Sống chung với đại ác ma
#10
Trên đường đi không một bóng người, ngay cả một ánh đèn cũng không có, chỉ có thể dựa vào ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo của trăng mà đi. Trong bóng đêm tăm tối, yên tĩnh thi thoảng lại có tiếng mèo kêu khiến cho không khí càng thêm phần kì dị đáng sợ. Chốc chốc lại có một cơn gió thổi qua gáy khiến nó nổi cả da gà.
Lý Tiểu Lộ đi sát cạnh hắn, không dám cả liếc mắt đi chỗ khác, chăm chăm nhìn về phía trước. Nó chỉ sợ vừa đưa mắt đi chỗ khác thì sẽ thấy một cảnh rùng rợn. Khẽ rùng mình một cái, nó co rúm người lại. Thật là đáng sợ mà!
Vẻ mặt lạnh lùng của Vương Hạo vẫn không có gì là thay đổi. Từ đầu chí cuối đều trưng cái bộ mặt đó. Dưới ánh trăng yếu ớt càng gương mặt hắn càng tăng thêm vẻ quyến rũ, bí ẩn. Lý Tiểu Lộ cảm thấy an tâm hơn phần nào, vẫn cố gắng theo nhịp chạy của hắn mà đi.
Đi được chẳng bao lâu thì dừng tại một quán ăn cũ kĩ có vẻ đã xuất hiện từ rất lâu, trên tấm gỗ mục ở trước cửa có ghi dòng chữ đã sớm bị mờ đi \”quán cơm gia đình\’.
Gương mặt của Vương Hạo bỗng chốc thoáng thay đổi. Hắn nở nhẹ nụ cười sau đó đặt tay lên tấm cửa gỗ cũ rích đẩy ra rồi bước vào. Lý Tiểu Lộ cũng đi vào theo. Cánh cửa cũng hỏng được một thời gian nhưng vẫn chưa được sửa chữa. Vì vậy chỉ cần đẩy nhẹ thôi cũng bị lung lay kêu \’cọt kẹt\’.
Vương Hạo đảo mắt nhìn khắp quán ăn, không có một bóng người. Quán ăn này xuất hiện khi hắn còn rất bé, lúc nhỏ nơi này rất nổi tiếng với những món ăn gia đình. Lúc bé hắn hay được mẹ dẫn đến đây ăn nên đối với bà chủ nơi đây rất thân thiết. Mẹ hắn và bà chủ quán ăn này còn kết nghĩa chị em nên hắn cũng hay được bà chăm sóc, đối với người dì này hắn vô cùng yêu quý. Nhiều lúc hắn còn vô cùng đắc ý với Vương Hàn vì không được mẹ dẫn đi ăn ở đây. Sau này lớn rồi dù không thường xuyên đến đây ăn nữa nhưng mà mỗi khi có dịp là hắn lại đến đây ăn cơm cùng người dì.
Trong quán chỉ bày năm, bảy chiếc bàn với gần hai mươi cái ghế. Ánh đèn vàng treo trên cột nhà tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Gió từ chiếc quạt trần cũ kĩ treo trên nóc nhà thoang thoảng khắp chỗ họ ngồi.
Nơi này trước kia rất nổi tiếng, mỗi ngày đều phải chật cứng khách. Nhưng xã hội ngày càng hiện đại, nhu cầu lại càng cao. Những người khách trước đây không còn qua lại chỗ này nữa, họ thường đến những nhà hàng hay quán ăn đẹp mắt. Chỉ tiếc dù đồ ăn ở đây rất ngon nhưng chủ ở nơi này không có đủ điều kiện để trang trí lại, hơn nữa lại là nơi ít người ở nên đã ế lại càng ế.
Vương Hạo để nó ngồi chờ một mình bên ngoài còn mình vào căn phòng bếp của quán ăn. Nhìn dáng vẻ rất tự nhiên của hắn khiến nó hơi ngạc nhiên.
Một lúc sau thì hắn ra, trên tay cầm hai li nước lọc.
\”Cậu quen với chủ quán này hả?\” Lý Tiểu Lộ đưa tay đón lấy li nước của mình hỏi.
\”Ừ. Quán này là của dì tôi.\”
Vương Hạo vừa dứt lời thì từ trong phòng bếp đi ra là một người phụ nữ trung niên. Dáng đi nhanh nhẹn mặc dù bà có hơi mập. Gương mặt hồng hào đầy sức sống. Nhìn thấy hai đứa trẻ bà liền nở nụ cười nói.\”Ai dô, lúc nãy đi phơi quần áo nên không biết là con đến, cho dì xin lỗi nhé!\”
Vương Hạo đáp lại bằng nụ cười mỉm, nói.\”Không sao đâu dì. Nếu dì vẫn còn việc bận thì cứ làm nốt đi, con đợi thêm một lúc cũng được.\”
Bà lườm hắn một cái,\”Sao thế được! Hôm nay con còn dẫn bạn đến mà. Cháu tên là gì?\” Bà nhìn nó với ánh mắt vui vẻ hỏi.
Lý Tiểu Lộ lễ phép đứng dậy cúi đầu chào, sau đó tự giới thiệu.\”Cháu là Tiểu Lộ, bạn học của Vương Hạo ạ!\”
Bà lại nở nụ cười, rõ ràng là nụ cười vui vẻ và hạnh phúc.\”Con lễ phép quá! Đây là lần đầu tiên dì thấy nó mang bạn đến đây đấy.\”
Nó ngượng ngùng, gãi đầu mỉm cười ngồi xuống.
\”Trời, tay con bị gì thế này?\” Bà cầm cánh tay của Vương Hạo lên xem, trong giọng nói vô cùng lo lắng.
Vương Hạo liếc nó một cái. Lý Tiểu Lộ có tật giật mình, chỉ sợ hắn nói ra sự thật. Nhưng thật may là hắn không có nói ra.
\”Con không sao. Tụi con đói rồi, nấu cho bọn con chút gì đó đi.\” Vương Hạo đáp qua loa rồi lảng sang chuyện khác.
Bà cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng vào trong làm cơm cho hai người.
Sau khi bà đi khỏi, Lý Tiểu Lộ mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn với đôi mắt long lanh khiến hắn đột nhiên nổi cả da gà.\”Cảm ơn cậu nhé!\”
\”….\” Vương Hạo không đáp, cầm li nước lên uống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!