Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn
Chương 18: Phu Nhân Của Tướng Quân.
Chương 18: Phu Nhân của Tướng Quân.
——————————————————————————————————–
Trong phủ, Mĩ Nguyệt đã chuẩn bị chu đáo sẵn sàng quần áo, nước tắm, đồ ăn.
Bây giờ nhìn kĩ lại, Hán Dương thấy nàng gầy đi nhiều, thân thể cũng trở nên yếu ớt, ánh mắt thì có chút mệt mỏi, khuôn mặt có hơi bơ phờ. Không khỏi xót xa mà buông lời trách móc:
-Trước khi đi ta đã dặn muội phải chăm sóc bản thân. Bây giờ lại thành ra thế này. Thật là trẻ con mà!
Chàng thuận tay đưa lên má nàng, miết nhẹ vào phần da thịt có chút xanh xao, khuôn mặt khẽ nhíu lại. Dù là đánh giặc, dù là khó khăn, dù phải đối đầu với bao cam go thử thách thì cũng chưa ai có thể làm chàng bận lòng, nhíu mày thế này. Thực sự Tiểu Bạch Thỏ ngốc nghếch này khiến chàng muốn điên mà!
Mĩ Nguyệt áp tay mình lên bàn tay to lớn ấy, mắt cụp xuống không nói, chỉ cười nhẹ cay đắng rồi… bỗng bật khóc:
-Không phải do huynh đi mà không thèm liên lạc với ta lấy một tiếng sao chứ?
Thật vậy, tối nào Mĩ Nguyệt cũng không thể ngủ tròn giấc, cứ chợp mắt một chút là giật mình bừng tỉnh, không thể ngủ lại. Nàng cũng không biết đã bao lần nhớ chàng mà ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, cầu cho chàng bình an. Vì quá lo lắng mà ăn cũng không ngon miệng, cơ thể trở nên gầy gò, yếu ớt. Nàng lại ít nói hơn nhiều, nhớ chàng nhiều hơn, cảm thấy trái tim mình như quặn thắt lại mỗi khi nghĩ tới chàng.
Hán Dương thở dài, lâu ngày gặp lại, nàng lại mít ướt hơn nhiều rồi. Chàng nhẹ nhàng ôm lấy Mĩ Nguyệt, dỗ dỗ nàng ” Rồi rồi. Lỗi tại ta. Đừng khóc.” Hán Dương nói nhẹ nhàng, tay vuốt lấy má nàng, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên đôi mi ấy – đôi mi mà khiến chàng 4 tháng liền mong nhớ cuồng dại.
Lát sau, đợi cho nàng bình tĩnh lại, chàng quỳ xuống trước nàng, nắm lấy tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt nàng một cách thật trìu mến, nói:
-Ta muốn hoàn thành di nguyện của Phụ thân. Muốn sống cùng nàng đến trọn kiếp. Nếu nàng không chê ta, ta nguyện sẽ dành cả cuộc đời này để khiến nàng hạnh phúc. Nàng đồng ý thành thân với ta nhé!
Mĩ Nguyệt tròn mắt lên nhìn, đơ người một lát lâu. Từng lời nói ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Nàng liền đưa tay lên véo một cái thật đau rồi thốt lên:
-Là thật!
Thấy nàng hành động như vậy, chàng liền đưa tay lên xoa xoa má nàng, cũng đáp lại, khẳng định:
-Là thật đấy! Có đau lắm không? Nàng thật là chẳng biết quý giá bản thân gì cả!
Nàng lại bật khóc khiến Hán Dương lúng túng, chưa biết tại sao nàng lại khóc, không lẽ là do chàng đã trách nàng sao? Chàng còn chưa kịp xin lỗi thì nàng đã lên tiếng:
-Ngốc! Sao bây giờ chàng mới nói chứ? Ta chờ câu này lâu rồi đấy.-Nói xong, nàng bĩu môi, phồng má, nhìn cực kì đáng yêu.
Hán Dương nghe vậy, vui mừng ôm chầm lấy nàng, thở dài thanh thản. Có khi nào sau khi kết hôn, nàng lại khiến Hán Dương chết mê chết mệt hay không đây?
Nghe tin 2 người họ sắp thành thân, Triệu Khống liền tới Phủ Tướng quân khóc lóc ỉ ôi, bám riết lấy Hán Dương, quyết không chịu buông. Những người trong Phủ cũng nhìn họ bằng ánh mắt lạ lùng, thật sự khiến Hán Dương rất xấu hổ vì cái tên biến thái này!
Thế nhưng, 2 ngày sau, Hoàng Thượng cho triệu kiến Hán Dương vào triều, quyết định ban hôn cho 2 người họ. Đối với Hán Dương, nó chẳng có gì khác biệt nhưng thật ra, điều này người thường muốn có cũng chẳng được.
Việc ban hôn lần này có ý nghĩa rất quan trọng, điều đó chứng tỏ Mĩ Nguyệt cũng được coi như là người trong gia thất, được phong làm Phu nhân, chỉ khi nào Hoàng thượng truất đi ngôi vị Phu nhân ấy thì Hán Dương mới có quyền đưa người khác lên thay thế nàng.
Hán Dương nhận chỉ xong thì ai nấy cũng đến chúc mừng, chúc mừng Mĩ Nguyệt nhưng trong lòng thì lại không phục, bọn họ cứ trưng cái bộ mặt giả dối ấy trước chàng khiến chàng cảm thấy rất chán ngán. Chỉ là khi bọn họ đang xì xầm to nhỏ thì Hán Dương nghe được câu chuyện, hóa ra là cái tên Triệu Khống kia đã đi cầu xin với Hoàng thượng ban hôn cho 2 người.
Trong lòng chàng lúc này cũng có chút cảm kích, nhưng khi gặp lại hắn thì lạnh lùng nói một câu khiến hắn chết đứng, tổn thương nặng nề:
-Làm việc dư thừa!
Chỉ nghe câu đó, hắn liền bám riết lấy Mĩ Nguyệt 3 ngày 3 đêm mà khóc lóc:
-Hắn nói ta làm việc dư thừa kìa, là dư thừa, dư thừa,… là dư thừa đấy. Huhu. Mĩ Nguyệt muội, muội phải làm chủ cho ta a!
Cả ngày hắn cứ lẩm bẩm câu đó, đòi Mĩ Nguyệt làm chủ cho hắn khiến Mĩ Nguyệt cũng thương xót, định vỗ vai hắn một cái thì Hán Dương từ đâu đi tới, tỏ vẻ lạnh lùng như không quen biết:
-Cái tên kia, tránh xa Mĩ Nguyệt ra!
Nghe thế thì hắn lại ôm chầm lấy Mĩ Nguyệt, kêu la khóc thét vì cái chữ :”Tên kia”. Hán Dương thấy vậy thì đầu như bốc khói, đi lại chỗ đấy kéo hắn ra khỏi người Mĩ Nguyệt, 2 người cứ kéo qua kéo lại, kéo lui kéo tới, dùng dà dùng dằng mãi chẳng chịu buông. Nhìn lúc này, Mĩ Nguyệt nhận ra” 2 người bọn họ đúng là Tri kỉ, bằng hữu tốt a!”
7 ngày sau, lễ thành thân của 2 người họ cũng được tổ chức, rất suôn sẻ, rất vui vẻ, rất nhộn nhịp. Nhưng cả Mĩ Nguyệt và Hán Dương đều không có cảm giác đầm ấm, vui vẻ. Cái lúc thiếu thốn trăm bề ấy mà rất ấm cúng, còn bây giờ thì cái gì cũng được người hầu chuẩn bị chu đáo, cái gì cũng đầy đủ, chẳng cần 2 người họ động tay động chân. Chẳng hiểu sao từ lúc ấy, họ cũng không vui vẻ được, hoàn toàn không có gì là ngóng chờ, là hạnh phúc.
Khi Mĩ Nguyệt thấy hỉ phục của nàng, một bộ hỉ phục thêu cực kì công phu, vải cũng là hàng thượng hạng nhưng nàng không thích nó chút nào, nếu được, nàng muốn mặc bộ hỉ phục mà mọi người ở sơn trại đã thêu cho nàng. Được Diệp Nhan chủ tử dạy cách trang điểm dù nàng ngốc nhất món ấy.
Tiếc thương quá khứ sao?… Ha…Âu cũng là kí ức đẹp đẽ!
———————————– Hết Chương 18 —————————————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!