Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 16: Hoàn Thành.
Chương 16: Hoàn Thành.
———————————————————————————————–
Sáng sớm hôm sau, nghĩa quân đã gấp rút tiến quân. Mĩ Nguyệt còn chưa kịp từ biệt Hán Dương thì chàng đã ra lệnh xuất quân. Từ lúc phụ mẫu nàng mất, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này. Phải nói lời “Từ biệt” với người nàng yêu để cho người ấy phải bôn ba nơi chiến trường đẫm máu, cũng có thể nói là “Thập tử nhất sinh”, thật quá khổ sở.
Phía Tây Nam, quân Tây Hán đã tiến qua lãnh thổ, đánh chiếm 1 vùng của Lưu Cảnh. Nói là đánh chiếm chứ thật ra bọn chúng không cần đổ 1 hạt mồ hôi nào! Vừa mới đến, quân Tây Hán cũng chẳng cần đe dọa thì Lưu Cảnh đã mời Tống Khương vào Phủ, ngày đêm ăn chơi bàn kế để đánh chiếm các Châu, Huyện khác. Hắn gần như lấy hết ngân lượng trong Phủ mà thiết đãi các binh sĩ.
Quân Tây Hán thì ra sức bóc lột, vơ vét của cải của nhân dân, coi mạng người như cỏ rác, chém giết vô số kể. Tất thảy dân chúng đều oán hận tột cùng, nếu hận quân Tây Hán một thì hận Lưu Cảnh mười. Hắn luồn cúi, nịnh nọt Tống Khương hết sức đê tiện, còn thề là nhất mực trung thành với Tây Hán. Hắn còn đáng khinh đến mức tiếp tay cho hắn. Dân chúng chỉ hận không thể lột da, uống máu hắn.
***********************************
Lúc quân của Hán Dương đến nơi thì bọn chúng đã sắp đánh chiếm được Châu Lương nhưng chàng quyết định vẫn đánh vào Châu Thanh, chỗ Lưu Cảnh rồi toan nhờ hắn giúp đỡ. Không ngờ, hắn quá ngông cuồng, còn gửi cả thư khiêu chiến.
Trong thư, một mực hắn nói Triều Đình đã phế, không thể cứu vãn, nay Tây Hán đến chính là để cứu rỗi đất nước.
Bằng chứng bán nước của hắn đã rành rành, Hán Dương liền sai người gửi lên cho Hoàng thượng ngự thị. Sau khi đọc xong bức thư, Hoàng thượng trở nên tức giận đến mức đập bàn, Triệu Khống và các quan trong triều đều thống nhất” Giết không tha”.
Dù không nhận được giúp đỡ, chàng vẫn quyết đánh vào Châu Thanh. Chọn một chỗ gần bờ suối để đóng quân. Hằng đêm cho người phục kích vào doanh trại giặc, đốt hết lương thảo của chúng.
Thật may thay, năm ấy trời nắng to, rất nóng nực, quân Tây Hán chịu không nổi bèn đến sông lấy nước thì bị quân Hán Dương phục kích, bắt giết. Nhiều lần như vậy diễn ra, quân sĩ Tây Hán cũng không còn dám ra sông lấy nước.
Tình thế bí bách, Tống Khương liền cho quân lính rút lên rừng cho mát. Chỉ là hắn không biết được, đó sẽ là sai lầm duy nhất và lớn nhất trong đời hắn!
Vừa nghe được tin báo, Hán Dương đã rất đỗi vui mừng, thẳng thắn tuyên bố:”7 ngày nữa, các ngươi sẽ thấy được quê hương!”
Thấy thời cơ đã tới, lợi dụng lúc đêm khuya, quân sĩ đã bắt đầu lơ là, Hán Dương liền cho quân phóng hỏa, rừng cây vào mùa hạ chỉ cần chỉ một mồi lửa là bắt đầu bốc cháy phừng phừng. Không lâu sau liền không ngừng lan rộng đến chỗ đóng quân của Tống Khương.
Bị lửa tứ phía bao vây, quân Tây Hán chết đến quá nửa, không khỏi hoảng loạn. Hầu hết lương thảo và nước uống của bọn chúng đều bị bỏ lại trong rừng rồi thiêu rụi dưới ánh lửa sáng rực thiêu đốt mọi vật và còn thiêu rụi cả sự ngông cuồng, âm mưu chiếm đoạt Đại Tần của Tây Hán.
Lần này, Hán Dương lại tiếp tục cho quân phục kích doanh trại địch, lấy trộm lương thảo còn sót lại mà lương thảo tiếp tế từ Tây Hán phải mất ít nhất 1 tháng, chưa thể đến kịp. Quân địch vừa đói lại càng khát, sĩ khí xuống dốc thấy rõ.
Thấy tình hình không ổn, chưa đánh mà quân sĩ đã lay động. Tống Khương liền đứng ra khiêu chiến. Sau 3 ngày chiến đấu kịch liệt, cả 2 bên đều tổn thất nặng nề, xác chất thành đống, máu chảy thành sông. Những giọt nước mắt cũng đã lăn xuống, chia ly với người huynh đệ từng gắn kết lâu năm. Thấy vậy, Hoàng thượng cũng đã chấp nhận cho Hán Dương hòa với Tây Hán nhưng Tống Khương một mực từ chối không tiếp sứ giả.
Tình hình đó kéo dài thêm 2 ngày nữa thì quân Tây Hán quá đói và khát mà bắt đầu đào ngũ. Quân lực giảm sút, lại lâm vào thế bị động, Hoàng đế Tây Hán liền hạ lệnh rút quân, bảo toàn lực lượng, đồng ý hòa với Đại Tần. Nhưng Tống Khương vẫn chưa chịu dừng lại….
**************************************
Sau lần đại bại ấy, Tống Khương vô cùng ấm ức. Hắn quyết tâm cải trang, giả vờ là quân sĩ của Hán Dương. Tối hôm ấy, tưởng chừng như đã thắng, Hán Dương cho quân sĩ ăn mừng, riêng chàng thì vào lều trại nắm nghỉ, cho phép các binh sĩ canh gác đều ra góp vui cùng mọi người.
Thấy Hán Dương đi vào lều trại, lại chẳng hề phòng bị thì hắn liền theo chân bước vào lều, tay cầm thanh kiếm trên tay toan giết chết Hán Dương rửa đi mối nhục.
Chàng nghe tiếng bước chân thì nói:
-Ngươi cứ ra ngoài vui chơi, để ta ở đây một mình cũng được!
Nói xong, chàng nằm xuống nhưng vẫn nghe tiếng bước chân thì mới chợt giật mình nghe kĩ lại. Là tiếng bước rất nhẹ nhàng lại còn nhẹ bẫng, chắc hẳn phải là của người luyện võ lâu năm mới có thể kìm hãm được khối lượng cơ thể tác động vào mặt đất. Nghĩ thế, tay chàng liền cầm lấy cây thương bên cạnh, vẫn giả vờ nằm im chờ đợi. Đợi cho bước chân ấy đến gần hơn, chàng liền huơ cây thương đến trước mặt hắn.
Chàng chợt nhìn kĩ lại, là Tướng quân Tây Hán – Tống Khương. Đang mải ngẩn người thì hắn đã định cầm cây kiếm chém chàng một nhát. May mà Hán Dương kịp đưa thương ra đỡ, hai người bỗng dưng bắt đầu tỉ thí y như trên chiến trường thực sự.
Vì bên ngoài ồn ào, lều của Hán Dương lại xa nơi tổ chức nên chẳng ai phát hiện. Hai người cứ đánh nhau, dù Tống Khương rất mạnh nhưng đã có tuổi, sức hắn sao có thể bì lại trai tráng như Hán Dương? Cũng vì thế mà hắn mau chóng bại dưới tay Hán Dương lần nữa.
Nhìn hắn, Hán Dương thở dài:
-Ngài là Tướng quân, bị thua mà ấm ức cũng không là lạ, nhưng mà nếu không bại sao thành công? Lần này Tây Hán thua cũng là do Ngài chủ quan về ta! Nhưng bây giờ chiến tranh đã dứt, chi bằng ta nhận Ngài làm Thúc Phụ, có phải là hợp lý hơn chăng?
Thấy tên này nhỏ tuổi mà lại suy nghĩ sâu xa đến vậy, Tống Khương thấy thật hổ thẹn cho bản thân. Nắm lấy cái tay đang vươn tới chỗ mình mà đứng dậy. Quay người định bước ra khỏi lều, nói:
-Tùy ngươi!
Sáng hôm sau, Tống Khương Tướng quân nổi tiếng ngoan cố cũng cho lệnh lui quân, chỉ sau 4 ngày, quân Tây Hán đã rút ra khỏi bờ cõi. Cũng đồng nghĩa với việc Hán Dương đã toàn thắng!
———————————————– Hết Chương 16 ———————————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!