lại vô cùng tin tưởng, mong rằng Hán Dương có thể đánh đuổi được quân Tây Hán, lấy lại được hòa bình. Nhưng tình tình ngày có vẻ tệ hơn rồi!

Tây Hán ngày ngày gấp rút chuẩn bị, Hán Dương thì gần như ở lại doanh trại ngày này qua ngày khác, không thấy về lại Phủ, Mĩ Nguyệt cũng vì nhớ mong mà nhiều lần tùy tiện đem cơm cho Hán Dương, tiện thể chăm sóc những binh lính, cổ động tinh thần họ khiến ai ai cũng nhất mực yêu quý nàng.

Chỉ còn 4 ngày nữa là Hán Dương sẽ lên đường, Mĩ Nguyệt hết mực lo lắng, chăm sóc cho chàng. Không hiểu sao, Mĩ Nguyệt lại rất lo sợ, không muốn Hán Dương đi một chút nào. Nhiều lần trong đêm, cứ nghĩ tới viễn cảnh chàng bị đánh bại, Mĩ Nguyệt lại không thể ngủ được, nước mắt cứ bất chợt rơi mãi không ngừng.

Đêm trước khi tiến quân, Mĩ Nguyệt hoàn toàn không thể nhắm mắt, cứ nhắm mắt lại nàng lại lo sợ, viễn cảnh ấy lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí nàng nên đành phải ra vườn đi dạo, từng bước đi đều nặng nề như có chì đeo phía sau chân. Cả một đoạn dài mà nàng chỉ toàn u sầu, buồn não, được một đoạn thì nàng gặp Hán Dương cũng đang đi ngược lại phía nàng. Hai người tiến gần lại phía nhau, nhìn nhau một lát…

-Hán Dương huynh, mai huynh tiến quân rồi, nghỉ ngơi sớm đi thôi! -Mĩ Nguyệt dù miệng nói mà lòng lại không muốn chàng đi chút nào.

-Ta không ngủ được! Chỉ là có chút lo lắng, lần này đi không biết có thể quay về hay không…. Nếu sau trận này, ta mà toàn mạng trở về, ta có điều muốn nói, muội có chấp nhận nghe ta không? -Chàng nói xong, nhìn Mĩ Nguyệt cười một nụ cười quen thuộc, thật ấm áp, thật nhẹ nhàng nhưng cũng có chút buồn phiền.

Lòng nàng lại nặng trĩu, không biết có thể nhìn chàng cười một lần nữa hay không?

-Ta đồng ý… Đồng ý mà! Miễn là huynh hứa là phải quay về!… Nhất định phải quay về!-Nàng nói mà như sắp khóc, rồi mỉm cười một nụ cười cực kì ngọt ngào, đầy luyến tiếc với chàng.

-Ta hứa!

Hán Dương vuốt lấy mái tóc dài mượt của nàng, lấy bàn tay nhẹ vuốt lên gò má của nàng rồi hôn lên trán nàng một cái đầy luyến tiếc rồi từ biệt, để lại nàng khuôn mặt đã trở nên đỏ như gấc, liên tục lấy tay che trán rồi cười dài một cái :”Đồ ranh mãnh… Thôi thì tạm tha cho chàng!”

—————————————- Hết Chương 15 ——————————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN