Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn - Chương 17: Quay Về.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn


Chương 17: Quay Về.


Chương 17: Quay Về.

——————————————————————————————-

Nghe tin Tống Khương rút lui về nước, Lưu Cảnh liền mau chóng thu xếp bỏ chạy, toan qua Tây Hán lưu vong, bỏ lại cả vợ con, nhà cửa, chỉ mang theo tiền vàng rồi nhanh chóng thu xếp đi trong đêm.

Đến được biên giới, hắn hí ha hí hửng tưởng chừng mình đã thoát chết, chỉ cần qua được Tây Hán thì cuộc sống sau này của hắn cũng đủ an nhàn rồi!

Nhưng không ngờ, còn chưa kịp qua được biên giới thì bị Hán Dương đuổi theo bắt lại.

Hán Dương nhìn bộ dạng lấm la lấm lép của hắn đầy căm phẫn, lạnh lùng hỏi:

-Tại sao ngươi lại giết phụ thân ta- Trương Nghị?

-T-Ta không có. Ngươi nói cái gì thế hả?-Hắn ấp a ấp úng trả lời, khuôn mặt hắn tỏ vẻ ngây ngô mà nở 1 nụ cười cực kì giả tạo.

-Ngươi đừng giả ngốc! Có cần ta cho ngươi xem cái mũi tên của ngươi trên người phụ thân ta không chứ?

……

Biết chắc mình không sống nổi, hắn ta phá lên cười, ánh mắt khinh bỉ nói:

-Hừ, phụ thân ngươi đáng nhẽ ra nên an phận ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy đó. Nào ngờ lại giúp cho Hoàng thượng, còn lên kế hoạch mà tiêu diệt thế lực của ta, khiến ta phải thuê cả 40 sát thủ nổi tiếng trong kinh thành mới giết được hắn. Hắn chết là đáng lắm! Ngày đó là do ta sơ suất bắn cái mũi tên đó vào người hắn. Chỉ là không ngờ hôm nay con trai hắn lại đến đây giết ta thế này!

Hán Dương nghe tới đó thì nổi giận đùng đùng, rút thanh đao ra một nhát chặt đứt tay hắn. Hắn hét lên như con dã thú, kêu la đau đớn, quằn quại dưới nền đất đẫm máu. Chàng nhìn hắn khinh bỉ rồi nói:

-Cút!

Hắn ta ngỡ ngàng, miệng còn kêu rên đau đớn nhưng gấp rút cầm lấy tay nải, lê lết trên mặt đất một lát rồi cũng nhanh chóng lên ngựa, dần biến mất khỏi tầm mắt chàng. Hán Dương cũng không muốn giết hắn dù cho hắn có từng giết phụ mẫu chàng nhưng chàng nghĩ, dù có giết hắn ta thì phụ mẫu chàng cũng chẳng thể sống lại.

Huống hồ giết hắn, chỉ làm bẩn thêm đao chàng. Khiến hắn ta thân bại danh liệt như thế cũng đủ rồi.

Đứng thêm một lát, chàng quay ngựa về lại doanh trại. Cho quân sĩ gấp rút chuẩn bị rồi quay về Kinh Thành. Suốt thời gian qua, chàng đã rất lo cho Mĩ Nguyệt, không biết nàng có làm sao không.

Dù không nói cũng biết, chàng nhớ Mĩ Nguyệt đến nhường nào! Cầm chén cơm cũng nhớ, cầm thanh đao cũng nhớ, luyện tập cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, thức cũng nhớ! Nói chung là chưa giây phút nào là thôi nhớ mong.

Ngày qua ngày, chàng cho quân gấp rút quay về. Hán Dương ngày càng cảm thấy lo lắng cho Mĩ Nguyệt, sốt sắng cả lên. Cả quân đội nhìn thấy thì phì cười, người nào cũng đoán ra được chàng đang lo lắng vì ai!

Sau 2 ngày liền gấp rút quay về, cuối cùng đội quân cũng về tới nơi. Nói thì nói là bộ binh chứ thực ra họ toàn phải chạy. Hán Dương vì lòng thấp thỏm mà 2 phút lại nói “Nhanh lên một chút”, 2 phút sau lại “Nhanh lên một chút”, rồi cứ 2 phút tiếp theo cũng”Nhanh lên một chút”, nhanh lên một chút, nhanh lên mọt chút…khiến cả quân đội chạy đến độ thở không ra hơi. Chỉ cầu mong về sớm mà nằm nghỉ, thoát khỏi cảnh chạy bộ điên cuồng này.

Phải thú thực là nó còn mệt hơn đánh giặc, đến khi mọi người gần như không đứng lên nổi thì Hán Dương mới cho lệnh dừng lại nghỉ một lát rồi lại bắt đầu màn cực hình tra tấn không cần roi da kiếm sắt này.

Lúc về lại kinh thành, mọi người trong thành cờ hoa đỏ rực, hô to” Trương Tướng quân. Trương Tướng quân.” khiến chàng có chút ngại ngùng. Những đứa trẻ thì được cha mẹ bồng lên mong nhìn kĩ chàng, chàng cũng chỉ khẽ xoa đầu 1 bé, thế là cả bọn kéo nhau lên thi được Tướng quân xoa đầu. Kết quả là chàng phải ở lại, xoa đầu từng nhóc một, còn mỏi hơn cả cầm đao kiếm.

Nhìn ra ở cuối đám đông, chàng thấy Hoàng thượng và các vị quan đại thần đều ra đón chàng, cười hài lòng.

Chào hỏi, nói chuyện với bọn họ một lát mà tâm trạng Hán Dương có chút khẩn trương, mỗi người hỏi một câu, chàng cũng chỉ trả lời qua loa đại khái cho xong chuyện. Cảm thấy không thể nào đứng lâu hơn được nữa. Chàng nháy nháy mắt với Triệu Khống nhờ gỡ rối rồi nhanh chóng phi ngựa về Phủ. Gặp người mà chàng muốn gặp nhất.

Đoạn đường từ Kinh Thành đến Phủ Tướng quân chưa bao giờ xa đến như vậy. Cứ mỗi giây trôi qua, chàng cứ nghĩ đó như cả là giờ, là ngày, là tháng. Chàng nhanh chóng phi ngựa về Phủ, thật gấp rút, thật mau lẹ!

Lần này, Mĩ Nguyệt đã đứng ngoài phủ đón chàng. Sau gần 2 tháng xa nhau, chàng chỉ mong được gặp nàng, được nói chuyện với nàng, được ngắm khuôn mặt nàng.

Cuối cùng 2 người cũng gặp nhau, cuối cùng sau 2 tháng xa cách, họ cũng đã lại đoàn tụ, cũng đã có thể thỏa mãn được nỗi nhớ mong da diết!

Chàng nhìn những làn gió khẽ thổi bay bay mái tóc mềm mại, những ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt nàng như tô điểm thêm sự hồng hào cho làn da nhợt nhạt, gầy gò thấy rõ. Nhìn những cành hoa chung quanh nở rộ đua nhau khoe sắc thi hương, đẹp như nụ cười nàng lúc này, tim chàng không khỏi xao xuyến, xuyến xao. Cũng vì nụ cười này mà khiến chàng ăn không ngon ngủ không yên, chẳng thể nào ngồi xuống một chút.

Nàng thì nhìn bóng dáng chàng, nhìn khuôn mặt chàng. Vẫn chưa hề thay đổi, vẫn là sự oai phong đó, vẫn là con người mà nàng nhớ mong hằng đêm khôn xiết!

Hán Dương vội nhảy xuống ngựa, bước đến gần nàng. 2 người đứng đó nhìn nhau hồi lâu, rồi Mĩ Nguyệt lại nở nụ cười hạnh phúc, chào mừng Hán Dương chiến thắng trở về.

Trong khoảng khắc, gió như ngừng thổi, lá như ngừng rơi, hoa như ngừng nở, nắng như ngừng nhảy nhót khắp nơi. Tất cả như ôm trọn lấy 2 người, hòa chung với cảm giác hạnh phúc khôn xiết của đôi trai tài gái sắc sau nhiều ngày xa nhau.

————————————— Hết Chương 23 ———————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN